[Thanh Xuyên Chi Dận Tộ] Đại Thanh Đệ Nhất Hoàn Khố

Chương 39: Chương 39




“Tứ ca.”

Tuy rằng hình thể của Dận Tộ không coi là nhỏ, thế nhưng muốn so sánh với một Dận Chân cao to mạnh mẽ thì quả thực không đủ nhìn, rất dễ dàng bị đối phương cõng lên lưng.

“Tứ ca.” Dận Tộ gọi.

“Thế nào?”

“Ta có chút nhớ nhà.” Dận Tộ mềm mại úp đầu lên vai Dận Chân: “Ngươi nghĩ sao?”

Dận Chân lặng lẽ chốc lát, nói: “Ngày mai vây săn đã kết thúc, thánh giá rất nhanh sẽ khởi hành hồi kinh.”

Dận Tộ cười nhẹ một chút.

Ta làm sao lại nhớ cái nhà kia chứ?

Tứ ca, lẽ nào ngươi hoàn toàn không nhớ sao?

Nhà của đời trước, thân nhân của đời trước, cha mẹ, người yêu, con cái…

Lẽ nào ngươi không nhớ sao?

Một nơi có thể khiến ngươi buông thả sự phòng bị, nơi khiến ngươi cảm thấy nhẹ nhàng nhất, không hề câu thúc, cũng là nơi ấm áp nhất. Ở nơi đó tất cả đau xót đều bị chữa lành, tất cả uể oải đều có thể khôi phục.

Một nơi mà trừ chính ngươi ra, còn có những thân nhân có thể vô điều kiện tín nhiệm ngươi, bao dung ngươi.

Đó mới là nhà, đó mới là thân nhân!

“Tứ ca, ta đáng ghét như vậy…” Dận Tộ thấp giọng nói: “Thoạt nhìn quá mức tiêu sái tùy ý, kỳ thực bất quá chỉ là một kiểu tính toán khác mà thôi, tính xem phân lượng của ta trong lòng ngài lài bao lớn, tính xem phải hành sự như thế nào mới khiến ngài yên tâm nhất… đây là thân nhân cái gì chứ? Đây là phụ tử thế nào chứ?”

Nếu đổi thành những A ca khác không chịu thú phúc tấn, lại tìm một con chó làm nhi tử, ngài nhất định sẽ nổi cơn lôi đình thịnh nộ đi? Chỉ có y, bất quá là vài câu trách cứ, một tiếng thở dài mà thôi.

Có phải chính ngài cũng cảm thấy, y vẫn là không có thê nhi mới thích hợp nhất?

Trước đây, chính là quá nhẹ, tùy tùy tiện tiện có thể bỏ qua…

Hiện tại, chính là quá nặng, sợ nhất mất đi khống chế…

Dận Chân không nói lời nào, chỉ cõng Dận Tộ chậm rãi đi tới.

Hắn không thể hiểu được Dận Tộ, không biết Dận Tộ rốt cuộc là muốn thứ gì.

Hắn dù là đời trước hay đời này đều đã trôi qua như thế.

Phụ mẫu của hắn, huynh đệ của hắn, thê thiếp, nhi nữ của hắn cả đời cũng là như thế.

Làm thân nhân, chẳng lẽ không phải là thế hay sao?

Tính toán độ dày cảm tình, tính toán khoảng cách thân sơ, tính toán phân lượng nặng nhẹ…

Thân nhất, dày nhất, nặng nhất… cái này chẳng lẽ còn chưa đủ sao?

Thanh âm trầm thấp bên tai lần nữa truyền đến: “Tứ ca, nếu có một ngày ngươi nắm quyền, có thể nào để ta một mình tự do tự tại, muốn đi nơi nào liền đi nơi đó?”

Mà không phải giống như bây giờ, muốn ta đi phải đi, muốn ta dừng liền dừng.

Dận Chân lặng lẽ hồi lâu rồi nói: “… Không thể.”

Dận Tộ mỉm cười tự giễu, cũng không tiếp tục lăn qua lăn lại, chỉ ghé vào đầu vai Dận Chân không nói thêm gì.

Y đã ở thế giới này hơn mười năm, suốt mười năm này y cũng đã quen với cuộc sống như vậy, so với bất kỳ người nào khác bên cạnh y, y đã may mắn hơn nhiều lắm.

Chỉ là, thỉnh thoảng lúc say rượu, y sẽ nhớ tới kiếp trước, kiếp trước cho dù y bị bệnh tật quấn thân thế nhưng tâm tình lại thả lỏng, sinh hoạt cực kỳ tự do.

Con người, chính là tham lam như vậy.

Ở kiếp trước y cũng đã nghĩ, chỉ cần ông trời cho y một cơ thể khỏe mạnh, khiến y có thể thống khoái khốc thống khoái cười, vô luận là cái giá như thế nào y đều nguyện ý trả.

Hôm nay, y lại là không biết đủ như vậy.

“Tứ ca.”

“Ừ?”

“Bất quá chỉ là lời của người say, không cần để trong lòng.”

“Ừ.”

Bao dung và ấm áp vô điều kiện, ta có.

Một ngôi nhà vô câu vô thúc, ta cũng có.

——

Đêm khuya vắng người.

Dận Chân nằm tựa trên giường, trong lều không hề thắp đèn, chỉ có ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ để lọt vài phần ánh bạc, ánh trăng mờ ảo giữa loại khung cảnh đen kịt này chợt nhiều thêm vài phần lóng lánh.

Hắn nghĩ đến những lời nói vừa rồi của Dận Tộ, thật lâu cũng không thể đi vào giấc ngủ.

“Tứ gia.” Thanh âm của Tô Bồi Thịnh vang lên bên cạnh.

“Nói.”

Tô Bồi Thịnh nhẹ giọng: “Tin tức từ trong kinh đưa tới, phúc tấn đã sinh, là một a ca. Mẫu tử… bình an. Bất quá bên kia đã thả ra tin tức, nói phúc tấn khó sinh mà đi.”

Dận Chân ừ một tiếng, trong thanh âm nhìn không ra hỉ nộ.

“Thế nhưng, Tứ gia, phúc tấn nàng…tỉnh.”

Dận Chân nhíu mày: “Tỉnh?”

“Phúc tấn tỉnh, khóc rất thê lương, nói nàng hối hận, cầu ngài lại cho nàng một cơ hội… Nàng nói, nàng luyến tiếc Đại a ca…” Tô bồi thịnh báo: “Thế nhưng, tin tức bên kia đã thả ra, Tứ gia…”

Dận Chân thản nhiên nói: “Đem nàng đưa khỏi phủ, tìm đại phu điều dưỡng hảo thân thể. Trước khi thánh giá hồi kinh thì tiễn nàng rời khỏi.”

Tô Bồi Thịnh chần chờ nói: “Nếu vừa thấy người ngoài phúc tấn lại nháo lên…”

Dận Chân lãnh đạm nói: “Vậy bảo nàng suy nghĩ cho thật kỹ, rốt cuộc một ngạch nương như thế nào, thân phận ra sao mới tốt nhất cho hài tử. Ngươi hỏi nàng một chút, từ lúc hoài hài tử này nàng đã làm được chuyện gì hữu ích hay chăng? Nếu không phải ngạch nương đánh bậy đánh bạ ban cho nàng một chung rượu hùng hoàng, hài tử ra đời có phải liền thành dã loại! Nếu không phải gia đúng lúc tìm được nàng, hài tử đến bây giờ còn không biết đã lưu lạc đến đâu, cho dù còn sống cũng bị kẻ khác nắm trong tay coi như công cụ, cả đời đều bị lợi dụng! Nói cho nàng biết, nếu nàng còn biết mình đã làm ngạch nương thì yên tĩnh một chút đi! Coi như tích phúc cho hài tử.”

Tô Bồi Thịnh nhẹ giọng đáp, lặng lẽ rời đi.

Dận Chân lại nằm trên giường nghỉ ngơi chốc lát, hồi lâu cũng không thể ngủ được, đơn giản khoác một bộ y phục đứng dậy, chuẩn bị ra ngoài tản bộ.

Màn trướng dày nặng vừa kéo lên liền nghe được một tiếng địch thánh thót quanh quẩn truyền đến, tiếng địch nọ vừa ấm áp lại ưu thương, tựa hồ nó bị men say của chủ nhân lây dính vài phần chếnh choáng, khiến người nghe thấy cũng muốn say lòng.

Chân của Dận Chân giống như tự có ý thức, tự mình tìm về phía tiếng địch truyền tới, sau đó, liền nhìn thấy người thổi địch.

Y khoác áo choàng trắng tuyết, đứng dưới ánh trăng mờ ảo, có vẻ vừa xa xôi lại mông lung.

Dận Chân nhìn không rõ dung mạo của y, lại có thể dễ dàng hình dung ra được bộ dạng hạ mày rũ mắt, chúm môi thối địch của đối phương, tinh xảo như một bức họa.

Tiếng địch càng lúc càng ôn nhu, tựa như hài tử về đến trong ngực mẫu thân, được sự sủng nịch ấm áp vô tận vây lấy.

Có một nơi như vậy, khắc khẩu nhưng không thương tổn, mâu thuẫn lại không phản bội, người phạm sai vĩnh viễn cũng không cần lo lắng bị vứt bỏ.

Có một nơi như vậy, ngươi muốn bay liền có thể thỏa thích bay lượn, vô luận rời đi bao lâu cũng không có người nào đóng sầm cửa trước mặt ngươi.

Tiếng địch bay cao, tự do lại vui sướng, phảng phất như ngọn gió trên thảo nguyên, mây giữa bầu trời, dạo quanh đại địa vô tận, lướt ngang quần sơn trùng điệp, sau đó tiếc nuối tiêu tán trong thiên địa.

Hồi lâu sau, Dận Chân rốt cục khôi phục tinh thần, lại nhìn thấy người nọ cúi xuống, ôm tiểu cẩu đã quẩn quanh dưới chân y hồi lâu vào ngực.

“Chủ tử, ánh trăng có gì đẹp mà nhìn?” Vượng Tài nói lầm bầm: “Chúng ta trở về đi, quá khuya rồi.”

“Kim nhân bất kiến cổ thì nguyệt, kim nguyệt tằng kinh chiếu cổ nhân. Cổ nhân kim nhân nhược lưu thủy, cộng khán minh nguyệt giai như thử[1]…” Dận Tộ vỗ vỗ vai hắn, than thở: “Loại này thi nhân tình hoài này, một tục nhân như ngươi vĩnh viễn cũng đều không hiểu!”

Vượng Tài nói: “Thế nhưng chủ tử, nô tài cũng không thấy người viết qua thơ từ gì, người không phải cũng là một tục nhân giống như nô tài sao?”

Dận Tộ cười ha ha, nói: “Nói rất đúng, gia còn không phải là một tục nhân sao?”

Vậy cổ nho khí chua lét này lại là gì đây? Quả nhiên uống say rồi!

“Đi đi, về lều ngủ! Mệt chết gia rồi!”

“Dạ!” Vượng Tài cao hứng ứng tiếng, nói: “Gia, ngài đưa Hồng Phúc cho nô tài ôm đi, tiểu tử kia hiện tại rất nặng…”

Dận Tộ cười nhạo nói: “Nói thật giống như khí lực của ngươi lớn hơn gia vậy.”

Sau đó thả Hồng Phúc xuống đất, nói: “Chạy đi, tiểu tử!”

Dận Chân nhìn hai người một con chó chậm rãi đi xa, bỗng nhiên mỉm cười tự giễu.

Hắn đột nhiên nghĩ, người đệ đệ này của y cư nhiên chỉ tìm được thứ mình mong muốn trên người Hồng Phúc và Vượng Tài, chỉ có ở bên cạnh hai kẻ này mới có thể chân chính cười to càn rỡ.

Quả nhiên là say.

——

Nỗi thương xuân bi thu của Dận Tộ, vĩnh viễn đều là đến nhanh đi càng nhanh hơn.

Sáng sớm hôm sau y liền vô cùng cao hứng chạy đi chúc mừng Dận Chân sinh được nhi tử, còn mặt dày mày dạn quấn quýt lấy Dận Chân, nói rằng sau đó nếu sinh được nhiều nhất định phải cho y một đứa làm thừa tự.

Không lâu sau, Dận Tường và Dận Trinh cũng tới, Dận Trinh còn dương dương đắc ý mang theo một cái lồng chim, bên trong nhốt một con chim lớn màu trắng.

Dận Tộ vòng quanh lồng chim dạo một vòng, hỏi: “Đây là Hải đông thanh ngươi tốn mười vạn lượng mua về sao?”

Dận Trinh gật đầu: “Đúng vậy!”

“Đúng cái đầu ngươi!” Dận Tộ hừ lạnh nói: “Khi dễ ta không hiểu hay sao? Mười vạn lượng bạc, cho dù muốn mua một con thuần hắc cực phẩm cũng là dư dã, ngươi lại mua một con thứ thứ phẩm màu lông không tinh khiết trở về? Cái thứ đồ chơi này không giá trị được đến ba mươi lượng?”

Dận Trinh biện bạch: “Nào đâu phải thứ thứ phẩm chứ, tối đa chỉ là thứ phẩm!”

Lại năn nỉ: “Lục ca cũng biết Hải đông thanh khó mua huống thị cực phẩm, thượng phẩm? Ta trước lộng một con chơi đùa, chờ lúc nào có tốt lại mua.”

Nói chung chính là, tuyệt đối sẽ không thối bạc cho ngươi!

Dận Tộ mặc kệ hắn, lớn tiếng gọi Vượng Tài: “Chuẩn bị ngựa, gia hôm nay muốn đi vây săn.”

Quay đầu lại nhìn Dận Chân, cười nói: “Chờ ta săn được vài con thỏ hay tiểu hồ ly xinh đẹp gì đó, liền làm lễ gặp mặt cho tiểu chất tử.”

Dận Trinh vỗ đầu, nói: “Ta đây cũng đi tìm một con tiểu mã! Muốn xinh đẹp nhất!”

——

Sau khi chấm dứt vây săn chính là thịnh kinh yết lăng[2], sau đó rốt cục bắt đầu trở về kinh đô.

Trở lại kinh thành, Quận vương phủ của Dận Tộ đã sửa chữa xong, mọi thứ cũng đã được tiền trảm hậu tấu dời trở về.

Dận Tộ không nói hai lời liền dọn vào, khiến mọi người đều thở phào nhẹ nhõm—— chỉ sợ vị gia này còn muốn trở về Lâm phủ mà ở đâu!

Chuyện đầu tiên đương nhiên là đi phủ của Dận Chân xem đứa chất nhi đã đầy tháng kia, sau đó lại đưa lễ vật đến các quý phủ khác. Đợi sau khi an bày mọi chuyện thỏa đáng, Dận Tộ lại nằm nhà ngủ say suốt ba ngày, tắm rửa thay y phục xong lại ăn bữa sáng thơm ngào ngạt, sau đó rốt cục cũng cảm thấy bản thân đã sống lại.

“Gia, người nọ đã tới nữa rồi, gia có gặp hay không?” Vượng Tài vẫn luôn khôi phục lại sớm hơn Dận Tộ.

“Người nào chứ?”

“Gia đã quên sao? Trước khi ngài đi không phải đã thông báo muốn tìm người từng ra biển, đi qua rất nhiều quốc gia sao? Không phải khó khăn lắm mới tìm được một người, thế nhưng ngài lại rời đi, hắn đều đã ở kinh thành chờ ngài hơn ba tháng!”

Dận Tộ lập tức lên tinh thần, nói: “Còn có việc này? Vì sao ngươi không nói sớm?”

Vượng Tài trợn to mắt, nói: “Nô tài làm sao nói sớm? Là ngài nói, trước khi ngài ngủ đẫy giấc, cho dù thiên vương lão tử đến cũng không gặp! Nhân gia cũng đã ghé qua ba lần rồi!”

Dận Tộ vỗ trán một cái, nói: “Đã biết, là gia oan uổng ngươi có được chưa? Mau đưa người đến phòng khách, gia sẽ gặp hắn ở đó.”

Dận Tộ chờ ở phòng khách giây lát, một người ngoại quốc thoạt nhìn bốn năm mươi tuổi liền được Vượng Tài dẫn đến, hắn hơi khom lưng với Dận Tộ, nói: “Xin chào, ta là Joan Anderson, đến từ Đại Anh.”

“Xin chào Anderson tiên sinh, ” Dận Tộ nói: “Ta nghĩ thân phận của chúng ta đã rất rõ ràng, thoạt nhìn tình huống của ngươi không quá tốt đẹp, bất quá nếu ngươi có thứ thỏa mãn được ta, ta sẽ cân nhắc việc thuê ngươi.”

“Không quá tốt đẹp?” Mặc dù có chút giật mình vì Dận Tộ không gọi sai mình thành Joan tiên sinh, thế nhưng Anderson vẫn thao thao bất tuyệt nói: “Vương gia ngài có thể đã hiểu lầm gì đó, bỉ nhân ở Đại Anh là thương nhân rất nổi tiếng, sở hữu rất nhiều xí nghiệp. Hơn nữa bỉ nhân còn có riêng hai chiếc thuyền biển lớn có thể mang đến tài phú vô tận, bởi vì biết ngài rất có thành ý muốn gặp một vị…”

Dận Tộ bỗng nhiên cắt lời hắn: “Cần bổn vương mời ngươi ăn một bữa cơm trước sao?”

Anderson ngạc nhiên.

Dận Tộ lại hỏi: “Ngươi đã bao lâu không cạo râu rồi?”

Anderson sửng sốt, môi mấp máy hai cái, không nói gì.

Dận Tộ nói: “Râu mép của ngươi được tu bổ rất chỉnh tề, thế nhưng màu da trên cằm và những nơi khác không quá giống nhau, có thể nhìn ra được ngươi ít nhất đã hai tháng không có tâm tình xử lý râu mép. Mặt khác, từ nếp gấp trên quần áo có thể thấy được, bộ y phục này ngươi đã rất lâu không nỡ mặc qua, còn có giày, tuy rằng vừa nhìn không tệ lắm thế nhưng phần đế lại hư hại khá nhiều. À, đúng rồi, vừa rồi ngươi đã nhìn điểm tâm nuốt nước bọt có phải không?”

Anderson dùng ánh mắt nhìn kẻ quái dị nhìn Dận Tộ, Dận Tộ tiếp tục nói: “Hơn nữa, ta biết đối với những thương nhân như ngươi, thời gian cũng quý giá như tiền tài vậy. Ngươi đã ở kinh thành đợi bổn vương ba tháng, hơn nữa bổn vương vừa về đến ba ngày, ngươi mỗi ngày đều đến đây đợi, việc này đã nói rõ rất nhiều vấn đề không phải sao?”

Anderson cụt hứng cúi đầu.

Thấy hắn rốt cục cúi đầu, Dận Tộ cũng không lại vừa mở miệng liền dùng bổn vương nữa, thản nhiên nói: “Ngươi không cần phải lo lắng, ta có muốn thuê ngươi hay không hoàn toàn không liên quan đến tình cảnh hiện tại của ngươi. Nếu như những lời ngươi nói là đúng, ngươi thực sự đã đi qua rất nhiều nơi, quen biết rất nhiều người, như vậy ta liền cho ngươi cơ hội kiếm lại gấp mười, gấp trăm lần những gì đã mất.”

“Hiện tại, dùng tất cả những loại ngôn ngữ ngươi từng biết, lần lượt kể lại kinh lịch của ngươi! Xong rồi ngươi có thể hưởng dụng bữa sáng, không, nên gọi là cơm trưa nhỉ!”

Vị Anderson tiên sinh này cũng không nói dối, hắn đích thị là một thương nhân thành công, bản thân sở hữu một lượng lớn tài phú và hai chiếc thuyền biển, thế nhưng hiện tại hai chữ sở hữu kia có lẽ phải đánh dấu ngoặc kép. Bởi vì hết thảy những thứ đó rất có thể đã thuộc về gã đối tác tàn độc đã vứt hắn tại quốc gia xa lạ này, còn mang theo thuyền của hắn rời đi.

Về phần ngôn ngữ, hắn nói được rất có trật tự, Dận Tộ lại thử vài câu cũng phát hiện đối với người của thời này mà nói, hắn cũng được xem như có kiến thức vô cùng rộng rãi rồi, đối với mọi việc đều có chủ kiến riêng mình, hơn nữa thoạt nhìn còn là người rất có nguyên tắc… Nói ngắn lại, Dận Tộ rất hài lòng.

“Như vậy ngươi cũng biết, A ca của Đại Thanh ta bị quản chế rất nghiêm, thế nhưng ta lại rất tò mò với thế giới bên ngoài.” Dận Tộ nói: “Ta sẽ mua một con thuyền, trang bị đủ thuyền viên và dụng cụ cho ngươi, ngươi có thể làm thuyền trưởng của ta. Lúc thuyền rời bến, ngươi thích mua cái gì thì mua cái đó, mặc kệ ngươi bán được bao nhiêu tiền đều là của ngươi, ta không cần chia phần, thậm chí lần đầu tiên ra biển ta còn cung cấp tiền vốn cho ngươi. Thế nhưng khi ngươi trở về, ta hy vọng toàn bộ hàng hóa trên thuyền đều là thứ ta thích. Nếu như những thứ ngươi mang về có thể khiến ta thỏa mãn, ta có thể cho ngươi thêm thù lao, ngược lại nếu những thứ đó không khiến ta cảm thấy hứng thú, như vậy ta sẽ tìm một người càng có kiến thức hơn ngươi, càng hiểu rõ tâm ý của ta hơn ngươi đến thế chỗ —— hiểu chưa?”

Dận Tộ từ đầu tới đuôi không hỏi quá Anderson có nguyện ý hay không, bởi vì y cần biểu hiện sự cường thế của mình trước vị thương nhân ngoại quốc có chút giảo hoạt này, khiến hắn không sinh ra quá nhiều ý tứ tư lợi.

Mà Anderson, hắn kỳ thực rất muốn cứng nỏi nói một câu ‘Ta sẽ suy xét kiến nghị của ngài’, thế nhưng nhìn dáng dấp của vị Vương gia trẻ tuổi này, nhất là hắn cũng lo lắng cái bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống kia sẽ đập vào đầu kẻ khác… Tuy rằng vị này vẫn luôn nói mình chưa từng ra khỏi nhà, thế nhưng rõ ràng kiến thức lại uyên bác hơn hắn rất nhiều, hắn vẫn nên kềm chế một chút!

Dận Tộ thấy hắn đã thầm chấp nhận điều kiện của mình, mỉm cười nói: “Như vậy kế tiếp, ta muốn nói thứ đồ vật đầu tiên mà mình hứng thú. Đây cũng là một khảo nghiệm, nếu như ngươi làm không được, vậy chuyện này liền dừng ở đây.”

“Ta nghe nói khoản năm ngoái, tại quốc gia của ngươi có người tên là Thomas đã phát minh một loại cơ khí có thể bơm nước từ giếng sâu lên. Ta hy vọng ngươi có thể mang hắn trở về.”

Anderson trợn to mắt, nói: “Ngài đang nói đến món hàng… người tên Thomas kia?”

Dận Tộ gật đầu: “Máy móc, bản vẽ còn có người, ta đều muốn. Nhất là người, mặc kệ ngươi là cưỡng bức hay dụ dỗ, thậm chí trực tiếp đánh ngất hắn mang về, đều được. Nếu như ngươi không mang nhầm người trở về —— ta sẽ cho ngươi thêm một con thuyền nữa.”

Anderson kích động đến cả người run rẩy, chỉ cần mang một người về hắn lại có thêm một con thuyền biển cho mình, đây thật là… Thực sự là…

“Mặt khác, Châu Mỹ, đã đi qua chưa?”

Anderson tỉnh táo lại, gật đầu.

Dận Tộ cười nói: “Vậy tốt, ta còn cần một loại thực vật ở Châu Mỹ, ta gọi nó là cây cao su…”

ĐMM, những ngày tháng không có lốp xe cao su này… gia không bao giờ muốn trải qua lần nữa!

————-

1/ Đây là trích từ bài tơ ‘Bả tửu vấn nguyệt’ trứ danh của đại thi hào Lý Bạch

Thanh thiên hữu nguyệt lai kỷ thì,

Ngã kim đình bôi nhất vấn chi!

Nhân phan minh nguyệt bất khả đắc,

Nguyệt hành khước dữ nhân tương tuỳ.

Kiểu như phi kính lâm đan khuyết,

Lục yên diệt tận thanh huy phát

Đãn kiến tiêu tòng hải thượng lai,

Ninh tri hiểu hướng vân gian một.

Bạch thố đảo dược thu phục xuân,

Thường nga cô thê dữ thuỳ lân.

Kim nhân bất kiến cổ thì nguyệt,

Kim nguyệt tằng kinh chiếu cổ nhân.

Cổ nhân kim nhân nhược lưu thuỷ,

Cộng khan minh nguyệt giai như thử.

Duy nguyện đương ca đối tửu thì,

Nguyệt quang thường chiếu kim tôn lý.

Trăng kia đến tự thuở nào?

Nay ta ngưng chén rượu đào hỏi trăng!

Người không vin được trăng vàng,

Trăng cùng người mãi dặm ngàn có đôi.

Gương trăng vút tận cõi trời,

Trăng tan khói biếc, rạng ngời muôn nơi.

Biển đêm người thấy trăng soi,

Đâu hay mai sớm trăng côi tạ từ.

Thỏ còn giã thuốc xuân, thu,

Hằng Nga đơn bóng thẩn thờ gió mây.

Vầng trăng cổ tích ai hay?

Trăng này từng chiếu mấy đời cổ nhân.

Người xưa nay, tựa nước nguồn

Đã từng chung ngắm trăng non một thời

Ta say ca hát rượu mời

Mong vầng trăng toả sáng soi chén vàng.

2/ Thịnh kinh yết lăng: Trước khi nhập quan và định đô tại Bắc Kinh Thanh triều cũng từng có vương đô và lăng tẩm riêng ở quan ngoại, các vua đời Thanh đều sẽ tuần thú vài lần đến nơi này thăm viếng và tỏ lòng tôn kính với tổ tiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.