[Thanh Xuyên Chi Dận Tộ] Đại Thanh Đệ Nhất Hoàn Khố

Chương 87: Chương 87




Ngày hôm sau, những lời Dận Tộ nói trên thuyền liền bị sao ra rất nhiều bản phân phát đến các nha môn, còn dán ở khắp nơi có người chuyên trách tuyên đọc. Trong đó có chút chi tiết là do Dận Chân và Vu Thành Long sửa chữa hoàn thiện, nói ví dụ như người nhà tố cáo hoặc tự đem người nghiện thuốc đến nha môn, miễn phạt, nói ví dụ như trong nhà vô pháp gánh chịu phạt ngân hoặc không muốn gánh chịu phạt ngân, có thể cùng kẻ phạm án đoạn tuyệt quan hệ, triều đình sẽ đưa hắn đi mỏ than làm khổ sai ba năm… Dù sao mục đích cuối cùng của triều đình là vì cấm độc, không phải muốn phạt bạc.

Mặc dù nói là muốn tức khắc hồi kinh, thế nhưng Dận Tộ vẫn là lưu lại hai ngày, đem bản vẽ dây chuyền của hãng ximăng hoàn thành, lại phái người đắc lực phụ trách đi các nơi chế tạo lắp đặt, thuận tiện còn đi thị sát mấy xưởng dệt loại lớn và xưởng thủy tinh vừa xây xong tại Quảng Châu, lúc này mới chuẩn bị khởi hành.

Thái tử hồi kinh, tống biệt yến tự nhiên khó tránh, tuy rằng Tri phủ Quảng Châu đã rơi đài thế nhưng cũng không sợ không người làm chủ —— Tổng đốc lưỡng Quảng và Tuần phủ Quảng Đông cấp tốc chạy tới Quảng Châu thành.

Lại nhận được thiệp mời, những nhân vật nổi tiếng của Quảng Châu mỗi người đều thấp thỏm bất an, cho rằng lại là một lần Hồng Môn Yến[1] —— lần trước đi ăn một bữa cơm của Thái tử gia, kết quả người mất chức kẻ xui xẻo, còn bị nhốt trong lồng sắt để mọi người vây xem. Đám người kia ngày thường ra vẻ đạo mạo, một khi lên cơn nghiện đều làm ra đủ trò hề, khiến cho ngay cả mặt mũi của người nhà đều bị mất hết.

Còn có vạn lượng bạc tiền phạt cũng không phải số lượng nhỏ, cho dù là đối với những hải thương giàu có hoặc Quảng Châu mà nói… cũng là cắt xuống một miếng thịt lớn nha.

Thế nhưng dù lại bất an hơn nữa lại có thể làm thế nào, yến hội tống biệt Thái tử gia, thiệp mời đã đưa đến cửa, ai dám không đi chứ? Kiên trì đi thôi!

Không ngờ được lúc này lại là chuyện tốt!

Rượu qua ba tuần, Dận Tộ bước lên, mọi người đều biết y có chuyện muốn nói, vội vàng an tĩnh lại dõi mắt về phía vị Thái tử gia trường thân ngọc lập, ngọc thụ chi lan kia.

Mấy hôm trước, ấn tượng của mọi người đối với vị Thái tử gia này vẫn là xinh đẹp quá phận, tính tình tốt, thế nhưng hôm trước thấy được uy quyền cường thế của y ở trên thuyền xong, hiện tại lại gặp y chợt đứng dậy liền không khỏi có vài phần khí thế bức người, không dám thở mạnh.

Dận Tộ trong tay cầm chung rượu, mỉm cười cực kỳ ôn hòa nói: “Cô lần này tới là vì làm người ác, cũng thực sự đắc tội không ít người, hiện tại còn rời đi đủ thể diện như vậy cô vẫn là cảm kích. Kính chư vị một chung.”

Uống một hơi cạn sạch.

Mọi người vội vàng cười gượng: “Không dám, không dám.”

Không dám ở nơi này cũng không phải khiêm tốn mà là hoàn toàn thật lòng —— thật là không dám không cho ngài thể diện a!

Oán thầm về oán thầm, mỗi một người đều đứng dậy cung kính nâng chung.

Dận Tộ giơ tay lên bảo mọi người ngồi xuống, lấy thêm một chung khác từ trên khay Vượng Tài đang cầm, nói: “Cô biết các vị lần này đến đây, trong lòng đại thể đều bất an, bất quá cũng không cần như vậy bởi vì vai ác lần này cô đã làm xong, hôm nay chỉ muốn làm thương nhân một lần.”

Nghe nói như thế, trên mặt đám người dù còn đang cười thế nhưng mật đắng cũng sắp trào lên —— làm thương nhân một lần? Đây là muốn vớt bao nhiêu bạc của bọn họ đâu?

Dận Tộ cười nói: “Chư vị yên tâm, nếu là đã là thương nhân liền không có đạo lý ép mua ép bán. Nơi này của cô có ba cọc buôn bán, chư vị có thể trở về suy nghĩ thật kỹ, nguyện ý liền bàn bạc, tuyệt không bắt buộc.”

“Đệ nhất, chư vị đều biết, triều đình ở chỗ này xây không ít xưởng dệt, hiệu suất cực cao thế nhưng vấn đề in nhuộm không theo kịp.” Dận Tộ nói: “Cọc buôn bán đầu tiên là đây, không cần chư vị nửa điểm phiêu lưu, chỉ cần ra một bộ phận tiền thế chấp là có thể mang vải đi nhuộm, nhuộm xong lại đưa trở về, triều đình ấn lượng tính tiền công, hơn nữa cái giá tiền này không phải do triều đình định mà do các vị đến định.”

Loại ủy thác gia công số lượng lớn này vẫn là lần đầu tiên xuất hiện tại Thanh triều, y cũng không biết rốt cục nhuộm một thớt vải cần bao nhiêu nguyên liệu, làm sao mới coi là chất lượng tốt đẹp.

Lời vừa nói ra, phía dưới lập tức nổ tung nồi: Lại còn có chuyện tốt như vậy? Không chịu nửa điểm phiêu lưu đã rất khó lường rồi, cư nhiên còn có thể tự định tiền công?

Dận Tộ ngẩng đầu ý bảo mọi người an tĩnh, nói: “Cô cấp chư vị nửa tháng để chuẩn bị ba việc. Thứ nhất, hàng mẫu, hàng mẫu là chất lượng thế nào, sau này vải nhuộm giao lại chỉ có thể tốt hơn không thể kém hơn, nếu không một hào không trả. Thứ hai, số lượng hàng hóa mỗi tháng có thể gia công, nếu như sau này không làm được sẽ bị khấu trừ tiền thế chấp, thủ tiêu tư cách. Thứ ba, mỗi thớt vải yêu cầu bao nhiêu chi phí gia công.”

Y dừng một chút, nói: “Chuyện này cũng không chỉ nói với chư vị ở đây, toàn bộ Quảng Châu thành, Quảng Đông tỉnh, thậm chí là thương nhân khắp cả Đại Thanh, chỉ cần có hứng thú đều có thể báo giá. Đến khi đó triều đình sẽ công khai lựa chọn những nhà có chất lượng tốt nhất, giá cả tối ưu, số lượng khả quan để tiến hành hợp tác.”

Đến đây, tiếng nghị luận bên dưới cũng mất, cả đám đều đánh tính toán nhỏ nhặt xem cọc làm ăn này có tiếp hay không? Nếu tiếp nên tiếp như thế nào?

Mọi người còn chưa cân nhắc ra được gì chợt nghe Dận Tộ lại lên tiếng: “Hiện tại chúng ta nói tới cọc làm ăn thứ hai. Mậu dịch trên biển lợi nhuận cực cao là việc không ai rộng rãi hơn chư vị, bất quá hiện tại mọi người sợ rằng đều có chút khó khăn đi? Đồ sứ, lá trà, tơ lụa của Đại Thanh ta mặc kệ vận bao nhiêu đi ra ngoài cũng có thể bán được giá tốt, thế nhưng chuyến về có phải hay không lại chẳng biết nên mua thứ gì rồi? Những đồ chơi Tây Dương như đồng hồ, hộp nhạc này nọ hiện tại Quốc doanh bộ của triều đình đang bán, hơn nữa đồ vật dùng tốt, giá cả thấp hơn, nếu hỏng còn có thể mang đi sửa chữa. Mà những thứ như bảo thạch này nọ, tuy rằng vẫn dễ bán nhưng cũng không vận chuyển đủ cả thuyền có phải không?”

Sự sai biệt trong mua bán giữa Tây Dương và Đại Thanh vẫn luôn tồn tại, có người nói trong lịch sử Anh quốc trắng trợn hướng về phía Đại Thanh bán đổ bán tháo nha phiến chính là vì cân bằng mua bán cho những công ty mậu dịch Ấn Độ mà ra.

Hôm nay bọn họ có, chúng ta hầu như đều có rồi, loại mậu dịch sai biệt này chỉ biết càng thêm rõ ràng.

“Cô nơi này có một phần danh sách cùng bảng giá, những thứ được ghi trên này mang về nhiều ít triều đình thu lại nhiều ít. Tuy rằng lợi nhuận không quá khổng lồ nhưng thắng ở ổn thỏa, so với thuyền không quay về hoặc mang những thứ không chắc có thể bán ra vẫn tốt hơn nhiều đi?”

Cây bông, lông dê, lương thực, cao su vân vân —— các ngươi đào dưới đất mò trong núi liền vui vẻ bán cho ta, đợi ta làm ra thành phẩm quay đầu bán lại cho các ngươi.

“Vẫn như trước đó, hoàn toàn là tự nguyện, nếu các vị đã mang về triều đình nhất định mua, không mang về cũng không ai nói nhiều nửa câu. Bất quá nếu có chất lượng không tốt, mốc meo hư hại, liền để bản thân tự mang về dùng thôi.”

Dận Chân vô thức nâng chung rượu, nhìn Dận Tộ đứng ở phía trước chậm rãi mà nói, đột nhiên cảm thấy vị đệ đệ này của hắn đã chói mắt đến khiến người ta không dám nhìn gần.

Chỉ cần nhìn bộ dạng nhảy nhót của đám hải thương kia khi tiếp nhận danh sách hạ nhân đưa tới, liền biết những lời Dận Tộ nói có bao nhiêu khiến người động tâm…

Một khi triều đình Đại Thanh nếm càng nhiều ngon ngọt từ mậu dịch biển, sau đó sẽ không còn ai lại nghĩ tới quan điểm ‘Bế quan tỏa cảng’ kia nữa đi!

Khóe môi không khỏi treo lên vài phần tiếu ý, nhìn xem, chính là đơn giản như vậy!

Những việc dây dưa bế tắc trên trăm năm gì đó, ở trên tay đệ đệ này của hắn chính là đơn giản như thế. Một tở bản vẽ, vài câu phân phó mà thôi.

Bản thân quả nhiên đã đúng, nếu như y không phải Thái tử, cái kẻ lười biếng này làm sao chịu suy nghĩ những việc kia đâu? Lúc này tám phần mười đã nằm dài trong Tĩnh Minh viên của y hóng mát rồi!

Lúc này đã nói đến việc thứ ba: “Chư vị là người làm ăn, mắt sáng gan dày, hiện tại những thứ của Quốc doanh bộ xây dựng như xưởng ximăng, xưởng dệt, xưởng thủy tinh… chư vị có cảm thấy đây chính là pháp bảo kiếm tiền?”

“Đó còn cần phải nói,” Thương nhân thấy lợi ích lá gan sẽ trở nên rất lớn, huống hồ qua hai cọc mua bán vừa rồi, bầu không khí đã trở nên hài hòa dị thường, vậy nên lập tức có người đứng dậy, nói: “Há chỉ là pháp bảo, quả thực chính là núi vàng núi bạc, nếu tiểu nhân có thể sở hữu một công xưởng như vậy cũng không cần tân tân khổ khổ phiêu dương quá hải.”

Thực đúng là đỏ mắt nha, nếu vật kia không phải thuộc về triều đình, bọn họ nhất định nghĩ hết biện pháp thu vào tay.

Dận Tộ không chút nào khiêm tốn nói: “Đó là tự nhiên, phiêu dương quá hải mặc dù có thể kiếm tiền thế nhưng người người đều biết, vô cùng nguy hiểm. Mà những nhà máy này tương lai đều là gà đẻ trứng vàng, nuôi một con phía sau sẽ có vô vàn chỗ tốt. Cọc sinh ý thứ ba cô muốn nói chính là… đám gà đẻ trứng vàng này —— chư vị chỉ cần nguyện ý, muốn nhiều ít có thể có bao nhiều ít.”

Gà đẻ trứng vàng —— ngươi đáng giá sở hữu!

“Thật… thật không!”

Lần này, tuyệt không chỉ là tâm động, đó là tim đập như trống chầu a!

“Tự nhiên là thật, ” Dận Tộ cười nói: “Bất quá…”

Được rồi, mọi người nhụt chí: Liền biết phải có hai chữ “Bất quá” kia.

Ngừng thở nghe y tiếp tục nói xong: “… Bất quá, xưởng này tuyệt đối không được xây dựng trên quốc thổ đại Thanh.”

Lợi nhuận trên quốc thổ Đại Thanh là thuộc về Quốc doanh bộ.

Y cũng rất muốn đẩy Quốc doanh bộ ra ngoại quốc, thế nhưng dựa vào tình thế hiện tại, y thật sự không làm rõ được tình huống ngoài kia vả lại cũng không tìm được quan viên nào đồng ý hạ thấp thân phận chạy ra ngoài làm chuyện buôn bán. Hơn nữa với loại hoàn cảnh lưu thông bất tiện này, y thật sợ phái người và tiền ra ngoài sẽ giống như bánh bao thịt đánh chó, một đi không trở lại —— vẫn là để đám người này làm tiền trạm trước mới tốt.

“Chỉ cần chư vị quyết định xong, chọn được địa phương, thanh toán đủ bạc,” Dận Tộ nói: “Quốc doanh bộ sẽ đem máy móc chế tạo tốt, còn phái người tùy thuyền xuất ngoại hỗ trợ lắp đặt duy tu. Hơn nữa loại máy cô đang nói cũng không phải máy dệt sức nước hiện tại đang dùng trong thành Quảng Châu mà là thứ có hiệu suất càng cao. Thứ kia không chỉ tốt mà còn không hạn chế điều kiện vị trí, không cần dựa sức nước sức gió, chỉ cần lắp đặt là có thể dùng —— đương nhiên, triều đình giá hạ bán những thứ này cũng là có điều kiện, một thành lợi nhuận của các vị phải giao về cho triều đình. Nếu không muốn giao cũng không sao cả, thứ nhất, tiền máy móc cao gấp năm lần những người khác, thứ hai, chúng ta chỉ quản việc lắp đặt không quản duy tu, nếu như làm hư phải dùng tiền mời người của Quốc doanh bộ đến sửa chữa —— tuyệt đối không phải con số nhỏ.”

Dận Tộ nói xong, hồi lâu mới có người lên tiếng: “Thái tử điện hạ, chuyện này… chúng tiểu nhân cũng là động tâm, nếu như nhà xưởng xây ở Đại Thanh ta, bao nhiêu tiền chúng tiểu nhân cũng phải bao lấy, thế nhưng đến quốc gia khác xây xưởng. Cái này… nhân gia chưa chắc đã đồng ý a…”

Dận Tộ hời hợt nói: “Có đồng ý hay không, liền xem bản lĩnh của các vị.”

Thấy những người kia vẫn là vẻ mặt ngây thơ, lắc đầu thở dài, đều nói đầu óc người làm ăn linh hoạt, cái này còn gọi là linh hoạt?

Chỉ phải đem lời nói cho rõ ràng: “Bọn họ không cho các ngươi xây, lẽ nào còn không cho chính người của mình xây hay sao? Tìm vài người làm ngụy trang, lại bỏ ra ít tiền, phân chút lợi nhuận… chẳng lẽ còn không được?”

Người nọ chợt cười: “Thái tử điện hạ anh minh!”

Dận Tộ nói: “Sự vụ cụ thể, nửa tháng sau tự có người đến xử lý, khi đó các ngươi liền lại cùng hắn bàn bạc.”

Loại chuyện này, bất kể là Lão Thất nghiêm túc tỉ mỉ, Lão Bát làm người tinh thường, thậm chí là Lão Cửu keo kiệt tính toán đều có thể làm được thỏa đáng.

Hừ, có đám đệ đệ giỏi giang như vậy quả nhiên là chuyện vui vẻ, vĩnh viễn không lo không người sai sử.

Sau khi Dận Tộ trở về chỗ ngồi, những người trên bàn tiệc đại đa số cũng không còn tâm tư uống rượu, một hồi yến hội dưới tình huống mọi người đều không yên lòng cũng sớm tan.

Ngày hôm sau, đoàn người Dận Tộ khỏi hành, Tổng đốc lưỡng Quảng và Tuần phủ Quảng Đông mãi tiễn đưa đến tận ngoại cảnh Quảng Đông mới trở về, lại phái một đám đông nhân mã hộ tống.

Tuy rằng Dận Tộ không muốn phiền toái như vậy, thế nhưng không cản được Dận Chân đã trước đáp ứng, đành phải thuận theo.

——

Mấy hôm sau, lúc Dận Tộ đi vào Càn Thanh cung, thiếu chút nữa còn cho rằng mình lại xuyên việt, mặc dù mấy thứ này là do y lăn lôn ra ngoài thế nhưng nhìn cái cửa sổ sát đất to rộng kia, giấy dán tường nâu nhạt mướt mắt, còn có màn cửa mềm rũ, đèn treo thủy tinh…

Y đều có chút cảm thấy quái lạ, không biết làm sao mới có thể thích ứng được.

Vừa thấy Khang Hy, Dận Tộ lập tức cơ linh, nghiêng đầu đối diện gương mặt tức giận của đối phương, vội vàng dập đầu thỉnh an: “Hoàng a mã, nhi tử thật sự quá tưởng niệm người!”

Sắc mặt Khang Hy càng tức giận: Tưởng niệm ngài mà ngài dùng mấy phong thưc cũng không giục được y trở lại? Tưởng niệm ngài mà vừa vào cửa chỉ biết hết nhìn đông đến nhìn tây, một ánh mắt cũng chưa để cho ngài?

“Hoàng a mã, ” Dận Tộ thành ý tràn đầy: “Nhi tử vừa hồi kinh liền vào thẳng trong cung, ngay cả thời gian rửa mặt chải đầu cũng không có… nếu không cũng không bị nơi này hù đến.”

“Được rồi, lăn đến đây đi!” Khang Hy luyến tiếc để người quỳ lâu, ngoắc tay ra hiệu y ngồi xuống bên cạnh: “Lần này ra ngoài chơi đủ rồi?”

Dận Tộ cười hì hì: “Không kém bao nhiêu đâu.”

Nhìn giữa đôi lông mày của y không còn uất khí, Khang Hy có chút vui mừng.

Nhi tử này của ngài, từ sau khi được phong Thái tử vẫn rầu rĩ không vui, sao lại bị phóng hỏa án và ngược đãi án ảnh hưởng… đã không đơn thuần là rầu rĩ trong lòng. Nếu không phải ngài xót cho y, nghĩ phóng y ra ngoài giải sầu một chút, Khang Hy cũng sẽ không một mắt nhắm một mắt mở để y ra bên ngoài chạy loạn, đợi bản thân hồi kinh rồi mới phái Dận Chân đi bắt người.

“Thế nào đám Dận Tự ra ngoài, lúc trở về liền vừa đen vừa tráng,” Khang Hy bất mãn nói: “Ngươi nhưng thật ra càng lúc càng gầy. Xem! So với trước đây còn phải trắng.”

“Nhi tử chính là phơi không đen ăn không mập,” Dận Tộ cười nói: “Bao nhiêu người nằm mộng cũng muốn muốn có thể chất tốt như nhi tử đâu!”

“Chỉ giỏi nói bậy!” Khang Hy hoàn toàn không cho y mặt mũi: “Ngươi tưởng trẫm không biết ngươi ở đây Quảng Châu làm cái gì sao? Là nghiên cứu cái máy hơi nước phá hại gì đấy quan trọng hơn hay thân thể của ngươi quan trọng hơn? Suốt ba tháng, ngươi ra ngoài gặp thái dương được bao nhiêu lần?”

Dận Tộ cười không lên tiếng, ân cần rót trà cho Khang Hy thấm giọng.

Thấy y trưng ra bộ dáng này, cơn giận của Khang Hy vừa lên một chút liền tan, ngữ điệu mềm mại rất nhiều: “Chỉ vì cái thứ dư thừa kia, đáng giá ngươi nghìn dặm xa xôi đi một chuyến?”

“Hoàng a mã, nhi tử cũng không có cách nào, vật kia là chuyên môn dùng để hút nước từ giếng mỏ ra, người nghỉ liền biết có bao nhiêu to lớn, nếu dựa vào bọn họ vận chuyển tới đây, nói không chừng hiện tại còn chưa thấy mặt mũi đâu!” Dận Tộ nói: “Hơn nữa đó cũng không phải là thứ đồ dư thừa gì, là đại bảo bối. Người hiện tại còn chưa thấy chỗ tốt của nó, đợi nhi tử dùng nó làm ra đồ vật, người sẽ biết —— thực khó lường!”

Khang Hy nhìn y một cái, đứa nhi tử này của ngài cũng đã rất khó lường rồi, thứ càng khó lường trong miệng y… vậy hẳn là rất khó lường đi?

Trong lòng khẽ động, nói: “Vật kia có thể hút nước từ giếng mỏ, như vậy có thể hút nước từ sông lên sao? Hoặc là từ giếng?”

Đại Thanh lãnh thổ rõ ràng, chưa từng có năm nào mỗi một địa phương đều là mưa thuận gió hòa, luôn là nơi này hạn chỗ kia ngập, ngập còn có thể sửa đường sông thoát nước, hạn lại hoàn toàn không còn cách nào rồi. Dựa vào từng thùng, từng thùng nước gánh lên từ giếng, thực sự như muối bỏ biển.

Máy bơm sao! Dận Tộ nói: “Cái này dễ, nhi tử trở về liền đem bản vẽ họa ra, rất đơn giản, so với cái mà Thomas tạo ra còn đáng tin hơn gấp trăm lần. Bất quá thứ kia có chút lớn, không phải nơi nào cũng có thể dùng, lại cần dùng than đốt… nói đến than, mỏ than chúng ta khai thác tất cả đều dựa sức người gánh lên, vừa mệt vừa chậm, đợi vài hôm nữa nhi tử liền làm một cái đường ray xe goòng… Ồ đúng rồi, còn có máy dệt hơi nước, nhi tử đã mạnh miệng nói với đám thương nhân kia, lúc này còn phải tạo bản vẽ và huấn luyện một đám người chuyên tu máy móc…”

Khang Hy nghe y dong dài hồi lâu, hừ lạnh nói: “Ngươi là Thái tử! Đừng có lúc nào cũng nhìn chằm chằm những việc nhỏ lông gà vỏ tỏi này, chỉ mấy kẻ hải thương có thể kiếm được cho ngươi bao nhiêu bạc đâu?”

Dận Tộ cũng theo hừ lạnh: “Nhiều đến Hoàng a mã cũng không thể tưởng!” Cái gì gọi là lông gà vỏ tỏi chuyện nhỏ chứ!

Ngài đây là bị coi thường? Khang Hy buồn cười, cũng không tích cực với y, hỏi: “Nghe nói lần này ngươi ở đây Quảng Châu rất uy phong nha, còn đem Đại ca ngươi sai sử xoay quay. Thế nào, cảm giác làm Thái tử có tốt không?”

Dận Tộ cười nói: “Nếu có thể vẫn làm Thái tử như thế này, nhi tử cũng không có ý kiến gì. Bất quá Hoàng a mã người nguyện ý sao?”

Không xem tấu chương không thượng triều, muốn đi đâu chơi liền đến đó, còn có một nhóm người mặc cho sai phái, đến chỗ nào cũng là uy phong bát diện, nói ra một câu đều được trở thành pháp quy —— cảm giác này đích xác rất mê người a!

Nếu như Thái tử là làm như vậy, y thật sự không ngại làm tiếp. Thế nhưng y biết rõ việc này là không có khả năng, trên đời nào có chuyện gì chỉ có quyền lợi không có trách nhiệm đâu? —— y cũng không muốn bị lên án là hôn quân nha.

Quả nhiên Khang Hy bị chọc giận đến phì cười, vỗ mạnh lên tránh y, nói: “Ngươi nói tấu chương phải viết thế nào, trẫm liền bảo bọn họ sửa theo ý ngươi. Ngươi nói lâm triều nên làm thế nào, trẫm liền để bọn họ lâm triều thế đó. Ngươi nói cho trẫm chuyện gì, trẫm một chữ không sửa đều làm theo ý ngươi, xong rồi ngươi lại nói với trẫm như vậy?”

Vì sao lâm triều và tấu chương đều phải sửa theo ý y? Chẳng lẽ bởi vì cả Đại Thanh chỉ có một người là y hiểu chuyện sao? Còn không phải vì y là Thái tử, sau này người phải xem tấu chương, phải thăng triều đều là y, vậy nên mới trước đổi thành bộ dạng y hài lòng ư?

Dận Tộ trợn to mắt, đã nói đang yên đang lành lại hỏi y đối với việc lâm triều có ý kiến gì không! Nguyên lai đều là bẫy rập!

Hừ lạnh một tiếng nói: “Hoàng a mã người lần này lệnh nhi tử tổng lý triều chính, nhi tử tổng lý thế nào?”

Khang Hy trừng mắt vỗ bàn: “Ngươi còn dám nói cái này?”

Ngài đều đã cho tiểu tử này mặt mũi không đề cập tới chuyện kia, y cư nhiên dám chủ động hỏi ngài bản thân tổng lý thế nào? Khi ngài không biết ngài chân trước rời đi y chân sau liền chạy? Đây là ngài không đánh y người y liền ngứa ngáy hay sao?

Dận Tộ ngửa đầu nói: “Người đừng quan tâm nhi tử tổng lý thế nào, người chỉ để ý nói cho nhi tử, suốt mấy tháng nay triều đình có xảy ra sơ suất gì hay không?”

Khang Hy bị nghẹn nói không ra lời, chính vụ có Dận Chân và Dận Tự liên thủ quản lý, so với Dận Nhưng thì còn tốt hơn nhiều, dù đổi thành ngài cũng không làm quá được như vậy. Bất quá cái này còn là công lao của tiểu tử mặt dày kia hay sao?

Dận Tộ dõng dạc nói: “Soái giả điều tướng, tướng giả điều binh. Tứ ca và Bát đệ chính là có thể làm tốt chuyện này, nhi tử liền yên tâm để bọn họ làm, vậy nên nhi tử chính là soái tài giả…”

Khang Hy bị lời không biết xấu hổ này của y chọc cười, cũng biết tính tình của tiểu tử này không phải chỉ dùng mấy câu là có thể bẻ trở về, trước hết phải để y nếm được ngon ngọt của quyền lợi mới biết cái vị trí này của mình có bao nhiêu đáng quý.

Lại thấy y có chút ý mệt mỏi —— đứa nhi tử này sợ nhất xóc nảy, mỗi lần ra cửa trở về đều phải ngủ say vài ngày mới có thể hồi lại thần, liền nói: “Được rồi, đi trước đến chỗ Thái hậu và ngạch nương của ngươi thỉnh an, trở về lại nghỉ ngơi hay ngày, những chuyện bơm nước, dệt vải gì đó đợi sau khi ngươi đủ tinh thần hẳn cân nhắc cũng không muộn.”

Dận Tộ đáp ứng, đứng dậy rời đi, vừa đi được phân nửa lại xoay người trở về, nói: “Hoàng a mã, lần này nhi tử giao hẹn trước, những thứ nhi tử tạo ra đều có tên, máy hơi nước, máy bơm, xe goòng… Nếu như lại có người loạn cải danh tự, gọi là cái gì máy Lục gia, xe Thái tử vân vân, nhi tử liền thật sự trở mặt!”

Khang Hy mắng: “Những cái tên này là do trẫm đặt sao, ngươi muốn cùng ai trở mặt đâu?”

Dận Tộ nói: “Nhi tử mặc kệ! Dù sao những việc này đều do Hoàng a mã người quản!”

“Đã biết đã biết!” Khang Hy phất tay đuổi người: “Ngươi cút đi!”

Cũng giống với Khang Hy, Hoàng hậu Ô Nhã Thị cũng rõ ràng thói quen của đứa nhi tử này, mỗi lần ra ngoài trở về đều phải trước hết ngủ no ba ngày. Hôm nay thấy hy bình an, khí sắc cũng không tệ liền không nói gì dong dài, chỉ căn dặn y vài ngày nữa nhất định phải tiến cung gặp nàng sau đó liền thả y về nghỉ ngơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.