Thanh Xuyên Chi Mãn Hán Toàn Tịch

Chương 34: Chương 34: Món ăn thứ ba mươi tư




Nói là làm liền, ngày hôm sau Khang Hy liền viết bái thiếp bảo Lương Cửu Công mang đi, Lương Cửu Công vâng lệnh mang bái thiếp đến Thẩm viên, giao bái thiếp cho một tiểu tư đồng thời cẩn thận căn dặn tiểu tư nhất định phải giao bái thiếp cho Thẩm lão gia. Tiểu tư kia tỏ ra mất kiên nhẫn nói sẽ giao nhưng Lương Cửu Công biết người này không tin được, vì thế bèn đưa thêm hai lượng bạc nữa.

Lập tức thái độ của tiểu tư kia thay đổi ngay, cẩn thận cất bái thiếp đi, vỗ ngực nói Lương Cửu Công cứ yên tâm.

Lương Cửu Công xoay người quay về nhưng lại vô tình đụng phải một người, người kia cau mày nhìn Lương Cửu Công, hiển nhiên rất khó chịu. Lương Cửu Công không muốn gây chuyện ầm ĩ nên chỉ đơn giản nói một tiếng “thật có lỗi” rồi bỏ đi.

Người nọ nhìn theo bóng Lương Cửu Công rời đi cho đến khi Lương Cửu Công hoàn toàn khuất khỏi tầm mắt mới thu ánh mắt về.

“Tổng quản, người đã về?!” Tiểu tư cúi đầu chào người nọ.

Thẩm Nham liếc mắt nhìn tiểu tư hỏi: “Người vừa rồi là ai?”

“Là tới đưa bái thiếp, tổng quản xe, đây là do người nọ đưa đến!” Tiểu tư lấy bái thiếp trong lòng ra đưa cho Thẩm Nham, Thẩm Nham cầm lấy mở ra xem, sắc mặt lập tức thay đổi.

Thẩm Nham vội vàng đi vào trong Thẩm viên rồi chạy đến hậu viện, lúc này Thẩm Diệp Thu đang ngồi trong một căn đình uống trà. Thẩm Nham kích động đi qua nói ngay: “Lão gia, người xem này, vừa mới lấy được!”

Thẩm Diệp Thu thấy thần sắc của Thẩm Nham khác thường thì biết nhất định là có đại sự, ông cầm lấy bái thiếp mở ra thì lập tức ngây ngẩn cả người. Đây cư nhiên là bái thiếp của Dụ thân vương!

“Lão gia, việc này người thấy thế nào?” Thẩm Nham lại khôi phục vẻ ngoài bình tĩnh thường thấy, nếu nhìn kỹ thì vẫn có thể phát hiện ra trong mắt Thẩm Nham mang theo vẻ ảm đạm u buồn.

Thẩm Diệp Thu gấp bái thiếp lại, cầm chung trà lên nhưng không uống, dường như ông chỉ muốn cảm nhận được chút hơi ấm từ cái chén truyền vào tay. Một lúc lâu sau, Thẩm Diệp Thu lại nhìn bái thiếp mà trầm tư.

“Lão gia, lại nói có một điểm kỳ lạ nữa đó chính là người mang bái thiếp đụng phải ta, dường như ta đã gặp người đó ở đâu rồi nhưng nhất thời lại không nghĩ ra.” Thẩm Nham cau mày, đây cũng là nguyên nhân khi nãy Thẩm Nham nhìn chằm chằm bóng lưng của Lương Cửu Công.

Thẩm Nham cẩn thận nhớ lại dung mạo lẫn bóng dáng của người nọ rồi bất chợt mở to hai mắt.

“Ta biết rồi, hắn ta là —— là Lương công công bên người Hoàng đế!”

Bàn tay đang cầm chén trà của Thẩm Diệp Thu hơi run lên, chén trà rơi thẳng xuống đất phát ra tiếng vang thanh thúy, nước trà bắn tung tóe lên vạt áo của ông nhưng ông không buồn để ý.

“Ngươi chắc chứ?”

Thẩm Nhan lắc đầu đáp: “Khi tân Hoàng đế đăng cơ thì ta có nhìn thấy hắn ta từ xa nhưng nhiều năm như vậy rồi, ký ức đã khá mơ hồ. Nhưng lão gia, nếu như để cho ta tiếp xúc gần với hắn thì nói không chừng có thể nhận ra được. Nếu người đó thật sự là Hoàng đế thì chúng ta không thể bỏ qua!”

Thẩm Diệp Thu gật đầu nói: “Đây đúng là cơ hội tốt, chỉ có điều đương kim Hoàng đế lại có thể đến nơi này sao?”

“Lão gia, hắn ta không phải tự xưng mình là Dụ thân vương sao? Nếu hắn không phải là Dụ thân vương thì chỉ có thể là Hoàng đế, nếu không còn kẻ nào lại dám mạo danh Dụ thân vương chứ, để lộ ra là chuyện mất đầu ngay!”

“Ngươi nói có lý, nếu đúng là cẩu Hoàng đế thì… hừ, chúng ta không thể bỏ qua cơ hội này. Đợi bao nhiêu năm không ngờ lại có ngày hắn tự dâng mình đến tận cửa.” Trong mắt Thẩm Diệp Thu hiện lên sát ý, lúc này ông ta hoàn toàn khác hẳn với vẻ ôn hòa khi nấu ăn ngày hôm qua.

Thẩm Diệp Thu viết một bức thư hồi đáp, biểu đạt rằng mình vô cùng hoan nghênh Dụ thân vương đến thăm. Đám người Khang Hy nhận được thư thì rất vui vẻ, dựa theo ước định, ngày hôm sau mọi người cùng nhau đến Thẩm gia.

Năm người đi vào trong Thẩm viên thì ngoài ý muốn nhận ra hôm nay Thẩm viên dị thường im ắng, trừ bỏ mấy người bọn họ thì không còn ai khác cả. Thẩm Diệp Thu và quản gia cùng tiểu tư đã sớm chờ sẵn ngoài cửa, thấy họ đến thì ngay lập tức nghênh đón.

“Thảo dân… các vị, mời vào bên trong.” Thẩm Diệp Thu thông minh sửa miệng lại, bên ngoài nhìn thì chỉ có năm người họ nhưng ai biết có người nào đang nghe lén không.

“Không ngờ lại được Thẩm lão gia đích thân ra nghênh đón, quả là vinh hạnh lớn. Thẩm lão gia, hôm nay Thẩm viên không buôn bán à?” Khang Hy vừa theo Thẩm Diệp Thu vào trong vừa hỏi.

“Để nghênh đón các vị đại nhân, thảo dân đã ra lệnh hôm nay bế viên để tránh quấy rầy đến các vị.” Thẩm Diệp Thu cung kính giải thích.

“Thẩm lão gia nhọc tâm rồi.”

“Vương gia là khách quý, ngài có thể quang lâm Thẩm viên thì chính là vinh hạnh của kẻ hèn này.”

Trong lúc nói chuyện, đám người Khang Hy theo Thẩm Diệp Thu đi dọc theo con đường mòn đến tiền thính.

“Thảo dân tham kiến vương gia.” Thẩm Diệp Thu quỳ xuống hành lễ, toàn thể gia đinh của Thẩm gia cũng quỳ theo.

“Thẩm lão gia xin đứng lên, hôm nay bản vương xuất môn, không cần đa lễ.” Khang Hy đỡ Thẩm Diệp Thu dậy, Thẩm Diệp Thu tỏ ra cảm động đến rơi nước mắt rồi mới đứng dậy.

Khang Hy ngồi xuống chủ vị, Tử Tu và Lương Cửu Công cùng đứng phía sau lưng hắn, Minh Phong và Trương Tùng Viễn thì đợi ở ngoài cửa, sớm có người dâng trà lên cho Khang Hy, là trà Long Tĩnh thượng hạng.

“Lần này bản vương đến đây là vì trù sư trong quý phủ của ta muốn thỉnh giáo chút kinh nghiệm của Thẩm lão gia, rất hy vọng Thẩm lão gia sẽ vui lòng chỉ giáo!” Khang Hy nhấp một ngụm trà Long Tĩnh, tâm trạng rất tốt.

Thẩm Diệp Thu lúc này mới chú ý đến Tử Tu đứng sau lưng Khang Hy, không khỏi sửng sốt, hiển nhiên là đã nhận ra y.

“Vương gia nói quá lời, nếu là việc thảo dân biết thì nhất định tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn, không biết vị này…”

“Tên ta là Lâm Tử Tu.” Tử Tu chủ động giới thiệu.

“Không biết vị Tử Tu huynh đệ này muốn biết điều gì?”Tử Tu lễ phép đưa ra một vài vấn đề trong trù nghệ, Thẩm Diệp Thu nhất nhất đem những gì mình biết nói ra, cảm tình với Tử Tu cũng tăng thêm vài phần. Nghe những gì Thẩm Diệp Thu giải đáp, Tử Tu cũng chiếm không ít lợi ích. Tuy họ có nhiều bất đồng trong cách dùng dao nhưng bản chất trù nghệ lại rất giống nhau, bởi vậy Tử Tu ngộ ra được rất nhiều điều.

Hai người càng tán gẫu càng vui vẻ, vứt Khang Hy sang một bên. Cả hai đều có một loại cảm giác hận là biết nhau quá trễ, bọn họ đối với trù nghệ thế mà lại có rất nhiều góc nhìn chung.

Thẩm Diệp Thu tán gẫu đến vui vẻ, chòm râu cũng rung rung, vẻ mặt vô cùng hưng phấn. Thiếu niên trước mặt tuy tuổi không lớn nhưng trù nghệ lại vượt xa vô số người, là người có thiên phú cao nhất mà ông từng gặp.

Khang Hy thú vị nhìn hai người hăng say tán gẫu. Thật hiếm khi thấy Tử Tu hưng phấn như thế nên hắn chỉ lẳng lặng ngồi phẩm trà, không hề tỏ ra mất kiên nhẫn. Lương Cửu Công đứng bên cạnh cũng đại khai nhãn giới, không ngờ cái đầu gỗ này lại hiểu biết nhiều đến thế.

“Lão gia…” Thẩm Nham do dự nửa buổi, rốt cục vẫn cố lấy dũng khí cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

Thẩm Diệp Thu trừng mắt gắt lên: “Có chuyện gì?”

“Lão gia, bữa trưa đã chuẩn bị xong rồi, có nên dùng cơm trước không?”

Lúc này Thẩm Diệp Thu mới giật mình nhớ ra, suýt tý nữa thì ông đã quên mất mục đích ngày hôm nay. Thẩm Diệp Thu gật đầu, lệnh cho Thẩm Nham dọn thức ăn.

“Vương gia, thảo dân làm trễ bữa của vương gia, xin ngài thứ lỗi!” Thẩm Diệp Thu nhìn Khang Hy ngồi một bên, nghĩ thầm vậy mà mình lại quên mất nhân vật chính. “Thảo dân đã chuẩn bị xong bữa trưa, mời vương gia vào trong.”

“Thẩm lão gia không cần khách sáo. Tử Tu, nói chuyện vui chứ?”

“Vương gia, nhờ có Thẩm lão gia chỉ bảo mà nô tài mới biết mình còn thiếu sót rất nhiều, hôm nay đi một chuyến thật không uổng công.” Tử Tu vui vẻ đáp, ánh mắt nhìn Thẩm Diệp Thu tràn đầy kính trọng.

Thẩm Diệp Thu xua tay: “Lâm huynh đệ là thiên tài hiếm có, thảo dân xấu hổ.”

Mọi người nói nói cười cười đi vào nhà ăn, lúc này trên bàn đã sắp đầy rượu và thức ăn chỉ chờ khách ngồi vào bàn. Khang Hy không khách khí đi vào ngồi xuống trước, tiếp theo là Tử Tu và Thẩm Diệp Thu. Lương Cửu Công và mấy người kia ngồi ở bên ngoài, bên ngoài cũng có một bàn rượu và thức ăn khác.

Thẩm Diệp Thu cầm bình rượu lên thì liền biết bên trong có cơ quan, đây là loại bình Uyên Ương (1), ông ta lập tức hiểu rõ, vị “Dụ thân vương” này chắc chắn là Hoàng đế không còn gì phải nghi ngờ.

Ông ta rót rượu cho Khang Hy và Tử Tu, ngón tay khẽ chuyển, sau đó mới rót cho mình. Tử Tu và Khang Hy đang nói chuyện với nhau nên không để ý đến động tác nhỏ đó.

“Vương gia, Lâm huynh đệ, đây là Lê Hoa Tửu (2) mà thảo dân rất quý, hy vọng hai vị đừng chê.” Thẩm Diệp Thu bưng chén lên khách khí kính rượu.

Tử Tu vốn không thích uống rượu nhưng người ta đã mời thì không thể không uống. Khang Hy tất nhiên càng không từ chối, hắn vốn rất thích rượu, lại nghe nói là loại rượu quý thì càng hận không thể được một chén rượu lớn hơn.

Nhìn Tử Tu uống một hơi cạn sạch, ánh mắt của Thẩm Diệp Thu hơi thay đổi, đây là một nhân tài hiếm có, chỉ tiếc y lại là người của Hoàng đế.

“Hai vị, mời dùng bữa, xin đừng khách sáo!”

Tử Tu nếm thử một miếng thức ăn, mặc dù không ngon như mình nấu nhưng mà vẫn được xếp vào hàng thượng phẩm. Xem ra trù nghệ của trù sư ở Thẩm viên này quả thật không tồi.

Ở gian ngoài, đám người Thẩm Nham và Lương Cửu Công ngồi cùng một bàn, lúc này cũng đang mời rượu nhau. Lương Cửu Công mê rượu uống một hơi hai chén, Minh Phong thì lại không đụng đến một giọt. Bản thân là thị vệ của Hoàng đế nên Minh Phong sớm đã hình thành thói quen không uống rượu, bởi vì Minh Phong biết nếu lỡ uống quá chén thì sẽ rất phiền phức. Trương Tùng Viễn vốn là tiểu hài tử nên cũng không uống rượu, tuy rằng rất muốn uống.

Thẩm Nham thấy không dụ được Minh Phong uống rượu thì không nài ép nữa vì sợ sẽ khiến cho Minh Phong nghi ngờ. Thẩm Nham vội săn đón mời mọi người động đũa, trong bụng thì nghĩ thầm: Hừ, đừng tưởng chỉ có rượu mới có vấn đề.

Minh Phong vừa đưa miếng thức ăn lên miệng thì Lương Cửu Công đột nhiên xụi lơ gục xuống bàn, Thẩm Nham nhíu mày nói: “Không ngờ tửu lượng của vị công tử này lại kém như vậy, sớm biết thế thì đã dùng loại rượu nhẹ hơn rồi.”

Trương Tùng Viễn lắc Lương Cửu Công hai cái rồi nói: “Đúng là say rồi.”

Minh Phong nhìn Lương Cửu Công thì lập tức phát hiện ra hắn không phải là say rượu mà là trúng độc. Minh Phong “xoẹt” một tiếng rút trường kiếm ra chỉ vào Thẩm Nham, Thẩm Nham cũng không phải ngồi không, ngay khi Minh Phong đứng dậy thì cũng bật dậy theo.

Trương Tùng Viễn hoảng sợ, lập tức chui xuống gầm bàn trốn.

“Vương gia, trong rượu có độc!” Minh Phong thét lớn, nhưng thanh âm của Minh Phong lại bị một tiếng vang thanh thúy át mất.

Thẩm Nham ném chén rượu xuống đất, ngay lập tức rất nhiều người xông vào, những người này đều là gia đinh của Thẩm viên, người người đều thân mang võ nghệ, thân thủ bất phàm. Ngay lập tức Minh Phong và đám người kia đánh thành một đoàn, vừa đánh Minh Phong vừa lui vào phòng trong.

“Cẩu Hoàng đế, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!” Thẩm Nham đứng ơ vị trí gần phòng trong nhất, khi nói chuyện thì người đã đi vào phòng của Khang Hy.

Khi Khang Hy và Tử Tu nghe thấy tiếng chén rượu rơi vỡ thì đã đứng dậy nhưng đầu óc lập tức choáng váng, phải vịn vào nhau mới không ngã xuống.

Thẩm Nham rút ra thanh chủy thủ trong tay áo đâm về phía hai người, Khang Hy vội kéo Tử Tu lui về phía sau nhưng gian phòng không được rộng rãi mấy, rất nhanh cả hai đã đụng vào tường.

Khang Hy quát lớn: “Các ngươi là người phương nào? Vì sao muốn ám sát bản vương?”

“Đừng giả vờ nữa, đừng tưởng rằng bọn ta không biết ngươi chính là cẩu Hoàng đế! Nói cho ngươi biết, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!” Nói đoạn Thẩm Nham vung chủy thủ hướng về phía Khang Hy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.