Thanh Xuyên Chi Mãn Hán Toàn Tịch

Chương 44: Chương 44: Món ăn thứ bốn mươi bốn




Những ngày vui luôn qua thật nhanh, khi Tử Tu nhận ra thì đã đến tết Thượng Nguyên rồi. Tử Tu còn nhớ rõ mới ngày nào còn đang cùng Khang Hy lén lút chia nhau một cái sủi cảo, buổi tối còn cùng nhau xem pháo hoa.

(Tết Thượng Nguyên là Tết Nguyên Tiêu hay còn gọi là rằm tháng giêng, là lễ lớn của cả VN lẫn TQ)

Nghĩ đến đây, Tử Tu vô thức đỏ mặt.

“Sư phụ, người làm sao vậy? Bị sốt ạ?” Tùng Viễn thấy hai gò má Tử Tu đỏ bừng thì thân thiết hỏi thăm. Hôm nay không thể để xảy ra sơ sót gì, ngày mười sáu tháng giêng hằng năm trong cung đều phải tổ chức Duyên Thần Yến, Tử Tu lại được giao trọng trách, nếu như Tử Tu mà bị bệnh thì e rằng các món ăn hôm nay sẽ không thể hoàn hảo.

Tử Tu trừng Tùng Viễn một cái, chột dạ bảo: “Không sao cả, chẳng qua bị khói hun nên có hơi nóng thôi.”

“A? Con nhóm lửa còn không thấy nóng nữa mà?” Tùng Viễn ngạc nhiên, bây giờ trời vẫn còn đang là mùa đông, sư phụ lại có thể cảm thấy nóng, thân thể của sư phụ thiệt là tốt.

Tử Tu lười giải thích với Tùng Viễn nữa, tiếp tục bận rộn công việc. Nhiệm vụ chính hôm nay của Tử Tu là làm các món canh —— Nhất Phẩm Quan Yến (1). Nhất Phẩm Quan Yến có giá trị dinh dưỡng rất cao, công hiệu bổ máu, tốt cho hệ tiêu hóa, là thức ăn cực phẩm chỉ những kẻ có quyền có thế mới được ăn.

Nhất Phẩm Quan Yến không khó để nấu, nhưng để nấu được ngon thì không phải là chuyện dễ. Trước tiên là phải ngâm qua nước ấm, loại bỏ đi lông chim, máu và tạp chất, sau đó lọc lại bằng nước sạch rồi mới xé nhuyễn.

Tùng Viễn không dám chớp mắt nhìn chằm chằm động tác tay của Tử Tu vì sợ sẽ bỏ lỡ mất chi tiết nào đó. Tử Tu có tâm để cho Tùng Viễn học tập nên mỗi một bước đều làm rất chậm, rất kỹ càng.

“Nhớ kỹ, khi lọc lại không được động tay vào, nếu không thì sẽ làm hỏng hoàn toàn tổ yến.”

“Con biết rồi sư phụ.”

Tử Tu xé nhuyễn yến xong rồi bắt đầu cho vào trong chén một muỗng chất tương tự như chất kiềm, sau đó cho nước đun sôi và tổ yến vào, chậm rãi dùng đũa quấy đều.

“Thuận ba vòng, nghịch bốn vòng, động tác không được quá nhanh.” Tử Tu vừa làm vừa giảng giải cách thức, đợi quấy đều xong còn phải ngâm thêm một khắc rồi lại lọc lại bằng nước sôi.

“Tùng Viễn, nhóm lửa, cả hai nồi đều phải giữ lửa lớn.”

“Vâng sư phụ.”

Tùng Viễn thuần thục nổi lửa, chỉ chốc lát sau ngọn lửa của hai nồi nấu đều cháy bùng lên, Tử Tu bỏ thêm nước vào trong nồi, đợi nước sôi thì một nồi dùng để chưng tổ yến, một nồi dùng để nấu phụ liệu.

Đợi tổ yến chưng xong thì phụ liệu cũng đã chín, Tử Tu hài lòng nở nụ cười, múc phụ liệu ra sắp lên trên mặt, rồi rải thêm thịt xắt lát lên trên và trang trí, một món ngự thiện đã hoàn thành.

“Sư phụ, cuối cùng con cũng hiểu tại sao Hoàng thượng lại sủng ái người như vậy rồi.” Tùng Viễn nháy mắt cười đắc ý.

Tử Tu đỏ mặt hỏi: “Sủng ái cái gì?”

“Dáng vẻ sư phụ tập trung nấu nướng rất mê người, chỉ cần nhìn món ăn thì đã cảm thấy ngay là món đó nhất định ăn rất ngon. Hoàng thượng tuy không thể thấy được sư phụ nấu nướng nhưng mỗi ngày đều phải ăn đồ ăn sư phụ nấu cũng đủ để biết Hoàng thượng sủng ái người như thế nào.” Tùng Viễn nói rất đương nhiên, không để ý đến sắc mặt Tử Tu đã đen thui, tên nhóc này thật muốn dùng cái muỗng đập cho nó một cái.

“Đừng nói hươu nói vượn!”

“Con nói thật mà sư phụ, nếu người là một cô nương thì con nhất định sẽ cưới người, ối…” Thấy Tùng Viễn càng nói càng chẳng ra sao, Tử Tu tức giận cầm cái thìa gõ lên đầu hắn một cái.

Đinh Chí Nguyên ở bên cạnh cười chen vào: “Dù cho sư phụ ngươi là cô nương thì ngươi cũng không thể thú được, nếu không thì chẳng phải đã vi phạm luân lý sao?”

“Sư huynh, ngay cả huynh cũng theo nó hồ nháo!” Tử Tu tức giận, mệ y còn cảm thấy đại sư huynh là người tốt, đám người này đúng là rất xấu!

“Được rồi, đừng giận nữa, đệ xem kìa, công công đã đến truyền lệnh rồi.” Đinh Chí Nguyên sáng suốt dời đi đề tài.

Duyên Thần Yến được cử hành vào ngày mười sáu tháng giêng hằng năm, khác với những yến tiệc thông thường đó chính là những người được tham dự đều là do đích thân Hoàng đế khâm điểm. Những người được tham dự đều là những quan lại có công cao, bởi vậy ai nấy đều coi việc được tham dự Duyên Thần Yến là một vinh dự rất lớn.

Nói cách khác, đây cũng là thủ đoạn của Hoàng đế dùng để lung lạc đại thần, khen ngợi sự cống hiến của họ để cho họ càng trung thành với hoàng thất.

Trong yến tiệc, mọi người không chỉ uống rượu xem ca múa mà còn ngâm thơ đối câu, không khí cũng khá là thoải mái.

Giữa tiệc, các đại thần phối hợp với tiếng ca ngọt ngào của ca cơ mà ngâm thơ, có người ca tụng công đức của Khang Hy, có người thì mong ước giang sơn thiên thu muôn đời, cũng có người lại ngợi khen mỹ vị của ngự thiện. Khang Hy nghe đến vui vẻ, dù sao thì ai cũng thích nghe người khác ca ngợi mình, Hoàng đế không phải là ngoại lệ.

Cuối cùng, Khang Hy còn tự mình ngâm một bài thơ cảm tạ các đại thần. Kết thúc yến hội, Khang Hy lệnh cho người sao lưu lại bài thơ này khiến cho đám đại thần cảm động đến rối tinh rối mù.

Bên này yến hội đang khí thế hừng hực, không ai hay biết rằng có người đã nhân cơ hội này để lẻn vào hoàng cung gặp người trong mộng. Chỉ có thể gọi là người trong mộng, bởi vì trong hiện thực hắn không thể cùng người nọ ở bên nhau.

Dung Nhược dự đoán yến hội đã bắt đầu bèn ngựa quen đường cũ lẻn đến Ngự Thiện Phòng. Hôm nay Dung Nhược lén trốn a mã tiến cung, tuy có chút bí quá hóa liều nhưng hắn bất chấp, nếu để mất đi cơ hội này thì không biết phải mất bao lâu nữa hắn mới được gặp người trong mộng.

Tử Tu làm xong việc của mình, lúc này đang giảng giải lại cách thức thực hiện Nhất Phẩm Quan Yến cho Tùng Viễn, hai thầy trò đều vô cùng nghiêm túc mà không để ý đến có một người đã lẳng lặng xuất hiện ở bên cạnh.

Thấy Tử Tu nghiêm túc như vậy, Dung Nhược không đành lòng quấy rầy Tử Tu mà chỉ im lặng đứng một bên lắng nghe. Miệng Dung Nhược bất giác cong lên tạo thành ý cười, chỉ có nhìn thấy Tử Tu thì hắn mới không còn cảm thấy mệt mỏi, mới có thể thả lỏng như thế.

“Sư phụ…” Tùng Viễn rốt cục cũng phát hiện ra Dung Nhược bèn nhắc nhở Tử Tu. Tử Tu rất kinh ngạc, không hiểu tại sao Dung Nhược lại tiến cung cũng như chạy đến đây?

“Sư phụ, người cứ làm việc của mình đi, con đã biết cách làm rồi, để con thử làm một lần xem sao.” Tùng Viễn thức thời đẩy Tử Tu ra ngoài, vị công tử kia rõ ràng là đến tìm sư phụ nhà mình, Tùng Viễn cảm thấy không nên để người ta phải chờ đợi.

“Ừ…” Tử Tu không từ chối, quả thật y cũng muốn tâm sự một chút với Dung Nhược. Lần trước chỉ thoáng gặp mặt rồi chia tay ngay nên họ chưa kịp nói với nhau được mấy câu.

Tử Tu mang Dung Nhược về phòng của mình, trời lúc này đã về chiều, một mảnh lửa đỏ rực cuối chân trời trông cực kỳ xinh đẹp.

“Dung Nhược, ngồi đi, để ta đi châm trà cho ngươi.”

“Không cần đâu, ta chỉ muốn đến gặp ngươi, muốn tâm sự với ngươi một chút. Tử Tu, ngươi đừng từ chối nhé?!” Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy Tử Tu ở thì ánh mắt của Dung Nhược đã không sao rời khỏi được hình bóng ấy, người nhớ nhung đã lâu cuối cùng cũng gặp được, lần sau không biết khi nào mới được gặp lại, cho nên bây giờ Dung Nhược muốn ngắm cho đủ.

Tử Tu mỉm cười đáp: “Đương nhiên là không rồi. Đúng rồi, a mã ngươi chịu cho ngươi tiến cung à?”

Dung Nhược lắc đầu, cười khổ mà nói: “Ta lén đến đấy, a mã không phải cũng tham gia yến hội sao? Ông sẽ không biết đâu.”

Tử Tu châm trà cho Dung Nhược, đây là cống phẩm lần trước Khang Hy ban cho. Tử Tu vốn không hay uống trà nên còn dư không ít. Dung Nhược nhấp một ngụm, khí lạnh được xua đi phần nào, cảm giác thư thái không ít.

Hai người lặng im một lát, không ai nói gì, rõ ràng là có rất nhiều lời muốn nói nhưng khi thực sự được gặp mặt thì lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Dung Nhược bất đắc dĩ cười cười, đợi Tử Tu mở miệng trước e là hơi bị khó khăn.

“Tử Tu, không biết sau ngày hôm nay thì đến khi nào mới có thể gặp lại, ta … rất nhớ ngươi.”

Nghe Dung Nhược nói như vậy, Tử Tu cũng có hơi ảm đạm: “Không sao, chúng ta có thể viết thư mà.”

Dung Nhược đột nhiên nắm lấy tay Tử Tu, Tử Tu ngẩn người, muốn rút ra nhưng lại cảm thấy không ổn. Thấy Tử Tu không cự tuyệt, Dung Nhược vô cùng vui mừng, bất quá nghĩ đến những ngày sắp tới thì lại trở nên khó chịu.

“Hai ngày nữa ta phải đến Thái học đọc sách, lần này đi chỉ e phải mất một năm rưỡi không thể gặp nhau. Tử Tu, ngươi có nhớ ta không?” Dung Nhược nhìn Tử Tu mang theo mong chờ.

“Thái học? Tốt quá! Dung Nhược, ngươi nhất định phải cố lên, đợi ngươi học thành tài trở về, ta nhất định sẽ làm nhiều món ăn ngon chúc mừng ngươi.” Tử Tu chỉ chú ý đến nửa câu đầu. Thái học chính là trường học đứng đầu cả nước, người có thể đến đó đọc sách đều không phải là người tầm thường.

Dung Nhược cười khổ, quả nhiên, Tử Tu sẽ nói như vậy. Hắn có chút không cam lòng, lại hỏi một lần nữa: “Vậy ngươi có nhớ ta không?”

“Có!” Tử Tu gật đầu, ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Bất quá đâu phải cả đời không thể gặp lại, nam nhi chí tại tứ phương, Dung Nhược, ngươi nhất định phải học tập tốt!”

Tử Tu vẫn luôn xem Dung Nhược như đệ đệ của mình, nay đệ đệ phải vào Thái học, tuy cũng có buồn vì không thể gặp mặt nhưng nhiều hơn lại là cảm khái lẫn vui mừng. Cảm giác như đứa nhỏ trong nhà đã trưởng thành, đã có cuộc sống riêng của mình vậy.

Dung Nhược chậm rãi buông tay Tử Tu ra, hắn sớm đã biết như thế. Tuy Tử Tu rất yêu quý hắn nhưng căn bản không hề đối đãi với hắn như tình nhân. Hắn còn cưỡng cầu cái gì chứ, chỉ cần lặng lẽ ngắm nhìn Tử Tu không phải đã tốt lắm rồi sao? Vì cái gì lại luôn cảm thấy không đủ?

“Đúng thế, vậy ngươi có đến tiễn ta không?”

“Ta…” Tử Tu không đành lòng từ chối nhưng mà Hoàng thượng… Thôi kệ, để thử cầu xin Hoàng thượng xem có được không. “Khi nào thì ngươi đi?”

Hai mắt Dung Nhược sáng ngời, đáp: “Chiều ngày mốt, có được không?”

“Vậy mai ta sẽ cầu xin Hoàng thượng xem có thể xuất cung được không. Ta nghĩ Hoàng thượng sẽ đồng ý thôi.”

“Thế thì tốt quá, Tử Tu, ngươi nhất định phải đến!” Dung Nhược nắm chặt lấy tay Tử Tu, Tử Tu cảm thấy buồn cười, quả nhiên vẫn là một đứa nhỏ chưa trưởng thành.

Tử Tu cầm tay Dung Nhược ân cần dặn dò: “Đến Thái học thì phải cố gắng học tập, đương nhiên cũng phải chú ý đến sức khỏe. Phải sống hòa đồng với bạn học, đừng có gây chuyện!”

“Ha ha, ngươi còn dài dòng hơn cả ngạch nương, bất quá ta thích nghe!” Dung Nhược cảm thấy rất ấm áp, có người quan tâm mình thật là tốt, đặc biệt người này lại là người mình khắc ghi trong lòng.

Tử Tu liếc Dung Nhược một cái, nhưng cũng không nhịn được mà cười rộ lên. Tử Tu vươn tay xoa đầu Dung Nhược, ánh mắt tràn đầy cưng chiều. Dung Nhược nhìn Tử Tu chằm chằm, bất giác liền hãm sâu vào. Nếu cứ như thế này thì thật là tốt, hắn muốn Tử Tu lúc nào cũng quan tâm hắn, sủng ái hắn.

Trước ánh mắt dịu dàng của Tử Tu, Dung Nhược không tự chủ được mà buột miệng: “Tử Tu, ta thích ngươi, là kiểu thích như nam nhân thích nữ nhân, ta…”

Khi phát giác ra mình đang nói gì thì Dung Nhược chỉ hận không thể tự tát mình hai bạt tay. Hắn tự nhiên lại nói ra, nhất định Tử Tu sẽ cảm thấy ghê tởm rồi sẽ tránh xa hắn.

Dung Nhược sợ hãi nhìn Tử Tu, nhưng Tử Tu tuy rất kinh ngạc lại không hề lộ ra vẻ ghê tởm. Dung Nhược không khỏi mừng thầm, lẽ nào Tử Tu cũng thích hắn, có phải hắn cũng có cơ hội không?

Tử Tu buông bàn tay đang nắm tay Dung Nhược ra, Dung Nhược cảm thấy trống rỗng, quả nhiên, Tử Tu sao có thể thích nam nhân được?

Tử Tu vô cùng phức tạp, Dung Nhược như thế nào lại… lại thích y? Từ trước tới giờ Dung Nhược chưa bao giờ biểu lộ ra điều gì, y luôn cho rằng Dung Nhược xem y như bằng hữu hay là huynh trưởng, thế nào lại…

Thấy Tử Tu rất lâu không có phản ứng, Dung Nhược hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, hắn cắn môi dưới: “Ta thật sự rất thích ngươi, rất rất rất thích, thời thời khắc khắc ta luôn muốn ở bên ngươi…”

“Đừng nói nữa, Dung Nhược, ta chỉ luôn xem ngươi như đệ đệ của mình. Ta biết nói như vậy ngươi sẽ cảm thấy ta rất vô trách nhiệm nhưng ta thật sự… thật sự không có loại cảm giác đó với ngươi.” Tử Tu bối rối giải thích, y không muốn Dung Nhược bị ảnh hưởng bởi chuyện này, Dung Nhược còn chưa tròn mười sáu tuổi, hắn có tiền đồ rất tốt đẹp, không nên vì y mà bị hủy.

“Ha ha, ta biết ngươi sẽ nói như vậy. Tử Tu, ngươi cứ coi như ta vừa nói hươu nói vượn đi, ta… đi trước.” Dung Nhược cố gắng che giấu đi nỗi thống khổ, đứng lên đi nhanh ra ngoài. Hắn không muốn ngồi lại đây, hắn sợ Tử Tu sẽ chán ghét hắn, hắn sợ nhìn thấy ánh mắt mất kiên nhẫn của Tử Tu.

“Dung Nhược,” Tử Tu lên tiếng gọi Dung Nhược lại. Bước chân Dung Nhược khựng lại nhưng không quay người. “Ta… không đáng để ngươi làm như vậy, ngươi sẽ có một tương lai tốt đẹp, ngươi…”

“Ta biết rồi, Tử Tu, ngày mốt ta sẽ đợi ngươi, ngươi nhất định phải đến!” Dung Nhược đột nhiên xoay người lại, lại khôi phục bộ dáng xán lạn như ánh mặt trời.

Tử Tu gật đầu mỉm cười: “Nhất định rồi.”

Hai người không hề biết, phía trước có một người ngay khi nghe Dung Nhược thổ lộ thì đã tức giận phất tay áo bỏ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.