Thanh Xuyên Chi Mãn Hán Toàn Tịch

Chương 23: Chương 23: Món ăn thứ hai mươi ba




Có kinh nghiệm từ tối hôm qua nên Tử Tu đã sớm biết thói xấu của Khang Hy. Y biết Khang Hy rất thích trêu chọc y nên lần này y không câu nệ như hôm qua nữa.

Tử Tu hầu hạ Khang Hy rửa mặt xong rồi thì tiếp tục trầm ngâm suy nghĩ. Tuy Tử Tu rất tin tưởng vào khả năng chiến thắng của mình trong vòng đấu ngày mai, nhưng y vẫn cảm thấy nên chuẩn bị trước một chút.

Khang Hy thấy Tử Tu tập trung như vậy nên không trêu chọc y giống như hôm qua nữa. Hắn ngắm nhìn Tử Tu, không biết có phải là do ánh nến mờ ảo hay không mà hắn cảm thấy lúc này nhìn Tử Tu rất đẹp, không phải là đẹp kiểu âm nhu như nữ tử mà là một loại đẹp phát ra từ sâu bên trong.

Khang Hy cứ nhìn Tử Tu không chớp mắt, cho đến một lúc lâu sau, Tử Tu tính toán xong việc của mình rồi, đang chuẩn bị đi ngủ thì Khang Hy mới thu ánh mắt về.

Tử Tu ngạc nhiên khi thấy Khang Hy vẫn còn ngồi đó: “Hoàng thượng, người vẫn chưa đi nghỉ ngơi sao?”

Khang Hy nhếch môi cười cười: “Ngươi còn chong đèn như thế thì sao ta có thể ngủ được?”

Tử Tu xấu hổ gãi đầu, ngượng ngùng đáp: “Là ta suy nghĩ không chu toàn, quấy rầy ngươi nghỉ ngơi rồi.”

Đôi mắt Khang Hy híp lại, thản nhiên nói: “Vậy còn không mau đi ngủ, còn muốn tiếp tục quấy rầy ta sao?”

Tử Tu thấy Khang Hy không giận mình thì khẽ thở phào nhẹ nhõm sau đó đi tắt nến, nương theo ánh trăng chiếu vào qua khung cửa sổ mà bắt đầu cởi y phục. Vốn dĩ y mặc không nhiều lắm, cởi lớp áo ngoài ra thì chỉ còn một lớp trung y. Lớp vải mỏng manh phủ trên cơ thể Tử Tu, khi y đứng dưới ánh trăng càng tăng thêm sức quyến rũ.

Nhìn Tử Tu như vậy, Khang Hy hoàn toàn không tỏ ra bối rối hay ngượng ngùng gì mà cái ý tưởng khi nãy càng thêm khắc sâu. Hắn muốn hôn Tử Tu, muốn thử cảm thụ một chút cảm giác cùng nam tử thân mật. Tử Tu hoàn toàn không hề biết đến tâm tư xấu xa của Khang Hy, y trèo lên giường nằm, suy tư về món ăn của ngày mai.

Khang Hy là một người thiên về trường phái hành động, chỉ cần hắn nghĩ gì thì lập tức sẽ làm ngay. Khang Hy nắm lấy bàn tay lộ ra bên ngoài chăn của Tử Tu, Tử Tu sửng sốt, lập tức cảm thấy bất đắc dĩ. Hoàng thượng lại muốn trêu chọc mình! Tất nhiên là y sẽ không để bị gạt nữa, bởi vậy nên Tử Tu không hề phản kháng mà để mặc cho Khang Hy muốn nắm thì nắm.

Thấy Tử Tu không phản đối, Khang Hy vui sướng không thôi, hắn được một tấc lại muốn tiến một thước nhích lại sát người Tử Tu, sau đó tay kia liền vòng qua ôm eo Tử Tu, cúi đầu xuống hôn.

Tử Tu kinh hãi, nhất thời quên mất tránh né, môi của y bị Khang Hy cuốn lấy, sau đó nhẹ nhàng liếm cắn, từ đôi môi truyền đến cảm giác ngứa ngáy.

Tử Tu vội mở miệng: “Hoàng…ưm… thiếu gia.” Tử Tu không ngừng giãy dụa, nghĩ bụng lần này Khang Hy đùa hơi quá rồi.

Khang Hy thả môi Tử Tu, cười hỏi: “Sao thế? Ta muốn hôn ngươi cũng không được?”

Tử Tu nghẹn lời, Khang Hy lại nói tiếp: “Cảm thấy ghê tởm ta?”

Tử Tu lắc đầu, lại gật đầu, sau đó lại lắc đầu, lắp bắp nói: “Không phải… ta chỉ là không ngờ, thiếu gia, chúng ta đều là nam …”

Khang Hy nheo mắt lại cười nói: “Nam thì sao? Bộ ngươi chưa từng nghe đến thuyết đoạn tụ, phân đào sao? Hay là ngươi cảm thấy trẫm không xứng với ngươi?”

Tử Tu bối rối, làm sao y dám nói Hoàng đế không xứng với mình? Y chỉ là… chỉ là cảm thấy rất kỳ quái. Mặc dù y không có thích cô nương nào thì điều này không có nghĩa là y thích nam.

“Tử Tu, ngươi ghét ta à?” Khang Hy hỏi.

“Không, không ghét.” Tử Tu vội lắc đầu nhìn Khang Hy.

Khang Hy khẽ cười một tiếng: “Cũng đúng, tối hôm qua ngươi còn nói thích ta mà. Tử Tu, ta cũng thích ngươi.”

Nghe Khang Hy thổ lộ như vậy, Tử Tu rất mơ hồ, y không biết có phải y hiểu sai ý của Khang Hy hay không nhưng y biết chắc chắn là Khang Hy đã hiểu sai ý của y, y nói “thích” đó không phải là “thích” như thế này.

Tử Tu cố gắng giải thích: “Hoàng thượng, ta không biết nên nói như thế nào nhưng ngươi đội nhiên hôn… hôn ta, ta cảm thấy rất kỳ quặc.”

Khang Hy nắm tay Tử Tu, mười ngón giao nhau, hắn nói: “Ta không muốn bức ngươi, ngươi không hề giống với phi tần chốn hậu cung. Tuy ta là Hoàng thượng nhưng không thể muốn làm gì thì làm.”

Tử Tu vô cùng hỗn loạn, y muốn mở miệng an ủi Khang Hy vài câu, nhưng đồng thời y lại cảm thấy mình mới là người bị hại. Trầm mặc nửa ngày thì y mới nói: “Đáng lẽ ra lần này ngươi nên mang theo một vị nương nương.”

Khang Hy vừa tức vừa buồn cười, Tử Tu cho rằng hắn dục cầu bất mãn à? Tuy nói nữ tử trong hậu cung không ít nhưng Khang Hy tự nhận thấy mình không phải là người quá phóng túng. Sinh hoạt của hắn vô cùng tiết chế chứ nếu không qua bao nhiêu năm như vậy tại sao lại chỉ có ba a ca, mà một trong số đó vừa mất cách đây không lâu.

Khang Hy thở dài: “Thôi được rồi, ngủ đi, ngày mai ngươi còn trận đấu nữa.”

Tử Tu gật đầu, lại nhận ra Khang Hy không thể nhìn thấy, vì thế đáp lại: “Vậy ngươi cũng nghỉ ngơi đi.”

Tử Tu giật tay ra, phát hiện tay mình đã ướt đẫm mồ hôi. Một đêm không nói chuyện, Khang Hy cảm thấy thập phần mất mát. Đây là lần đầu tiên hắn muốn thứ gì đó mà không được,trong mất mát lại mang theo vài phần hứng thú.

Ngày hôm sau, Tử Tu dậy rất sớm, khi Khang Hy thức giấc thì y đã thu dọn xong xuôi chuẩn bị xuất phát.

Khang Hy ngạc nhiên hỏi: “Ngươi phải đi bây giờ à?”

Tử Tu lắc đầu: “Không, ta đợi các ngươi đi cùng.” Bởi vì chuyện tối hôm qua nên Tử Tu luôn cảm thấy rất mất tự nhiên, vì thế cố gắng đánh suy nghĩ của mình qua hướng khác: “Ta đi múc nước cho ngươi rửa mặt.”

Khang Hy gật đầu, hoàn toàn không tỏ thái độ gì. Ngủ qua một đêm thì cảm giác kỳ lạ tối hôm qua của hắn đối với Tử Tu không còn nữa, hắn không khỏi nghĩ rằng có lẽ Tử Tu nói đúng, hắn nên mang theo một phi tần.

Bốn người chuẩn bị xong xuôi thì cùng nhau đi tới chỗ thi đấu. Nơi tổ chức thi đấu là một quảng trường, khi họ tới nơi thì đã chật kín người. Người thì chỉ đi xem thi đấu, người thì đi cổ vũ…

Tử Tu chào Khang Hy rồi thì một mình đi đến vị trí được bố trí sẵn. Đấu thủ ở hai bên trái phải của y đã đến, Tử Tu thăm dò nhìn hai bên thì thấy bên trái là một nam nhân đã qua tuổi bán trăm (trên 50), bên phải là một người trạc với tuổi của y. Hai người trông có vẻ rất hồi hộp, người trẻ tuổi kia còn không ngừng lẩm bẩm cái gì đó.

Tử Tu bình tĩnh sắp xếp dụng cụ nấu ăn trên bàn, đột nhiên người trẻ tuổi bên phải quay qua bắt chuyện với y: “Huynh đài, ngươi có biết đề mục của vòng này là gì không?”

Tử Tu nhìn hắn, lắc đầu: “Không biết.”

Người nọ tỏ ra căng thẳng: “Ta cũng không biết, ôi, không biết lần này có thể đạt được thành tích tốt không nữa? Ngươi biết không, năm nay có tới một trăm năm mươi người tham gia thi đấu. Vòng thi này sẽ loại tất cả một trăm bốn mươi người và chỉ giữ lại mười người.” Người nọ âu sầu nói, hiển nhiên là lo lắng mình không thể qua cửa được.

Tử Tu hơi giật mình, không ngờ là ở đây lại cạnh tranh kịch liệt đến như thế. Trong nháy mắt Tử Tu có hơi lo lắng, thế nhưng y lập tức trấn an mình, bản thân mình chỉ cần dốc hết toàn lực là được rồi, không cần nghĩ nhiều quá.

“Huynh đài, xem ra ngươi không phải là người địa phương này, ngươi đến đây tham gia thi đấu là vì muốn vào Thiên Hương Lâu sao?” Người nọ lại hỏi.

Tử Tu lắc đầu: “Ta chỉ muốn rèn luyện và thử sức xem trình độ của mình đến đâu thôi.”

Người nọ tròn mắt, ngạc nhiên nói: “Chắc ngươi là người duy nhất ở đây nghĩ như vậy. Ngươi biết không, ta đây đã phải ngây người ra trong một cái tửu lâu nhỏ suốt ba năm ròng chỉ vì mục đích được vào Thiên Hương Lâu làm việc thôi đấy!”

Tử Tu kinh ngạc hỏi lại: “Thiên Hương Lâu tốt đến như vậy? Sao ngươi không thử đi thi làm ngự trù?”

Người nọ dùng ánh mắt như thấy thứ quái dị mà nhìn Tử Tu, một lúc sau mới bật cười: “Ngươi nói chuyện buồn cười quá, làm ngự trù có gì tốt đâu?”

Tử Tu: “…”

Tử Tu đang định mở miệng thì trước sân khấu truyền đến một hồi chuông, quảng trường đang ồn ào náo nhiệt lập tức thanh tĩnh. Tử Tu nhìn lên trên đài thì thấy trên đó có ba người đang ngồi, một người trong đó là Tiền lão bản của Thiên Hương Lâu.

Một người đứng ở phía trước đài cất cao giọng hô: “Các vị có thể đến đây tham gia “Đại hội mỹ thực” là vinh hạnh của chúng ta, người bình thẩm trận đấu lần này có Mỹ Thực Vương của thành Thúy Bình, Liễu Vân Phong, Liễu lão bản.”

Người vừa được xướng tên liền đứng lên phất tay chào mọi người, Tử Tu thấy người này tuổi đã khá lớn, ông ta có một chòm râu dài trắng xóa nhìn rất phong độ.

Người nọ lại tiếp tục giới thiệu: “Tiếp theo là Tiền lão bản của Thiên Hương Lâu, Tiền Thế Khôn. Đồng thời, chúng ta còn mời đến một vị ngự trù đã có thâm niên đứng bếp hơn hai mươi năm trong cung, Mặc Hải, Mặc ngự trù!”Tử Tu giật mình, không thể tin được là cuộc thi này còn mời được cả ngự trù đến. Vị ngự trù này đã qua tuổi bán trăm, rửa tay gác kiếm rồi, chính vì thế nếu muốn mời ông ta đến thì chắc chắn phải tốn không ít công sức.

Phía dưới không ngừng vang lên tiếng bàn tán xôn xao, hiển nhiên đều đang thảo luận về vị ngự trù này. Ngay cả Khang Hy cũng vô cùng kinh ngạc mà nhìn chằm chằm vị ngự trù đó.

Người chủ trì thấy đã đạt được hiệu ứng mong muốn rồi, vì thế hắng giọng hô to: “Được rồi, tiếp theo là đến quy tắc của trận đấu…”

Tử Tu rất nghiêm túc lắng nghe, nội dung đơn giản chính là trong thời gian quy định hoàn thành món ăn, sau đó mang lên cho ba vị chủ khảo bình phán, cuối cùng giữ lại đúng mười người. “Đề mục của trận đấu hôm nay chính là “Cơm chiên trứng” (1). Trận đấu bắt đầu!”

Nghe thấy tên đề mục thì tất cả mọi người đều thở phào một hơi dài nhẹ nhõm. Cơm chiên trứng là món ăn đơn giản nhất trong nấu nướng. Rất nhiều người học trù nghệ đã bắt đầu với món Cơm chiên trứng này. Toàn bộ các thí sinh tham gia cuộc thi này không có ai là không biết nấu món đó.

Mặc dù Cơm chiên trứng có rất nhiều kiểu biến tấu nhưng không bao giờ thiếu trứng gà và cơm. Chính vì thế nên ban tổ chức đã cung cấp cho mỗi người hai quả trứng gà và một cân gạo, còn lại gia vị cũng như các phụ liệu khác thì thí sinh dự thi phải tự mình chuẩn bị.

Ngay lập tức không khí trên quảng trường trở nên vô cùng sôi động, ai nấy đều nhang chóng đốt lửa bắt đầu nấu cơm. Tử Tu cũng không ngoại lệ, y biết ban tổ chức cung cấp gạo sống cho họ là muốn khảo nghiệm bản lĩnh nấu cơm của mọi người.

Cơm nấu trong Cơm chiên trứng không được quá cứng càng không thể quá nhuyễn. Nếu như cứng quá thì sẽ ảnh hưởng đến vị giác, còn nhão quá thì sẽ dính bết vào một chỗ rất khó coi. Nhưng mà rất nhiều người đều không chú trọng đến điểm này, chỉ biết cắm đầu cắm cổ nấu cơm cho chín là xong.

Tử Tu không nhanh không chậm bắc nồi nấu cơm, trong lòng có chút không vui vì nguyên liệu y chuẩn bị không đủ nhiều, thiếu cả tôm lẫn nấm. Tử Tu thầm tính toán một chút, đoán chừng bản thân mình chỉ có thể nấu một món Cơm chiên trứng bình thường nhất.

Chẳng baolâu sau, cơm đã chín, y xới ra ngoài để cho nguội rồi bắt đầu đánh trứng gà.

Tiền Thế Khôn ngồi trên đài nhìn Tử Tu đang chìm đắm trong nấu nướng, chống cằm cười khẽ. Không biết vì cái gì, khi nhìn thấy Tử Tu đứng bếp nấu nướng thì gã liền cảm thấy đúng là cảnh đẹp ý vui.

“Thiếu gia, người nói, Tử Tu huynh đệ có thể thắng không?” Lương Cửu Công đứng bên cạnh Khang Hy nhỏ giọng hỏi.

Khang Hy ngồi trong thính phòng, vì vị trí cách khá xa chỗ của Tử Tu nên hắn không rõ lắm Tử Tu đang làm gì. Bất quá Tử Tu là một ngự trù mà không qua được một cuộc thi trong dân gian thì thật đúng là…

“Cửu Công à, ngươi tin tưởng vào y một chút đi!”

“Dạ, thiếu gia.” Lương Cửu Công lo lắng nhìn Tử Tu ở xa xa. Ngày hôm qua hắn đi theo Tử Tu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, vì thời gian quá ngắn ngủi nên họ không thể chuẩn bị đủ các nguyên liệu căn bản. Cho dù có là trù sư lợi hại đến đâu nhưng nếu không có nguyên liệu thì cũng không thể nấu ra được món ngon.

Có câu nói “Không bột đố gột nên hồ”, tuy Tử Tu không đến mức không nấu ra được nhưng e là sẽ không nấu ra được món ăn nổi bật.

Trong lúc họ đang thảo luận thì Tử Tu đã đánh nhuyễn trứng gà, cho cơm vào, tiếp theo y lại vận dụng tuyệt kỹ độc môn: Lâm thị hỗn quân pháp (phương pháp trộn của nhà họ Lâm =.=) . Cổ tay trái của Tử Tu khẽ động, hỗn hợp trứng gà và cơm lập tức bay lên trời tạo thành một dải lụa màu trắng hòa quyện với màu vàng. Tử Tu không ngừng lặp đi lặp lại nhiều lần cho đến khi mỗi một hạt cơm đều được bọc trong một lớp trứng gà vàng óng.

Lúc này Tử Tu hoàn toàn không biết rằng người đứng ở bốn phía đều đã trân trối nhìn y đến nghẹn họng, ngay cả vị Tiền lão bản ngồi ở trên đài cũng tỏ ra kinh ngạc. Gã cười đến xuân phong nhộn nhạo, trong đôi mắt hoa đào tràn đầy xuân tình.

“Người đó là ai? Lợi hại quá!” Trong quần chúng đã có người nhận ra tuyệt kỹ của Tử Tu, hai mắt sáng lấp lánh khen ngợi.

Lương Cửu Công cười đắc ý, hếch mũi lên đáp: “Đó là trù sư của thiếu gia nhà ta!”

Khang Hy liếc mắt nhìn hắn, gật gù nói theo: “Ngươi nói không sai.”

Lương Cửu Công càng thêm đắc ý, nỗi lo lắng lúc trước đã hóa thành hư không.

Trở lại sân đấu, đại đa số mọi người đã bắt đầu chiên cơm, mùi dầu cải dần dần lan tỏa trong không khí. Tử Tu đã trộn cơm xong, cũng tiến vào giai đoạn chiên cơm. Giai đoạn này quan trọng nhất chính là khống chế được ngọn lửa, không có người hỗ trợ nhóm lửa nên Tử Tu rất vất vả.

Rất nhiều người không biết rằng những món ăn càng đơn giản bao nhiêu thì mức độ kiểm tra tay nghề của người nấu càng cao. Bởi vì nguyên liệu dùng cho những món này rất ít ỏi, chính vì thế nên người nấu nhất định phải dùng kỹ năng của mình để làm ra được món ăn vượt trội hơn người khác.

Tử Tu không nhanh không chậm khống chế tốt ngọn lửa rồi mới đặt chảo lên, đổ một ít dầu vào trong chảo. Hơi nóng dần dần tỏa ra, Tử Tu nhanh chóng nắm bắt thời cơ cho cơm trộn trứng vào. Cái xẻng xoay vòng trong tay, bắt đầu không ngừng lật cơm.

Trứng bọc quanh hạt cơm bắt đầu ngưng kết lại tạo thành một lớp màng mỏng vàng óng bao bọc lấy từng hạt cơm. Những hạt cơm bên trong cũng dần săn lại, tỏa ra ánh sáng mê người. Nửa canh giờ nhanh chóng trôi qua, tất cả mọi người càng lúc càng gấp gáp. Trong một trăm năm mươi người chỉ giữ lại mười người, mọi người đều đang đoán xem ai sẽ được giữ lại.

“Đã đến giờ, xin các vị đặt món ăn của mình lên bàn, chủ khảo sẽ xuống kiểm tra từng món.” Người chủ trì cao giọng hô, cùng lúc đó ba vị chủ khảo lục tục đi xuống bậc thang để đi đến kiểm tra món ăn của mọi người.

Ba người đã thương lượng với nhau từ trước, mỗi người phụ trách năm mươi người. Nếu đủ tư cách thì gắn một tấm thẻ, đợi kiểm tra hết một lượt mà dư người ra thì họ sẽ cùng nhau quyết định để lọc thêm một lần nữa.

Tử Tu đứng ở khu vực chính giữa, vừa vặn nằm trong nhóm được Tiền lão bản phụ trách. Tiền lão bản ung dung mỉm cười đi thẳng một đường, đại đa số chỉ liếc mắt một cái liền loại người ngay.

Rất nhanh Tiền lão bản đã đến trước mặt Tử Tu, Tử Tu thoáng khẩn trương nhìn gã nhưng Tiền lão bản chỉ nhìn vào đĩa cơm của Tử Tu: “Màu vàng óng ánh, hạt cơm tách bạch.” Cầm lấy thìa để bên cạnh múc một miếng nếm thử rồi gật đầu. “Hương thơm nhẹ nhàng của trứng, thanh mà không ngấy. Tử Tu, ngươi làm tốt lắm!”

“Cám ơn!” Tử Tu mỉm cười đáp.

“Không cần cám ơn ta, Cơm chiên trứng của ngươi tuy dùng rất ít tài liệu nhưng sắc, hương, vị đều thuộc hàng nhất đẳng. Mỗi hạt gạo đều được bọc trong trứng, ha ha, không phải người nào cũng làm được như vậy đâu.” Tiền lão bản đưa một tấm thẻ cho Tử Tu: “Ta rất mong đợi biểu hiện của ngươi vào chiều nay.”

Tử Tu đưa tay nhận lấy, không cẩn thận đụng phải ngón tay của Tiền lão bản. Tiền lão bản nở nụ cười ái muội, đi đến kiểm tra người tiếp theo.

Trong lòng Tử Tu càng lúc càng cảm thấy khác thường. Y có thể cảm nhận rõ ràng là Tiền lão bản kia càng lúc càng tà. Nếu nói đến vẻ tuấn tú thì Khang Hy và Dung Nhược đều vượt trội hơn gã thế nhưng trên người hai người họ đều không có cái cảm giác gian tà đó, cái loại cảm giác này… giống như là… hồ ly tinh vậy.

Tử Tu bị ý tưởng của mình làm cho hoảng sợ, hồ ly tinh không phải là dùng để hình dung nữ nhân sao? Hắn nhìn theo bóng lưng của Tiền lão bản, lại nghĩ tới cái cảm giác vừa rồi khi chạm phải ngón tay của gã, nó lạnh lạnh, mềm mềm, giống như tơ lụa vậy.

“Rốt cục mình đang nghĩ cái quái gì vậy?” Tử Tu chỉ hận không thể tự gõ đầu mình mấy cái. Không biết vì sao kể từ tối hôm qua, y cảm thấy bản thân mình trở nên rất kỳ quái, tựa hồ như rất mẫn cảm khi bị nam tử chạm vào.

“Thiếu gia, Tử Tu huynh đệ đã được thông qua rồi!” Lương Cửu Công cao hứng báo cáo.

“Ừ, ta thấy rồi. Lát nữa đến Thiên Hương Lâu, chúng ta chúc mừng cho Tử Tu.” Khang Hy từ xa xa thấy Tiền lão bản và Tử Tu nói chuyện, không biết nói gì mà cả hai người đều cười rất vui vẻ, trong lòng hắn cảm thấy rất khó chịu.

Bỗng dưng Khang Hy nhớ đến nụ hôn tối qua, đó là lần đầu tiên hắn hôn nam tử, cảm giác không tệ lắm. Hắn đem gương mặt của Tử Tu thử đổi thành Lương Cửu Công, xém chút nữa liền tự mình ói ra, sau đó thử đổi thành Tiền lão bản nhưng vẫn không thể chịu được.

Khang Hy khẽ cau mày, dường như hắn đã hiểu được có chuyện gì rồi.

Vòng thi đấu thứ nhất kết thúc, vừa vặn chọn đủ mười người. Ngoại trừ Tử Tu thì những người còn lại đều là trù sư đến từ các tửu lâu, khách điếm bản địa. Những người này không ai là không muốn vào Thiên Hương Lâu bởi vì Thiên Hương Lâu không chỉ đại biểu cho đẳng cấp của trù sư mà còn vì tiền công cao hơn các nơi khác năm đến sáu lần.

Người đã ra ngoài kiếm ăn thì ai mà không muốn kiếm được nhiều tiền, bởi vậy nên đều liều mạng muốn thắng. Nhưng mà cho dù đã được vào Thiên Hương Lâu thì cũng chưa chắc đã được đứng bếp bởi vì người có trù nghệ cao siêu ở trong đó rất nhiều. Người mới đến thì chỉ được làm các việc lặt vặt mà thôi, dù vậy thì vẫn có rất nhiều người muốn được vào đó làm việc.

“Vòng thi đấu thứ nhất đã kết thúc, xin mời các vị đã được phát thẻ vui lòng có mặt vào đúng giờ Mùi để thi đấu vòng thứ hai.” Người chủ trì tuyên bố chấm dứt, ít nhà vui mừng nhiều nhà sầu. Tử Tu rất bình tĩnh thu dọn đồ đạc rồi đi tìm Khang Hy.

Mọi người đang định đến Thiên Hương Lâu dùng bữa thì lại nghe thấy có người gọi “Diệp công tử!”. Khang Hy quay đầu lại thì thấy là Tiền lão bản gọi mình.

Tiền lão bản tiến lên tươi cười chào hỏi mọi người: “Chúc mừng Tử Tu huynh đệ, nếu không ngại thì mời các vị đi với ta đến Thiên Hương Lâu ăn một bữa.”

Khang Hy lễ độ đáp lại: “Chúng ta đang có ý định này.”

Tiền lão bản càng cười vui vẻ hơn, gã nói: “Xem ra chúng ta tâm linh tương thông. Các vị, xin mời!” Nói xong hơi liếc nhìn Tử Tu, đôi mắt hoa đào tỏa ánh sáng sáng ngời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.