Ngày thứ tư thì đoàn người mới đến được sơn trang nghỉ mát. Quy mô của sơn trang này vô cùng lớn, cơ hồ sánh bằng hơn nửa Tử Cấm Thành.
Sơn trang nghỉ mát sơn thủy hữu tình, có rừng cây, quần sơn, hồ nước, đình thai lầu các hoa lệ, là nơi tốt nhất để nghỉ mát vào mùa hè. Khi đoàn người đến đây thì đã có các cung nữ thái giám chờ sẵn dẫn mọi người đến các cung.
Nơi Khang Hy nghỉ lại tên là “Yên Ba Trí Sảng” (1), là nơi đẹp nhất trong sơn trang, Hoàng hậu và phi tử thì ở ngay sát bên chỗ Khang Hy, xa hơn bên ngoài là các vị thần tử. Nhóm của Tử Tu thì ở nơi xa nhất.
Đây là lần đầu tiên Tử Tu được đến đây nên không khỏi cảm thấy hiếu kỳ. Phong cảnh bên trong sơn trang rất đẹp, hoa sen nở đầy mặt hồ, bên hồ liễu xanh vờn quanh, gió mát không ngừng thổi qua quét đi cái nóng, giúp cho tâm hồn thư thái.
Tử Tu thầm nghĩ, hoàng gia quả nhiên vẫn biết cách hưởng thụ.
Sơn trang không thể so với Hoàng cung, Tử Tu không thể thoải mái như ở Ngự Thiện Phòng. Hầu hạ Huệ tần dùng bữa tối xong thì Tử Tu căn bản là không còn chuyện gì để làm. Trước kia còn phải làm bữa tối cho Khang Hy nhưng mà hôm nay là ngày đầu tiên đến sơn trang nên Khang Hy cho phép y được nghỉ, không cần phải nấu hôm nay.
Trong lúc Tử Tu đang nhàn rỗi đến phát chán không biết nên làm gì thì bỗng dưng một người xuất hiện trước mắt y, là Dung Nhược. Dung Nhược khoác một thân lam y phong thần tuấn lãng tuấn tú vô song, trên đường đi mê đảo không biết bao nhiêu cô nương. Khi Tử Tu nhìn thấy Dung Nhược thì đồng thời cũng phát hiện phía sau vẫn còn có mấy cung nữ lén lút nhìn theo.
Tử Tu hơi ngạc nhiên hỏi: “Dung Nhược, ngươi cũng đến đây à?”
“Đúng thế, ta theo a mã đến đây. May mà ta đi theo, bằng không thì không gặp được ngươi rồi.” Dung Nhược tao nhã cười. “Tử Tu, tối nay có rảnh không thì đi du hồ nhé?”
Tử Tu vừa nghe liền vui vẻ gật đầu: “Được, ta còn đang chán vì không có việc gì để làm đây. Khi nào thì đi?”
“Ừm…giờ Dậu đi, lúc đó đã hết nóng rồi, hoàng hôn cũng đã xuống, rất hợp để du hồ.” Dung Nhược vẫn còn mang theo bản tính của thiếu niên, hắn đã đến đây lần thứ hai nên đương nhiên biết đi đâu chơi là tốt nhất.
“Ta có cần phải mang theo cái gì không?” Bình thường Tử Tu rất ít khi ra ngoài chơi nên không biết nên chuẩn bị cái gì.
“Nếu không ngại thì mang theo nhiều món ngon ngon với rượu đi. Như vậy đi, ngươi mang đồ ăn, ta đi kiếm ít rượu, giờ Dậu gặp nhau tại hồ Bán Nguyệt (2) nhé!” Dung Nhược đề nghị, tuy hắn không phải là người mê rượu nhưng mà hắn cảm thấy nếu đi du hồ mà thiếu tiệc rượu thì rất mất hứng.
“Được, vậy giờ ta đi nấu ngay, ngươi muốn ăn món gì?” Nhắc đến thức ăn thì Tử Tu lập tức hưng phấn, vui vẻ hỏi.
“Tùy ngươi, món nào Tử Tu nấu ta đều thích ăn hết.” Dung Nhước nháy mắt với Tử Tu rồi chạy mất.
Giờ Dậu, Tử Tu đi đến hồ Bán Nguyệt thì phát hiện Dung Nhược đã ngồi sẵn trên thuyền đợi y. Thuyền rất nhỏ, vừa vặn cho hai người ngồi du hồ. Dung Nhược dừng thuyền lại bên bờ, Tử Tu nhẹ nhàng nhảy lên thuyền.
Trên thuyền đã đặt sẵn một bàn trà nhỏ, trên bàn để một bầu rượu và hai chén rượu, Tử Tu đặt món ăn đã chuẩn bị lên trên, sau đó ngồi xuống.
“Được rồi, chúng ta đi thôi!” Dung Nhược hắng giọng, dùng cây trúc chống thuyền, thuyền nhỏ bắt đầu tròng trành trôi đi.
Thuyền nhỏ rẽ nước mà đi, mặt hồ gợn sóng, có vài chú chim nhỏ đang chơi đùa trên mặt nước bị chấn động mà vỗ cánh bay đi. Xa xa, mặt trời đã xuống núi, ánh chiều tà phản chiếu trên mặt hồ tạo thành những tia sáng chói mắt. Hoa sen vào lúc hoàng hôn mang theo một vẻ đẹp ma mị, khác hẳn với màu hồng thuần túy của ban ngày.
“Nơi này đẹp quá.” Tử Tu tán thưởng.
“Đúng vậy, ngồi trên thuyền, ngắm cảnh đẹp, nhân sinh có đôi khi chỉ cần như thế này là đủ rồi.” Dung Nhược mỉm cười, tuấn mi hơi cong cong, so với hoa sen còn đẹp hơn vạn phần.
Tử Tu hỏi: “Ngươi có mệt không? Để ta thử chèo xem.” Tử Tu cầm lấy cây trúc trong tay Dung Nhược, học theo cách của Dung Nhược chống thuyền, thuyền nhỏ lại lắc lư rẽ nước chạy đi.
Dung Nhược ngồi xuống nhìn Tử Tu chèo thuyền, hai người câu được câu không trò chuyện, vui vẻ cười đùa, tiếng cười vang khắp mặt hồ. Đến giữa hồ thì Tử Tu ngừng lại, phong cảnh nơi này thật là đẹp, một mặt là hoa sen trải dài, một mặt là hồ nước trong vắt, tầm nhìn rất thoáng đãng.
Tử Tu ngồi xuống thì thấy Dung Nhược đã rót sẵn hai chén rượu.
Dung Nhược hỏi: “Tử Tu làm món gì thế? Dọc theo đường đi ta đã ngửi thấy mùi thơm rồi, mau mở ra xem.”
Tử Tu vui vẻ mở hộp lấy ra điểm tâm mình làm. Món điểm tâm có hình hoa và có một cái tên vô cùng hợp với phong cảnh bây giờ, đó là “Hoa sen cuốn” (3).
“Hoa sen cuốn, quả nhiên xinh đẹp như hoa sen vậy. Tử Tu, ngươi có phải đã sớm lên kế hoạch trước rồi không?” Dung Nhược không khách khí cầm lấy một cái bánh bỏ vào trong miệng cắn một cái.
“Không hẳn, chỉ là ta nghĩ ngươi đã ăn qua rất nhiều món điểm tâm rồi nên mới nghĩ ra món này.” Tử Tu cũng cầm lấy một miếng ăn, tự cảm thấy mình nấu cũng không tệ lắm.
Dung Nhược cười sảng khoái: “Tử Tu làm món gì cũng ngon hết, đến, chúng ta cạn chén.” Dung Nhược cầm lấy chén rượu kính Tử Tu trước rồi sau đó uống một hơi cạn sạn. Tử Tu cũng bưng chén lên nhưng nhớ đến bài học lần trước nên lần này y không dám uống nhiều.
Nếm một ngụm thì Tử Tu thấy rượu này cũng không nặng lắm, vì thế mới thả lỏng mà uống thêm.
“Ta còn làm hai món nữa, không biết ngươi có thích không?” Tử Tu ngượng ngùng nói, từ trong hộp lấy ra thêm hai đĩa đồ ăn, một đĩa là dưa chuột cay (4) và một đĩa là rau thơm trộn (5), đều là những món ăn đơn giản.
“Tử Tu nấu ta đều thích.” Dung Nhược lại khen rồi gắp một miếng dưa chuột lên nhấm nháp, quả nhiên vừa thơm vừa giòn. “Tử Tu, ngươi có biết bao lâu nay ta ở nhà khổ sở như thế nào không?”
Tử Tu nhớ tới lần trước Dung Nhược bị Khang Hy trách phạt, sau đó thì không gặp lại hắn nữa nên không khỏi lo lắng Dung Nhược phải chịu những ủy khuất gì. Ai ngờ Dung Nhược lại nói tiếp: “Sau khi ăn đồ ăn ngươi làm, từ khi ta hồi phi ăn cái gì cũng không hợp khẩu vị. Kết quả là trù sư trong phủ không ngừng thay đổi người, ai… ngay cả a mã cũng không chịu nổi.”
“Ngươi có nói quá không vậy?” Tử Tu dở khóc dở cười, chỉ là ăn uống mà thôi, Dung Nhược có cần phải nói nghiêm trọng lên như vậy không?
Dung Nhược nghiêm túc đáp: “Tuyệt đối không phải, cho nên lần này ta mới năn nỉ a mã mang ta đến đây vì ta biết ngươi nhất định sẽ đến.”
Theo lý thuyết được khen ngợi như vậy thì Tử Tu hẳn là nên cao hứng, nhưng lúc này y không vui nổi. Tử Tu nghĩ sau này Dung Nhược cứ không ăn quen thức ăn trong phủ thì phải làm sao bây giờ?
Ở đây thì y còn có thể lén lút nấu cho Dung Nhược ăn, nhưng khi hồi cung thì không nấu được nữa, Tử Tu rất rối rắm.
Dung Nhược thì lại không nghĩ nhiều như thế: “Tử Tu, mỗi buổi tối ở đây chúng ta đều đi du hồ nhé? Như vậy ta có thể được ăn món ăn ngươi nấu rồi.”
“Được thì được nhưng mà ta sợ Hoàng thượng sẽ bảo ta hầu hạ người dùng bữa tối, như vậy thì không thể đi du hồ với ngươi được.” Hôm nay là vì Khang Hy thông cảm y đi đường mệt mỏi nên mới không cho y nấu nướng, ai biết ngày mai Khang Hy có bắt y qua bên đó không?
Dung Nhược thở dài, cảm thấy buồn bực. Hắn rầu rĩ ăn hoa sen cuốn, phiền muộn nhìn hoa sen nở khắp mặt hồ. Màn đêm đã lặng lẽ buông xuống, không biết vì sao mà Dung Nhược cảm thấy hoa sen thoạt trông rất cô đơn, tựa như hắn lúc này vậy.
“Tử Tu có thích hoa sen không?” Đột nhiên Dung Nhược hỏi.
“Thích, rất thích.” Tử Tu cũng ngắm hoa sen, không hề biết Dung Nhược muốn làm cái gì.
“Vậy ta hái cho ngươi một đóa, vạn nhất sau này không có thời gian đi du hồ nữa thì ngươi vẫn có thể nhớ về ngày hôm nay.” Dung Nhược đặt hoa sen cuốn trong tay xuống rồi cầm lấy cây trúc đẩy thuyền về chỗ có hoa sen.
Tử Tu định nói với Dung Nhược là không cần vì hoa sen hái xuống cũng không để được bao lâu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt rầu rĩ của Dung Nhược thì Tử Tu lại nghĩ thôi thì cứ chiều theo ý của hắn.
Dung Nhược bỏ cây trúc xuống, vươn cánh tay ra hái một đóa hoa sen. Đóa hoa sen được hắn nhìn trúng rất đẹp, những cánh hoa ôm lấy nhau vô cùng xinh đẹp. Dung Nhược rướn người ra, thoạt trông có vẻ rất khó khăn. Tử Tu đang định nói “cẩn thận” thì Dung Nhược đã vươn được đến chỗ đóa hoa. Ai ngờ, đúng lúc đó một cơn gió thổi tới đẩy bông hoa ra xa một chút.
Dung Nhược vội vàng rướn người thêm, không cẩn thận thế là lọt xuống hồ. Tử Tu kinh hãi, y nhìn thấy khi Dung Nhược té xuống thì trong tay đã cầm được đóa hoa sen kia.
“Dung Nhược, Dung Nhược…” Tử Tu hoảng hốt kêu to, Dung Nhược rớt xuống hồ thì liền không thấy tăm hơi, trời thì lại tối đen, căn bản không thấy bóng người.
Bỗng nhiên cách đó không xa một cái đầu trồi lên. Tử Tu vui mừng đẩy thuyền tới kéo Dung Nhược. Dung Nhược phun ra một ngụm nước, nhẹ nhàng lắc đầu ý bảo không có việc gì. Hắn nắm lấy tay Tử Tu, đặt hoa sen vào.
Tử Tu còn quan tâm đến hoa làm gì nữa, cầm lấy hoa sen ném vào trong thuyền rồi vội vàng bảo: “Nhanh đưa tay cho ta.”
Dung Nhược lau mặt, cười nói: “Không cần lo lắng.” Sau đó nắm lấy tay Tử Tu, Tử Tu dùng sức kéo Dung Nhược lên, ai ngờ dùng sức nhiều quá, nửa người của y lại ghé vào mép thuyền, kết quả là lật thuyền luôn.
Hoa sen cũng rơi lại trong hồ, nhẹ nhàng nương theo gợn sóng mà trôi ra xa.
Dưới nước, Dung Nhược ôm chặt lấy eo Tử Tu, Tử Tu sặc mấy ngụm nước hồ, nước mắt nước mũi đều ứa ra. Tử Tu chẳng khác gì con bạch tuộc ôm chặt cổ Dung Nhược, thiếu điều bóp ngạt hắn. Dung Nhược ôm theo Tử Tu trồi lên mặt nước, ngạt thở đến đỏ bừng cả mặt.
“Khụ… Tử Tu, mau buông tay…”
Tử Tu lúc này mới hoàn hồn, bỏ tay ra khỏi cổ Dung Nhược rồi không ngừng ho khù khụ. Dung Nhược giúp y lau mặt, lại nhẹ nhàng vuốt lưng cho Tử Tu, mất một lúc sau thì hô hấp của Tử Tu mới trở lại bình thường.
Quần áo bị nước làm ướt dính sát vào người Tử Tu. Trong cơn bối rối vùng vẫy khiến cho nút áo bị tuột ra khiến cho cần cổ và xương quai xanh lộ ra rất khiêu gợi, khiến cho người khác nhìn thấy phải xốn xang.
Dung Nhược lúng túng quay mặt đi, miệng nói: “Chúng ta mau lên đi.”
Tử Tu hắt hơi một cái: “Nhưng mà ta không biết bơi.”
“Không sao đâu, ta sẽ kéo ngươi.” Nói xong, vòng tay ôm eo Tử Tu lại siết chặt, hai người ôm chặt lấy nhau, cả hai đều có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi của đối phương.
Đầu óc Dung Nhược lúc này quay loạn xạ, mặt của hắn kề sát vào mặt của Tử Tu, một cảm giác mát lạnh truyền đến. Dung Nhược không dám kéo dài thời gian ở trong nước nữa, hắn vội vàng ôm Tử Tu dùng sức bơi về phía thuyền nhỏ.
Vất vả lắm mới trèo lên thuyền, hai người vô cùng mệt mỏi nằm bẹp trong khoang thuyền hơn nửa buổi mới hồi phục tinh thần rồi …cùng nhau hắt hơi. Gió đêm thổi qua, tay chân đều rét buốt.
“Chúng ta mau về thôi, không thì sẽ bị cảm.” Tử Tu nói, sau đó đứng lên cố gắng chống thuyền.
Dung Nhược thấy Tử Tu không còn sức nên phải đứng lên cùng Tử Tu chèo thuyền. Đến bên bờ thì hai người cảm thấy đầu váng mắt hoa, không còn sức để lên bờ được nữa. May mắn đúng lúc đó có một đội thị vệ tuần tra đi qua nên họ mới tránh được cảnh phải nằm hôn mê trên thuyền.
Hai người được đội thị vệ mang về; ai ngờ đến nửa đêm thì Tử Tu liền phát sốt. Cho đến buổi sáng, bắt đầu chuẩn bị đồ ăn thì Trình Lễ mới phát hiện ra Tử Tu vẫn chưa đến. Trình Lễ vừa vội vừa tức, sau khi sắp xếp cho đội ngự trù thì tự mình đi đến phỏng ngủ của Tử Tu.
Tử Tu sốt cao, môi đều khô nứt. Trình Lễ thấy y thành ra cái dạng này thì hết hơi để dạy dỗ, đành phải mời y quan đến chẩn trị cho Tử Tu. Dung Nhược bên kia thì tốt hơn Tử Tu một chút, không phát sốt nhưng thân thể cũng bị suy yếu.
Vốn tưởng rằng việc nhỏ này cứ như thế mà qua, ai ngờ Khang Hy khi biết được chuyện này thì sau khi đến thăm Tử Tu rồi liền gọi Dung Nhược xui xẻo đến.
“Các ngươi thật là có hứng nhỉ? Nửa đêm còn chạy đi du hồ, du hồ không tính, còn để bị ngã xuống nước. Nếu như không phải có thị vệ tuần tra phát hiện thì các ngươi muốn bệnh chết ở trên thuyền à?” Ngữ khí của Khang Hy vẫn bình thường nhưng Dung Nhược có thể rõ ràng nghe ra được tiếng nghiến răng, nghiến lợi.
Dung Nhược muốn nói “Chúng thần không phải đi du hồ lúc nửa đêm, mà cũng đâu nghiêm trọng đến mức bệnh chết trên thuyền.”. Nhưng Dung Nhược cẩn thận cân nhắc thì cảm thấy tốt nhất là mình đừng nên nói như vậy.
Dung Nhược cẩn thận trả lời: “Thảo dân biết sai, xin Hoàng thượng trách phạt.”
Khang Hy càng nhìn Dung Nhược thì càng thấy không vừa mắt. Tên tiểu tử này dám dụ dỗ Tử Tu đi du hồ chưa nói, còn hại Tử Tu sinh bệnh, đúng là đồ tai tinh (ngôi sao tai họa). Nhất định mình phải trừng trị tên tiểu tử này một lần cho mà nhớ.
“Trẫm niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, lại là trưởng tử của Nạp Lan ái khanh. Như vậy đi, phạt ngươi ba ngày không được ăn cơm, sau này nếu như tái phạm thì sẽ nghiêm trị không tha.”
“Thảo dân tuân chỉ.” Dung Nhược cảm thấy rất ủy khuất nhưng không dám cãi lại. Hắn liếc nhìn Nạp Lan Minh Châu thì thấy sắc mặt đầy lo lắng của a mã mình, nửa muốn cầu xin Hoàng đế nửa không dám. Dung Nhược vội nháy mắt với ông, ý bảo ông đừng can thiệp.
“Được rồi, lui ra đi.” Khang Hy cảm thấy mỹ mãn xua mọi người lui đi rồi gọi Lương Cửu Công đến. “Tử… Lâm ngự trù sao rồi? Hết bệnh chưa?”
Lương Cửu Công đáp: “Hồi Vạn tuế gia, Lâm ngự trù vẫn còn đang bệnh, e là mấy ngày nữa mới khỏe lại được.”
Khang Hy hỏi: “Không phải chỉ phát sốt thôi à? Bảo ngự y dùng những loại thuốc tốt nhất, nhanh chóng chữa trị cho y.”
Lương Cữu Công âm thầm lau mồ hôi, nghĩ bụng dù là ốm vặt cũng làm sao có thể khỏe nhanh như vậy được? Ngoài miệng thì lại nói: “Nô tài tuân chỉ. Hoàng thượng, điểm tâm tối nay…”
Khang Hy phất tay: “Bảo Trình Lễ làm đi.”
Lương Cửu Công cung kính đáp: “Vâng.”
Thân thể của Tử Tu không đến nỗi yếu ớt như vẻ bề ngoài, ngày hôm sau thì y đã có thể xuống giường, bất quá đây cũng là nhờ vào thuốc tốt. Có mệnh lệnh của Hoàng đế nên ngự y cho Tử Tu dùng những loại thuốc tốt nhất, lại còn cho cung nữ đến chăm sóc nên khi vừa tỉnh lại thì Tử Tu đã cảm thấy mình rất khỏe rồi.
Tử Tu đi vài vòng trong viện thư giãn gân cốt rồi chạy đến Ngự Thiện Phòng.
Trình Lễ thấy Tử Tu đến thì mắng: “Sao không ở trong phòng nghỉ ngơi đi?”
Tử Tu mỉm cười: “Con khỏe rồi, cả ngày nằm trên giường chán lắm nên không bằng đến đây xem thử.”
Sắc mặt Trình Lễ liền tối đi, ông mắng tiếp: “Bệnh của ngươi còn chưa dứt, không được vào Ngự Thiện Phòng, nhỡ lây bệnh cho Hoàng thượng và các vị nương nương thì sao? Nếu ngươi thấy mình khỏe rồi thì đi thăm công tử của Minh Châu đại nhân đi, chính là cái người đi du hồ với ngươi đấy.”
Tử Tu nghe ông nói đến Dung Nhược thì vội hỏi: “Dung Nhược làm sao vậy ạ?”
Trình Lễ kéo Tử Tu ra bên ngoài nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng phạt hắn ba ngày không được ăn cơm, bảo là phạt hắn vì tội làm ngươi bị bệnh, Hoàng thượng rất không vui đấy.”
“Ba ngày?” Tử Tu kinh ngạc hỏi lại, vậy chẳng phải không bệnh cũng sẽ đói thành bệnh luôn? Thân hình gầy gò của Dung Nhược như thế kia thì sao chịu được?
“Ai, nói đi cũng phải nói lại, Hoàng thượng thật là tốt với ngươi. Không chỉ không phạt ngươi mà còn cho ngự y đến chẩn trị. Nếu không thì ngươi đến nhận lỗi với Hoàng thượng cầu xin người tha cho Dung Nhược đi.”
Tử Tu vừa nghe liền thấy rất đúng. Lỗi này không phải chỉ có một mình Dung Nhược, nếu như phạt thì y cũng không tránh khỏi liên can, vì thế liền nói: “Vậy con đi thăm Dung Nhược trước rồi đi nhận lỗi với Hoàng thượng.”
“Đi đi, đừng chọc giận Hoàng thượng nữa. Hoàng thượng có thể sủng ái ngươi đến tận trời cao thì cũng có thể đánh ngươi xuống địa ngục. Vì vậy không thể thị sủng sinh kiêu.” Trình Lễ nhìn đứa học trò ngốc nghếch, cảm thấy cần phải nhắc nhở nó một chút.
Tử Tu gật đầu: “Sư phụ, con nhớ rồi.” Nói xong thì chạy ra ngoài, đi được một nửa thì lại vòng về, dùng khăn tay sạch sẽ bọc lấy một ít điểm tâm rồi mới ra ngoài.
Dọc theo đường đi, Tử Tu phải hỏi thăm mấy cung nữ và thái giám mới đến được chỗ của Dung Nhược. Tiếc là trước cửa lại có thị vệ canh gác nên Tử Tu không vào được. Trong lúc Tử Tu đang bối rối không biết phải làm sao thì từ bên trong có một cung nữ bước ra, Tử Tu liền mừng rỡ, đó là cung nữ Hải Châu.
Tất nhiên là Hải Châu cũng nhìn thấy Tử Tu, nàng vội đi đến hỏi: “Tử Tu, sao ngươi lại đến đây?”
Tử Tu đáp: “Ta đến thăm Dung Nhược nhưng mà họ không cho ta vào.”
Hải Châu nhìn thị vệ trước cửa cân nhắc rồi bảo: “Ta sẽ mang ngươi vào, ta cũng phụng mệnh nương nương đến thăm Nạp Lan công tử.”
Tử Tu hỏi: “Dung Nhược không sao chứ?”
Hải Châu khẽ thở dài: “Ôi, ngươi cứ vào trong rồi sẽ biết.”
Hai người đến hậu viện, Hải Châu đánh tiếng trước cho tiểu thái giám canh cửa, tiểu thái giám nói: “Hải Châu cô nương, nô tài có thể cho hai người vào nhưng không được ở lại quá lâu, lát nữa là lão gia sẽ về đấy.”
Hải Châu gật đầu: “Bọn ta biết rồi, cám ơn công công.” Nàng lấy một thỏi bạc nhét vào tay tiểu thái giám, tiểu thái giám vui vẻ mở cửa cho họ vào.
Sau khi đi vào thì Tử Tu mới nhận ra đây là một gian phòng tối, bên trong phòng chỉ có một cái bàn, một cái ghế. Dung Nhược đang ngồi trên ghế trầm tư, không biết là đang nghĩ cái gì. Sắc mặt của Dung Nhược thoạt nhìn rất tiều tụy, có lẽ là do nhịn đói quá lâu.
“Dung Nhược.” Tử Tu đi qua gọi hắn một tiếng.
Dung Nhược ngẩng đầu lên, phải mất một lúc mới nhận ra là ai đến. Dung Nhược vui mừng hỏi: “Tử Tu, sao ngươi lại đến đây? Bệnh của ngươi đã tốt hơn chưa?”
“Ta tốt hơn nhiều rồi nhưng tại sao ngươi lại ra nông nỗi này… đói bụng lắm phải không?” Tử Tu lấy bọc điểm tâm giấu trước ngực ra nói: “Ăn một chút đi.”
Dung Nhược khẽ lắc đầu: “Ta không thể ăn, nếu như bị Hoàng thượng phát hiện ra thì không tốt lắm đâu.”
“Nơi này chỉ có chúng ta, không ai biết đâu. Còn đến hơn hai ngày nữa, ngươi không ăn thì làm sao trụ được?” Tử Tu lo lắng, nhìn thấy dáng vẻ của Dung Nhược thì e là hắn còn không uống cả nước nữa.
Dung Nhược vẫn lắc đầu, hắn nhẹ nhàng gạt tay Tử Tu ra, mỉm cười nói: “Không sao cả, ta chịu được. Tử Tu, ngươi mau về đi nếu không lát nữa a mã ta sẽ quay lại đấy.”
“Tử Tu, công tử nói đúng, ngày mai chúng ta lại đến.” Hải Châu khuyên nhủ, nàng cũng rất không đành lòng. Nàng muốn khuyên Dung Nhược ăn chút gì nhưng lại không dám.
Mệnh lệnh của Hoàng thượng không ai dám trái. Nếu họ còn tiếp tục ở lại đây thì chỉ càng hại Dung Nhược.
“Vậy ngày mai ta lại đến thăm ngươi. Dung Nhược, ngươi nhất định phải cố gắng chịu đựng nhé?!” Tử Tu nắm tay Dung Nhược nói. Tay của Dung Nhược thật đẹp, ngón tay thon dài mà ấm áp, nắm vào thật thoải mái.
Dung Nhược gật đầu: “Yên tâm đi, ta không sao.”
Tử Tu lại nhìn Dung Nhược thêm một cái rồi dứt khoát xoay người ra ngoài. Y nhất định phải đi cầu xin Hoàng thượng thả Dung Nhược ra. Ba ngày không ăn không uống thì dù cho cơ thể có làm bằng sắt cũng không chịu nổi.
Thế nhưng, Tử Tu không ngờ được là y vừa mới bước chân ra khỏi cửa thì đã thấy Khang Hy đứng cách đó không xa nhìn mình.