Thanh Xuyên Chi Mãn Hán Toàn Tịch

Chương 19: Chương 19: Món ăn thứ mười chín




Sau đó, Tử Tu nghe thấy được giọng nói mà y nhớ mong bấy lâu.

“Dừng tay!” Khang Hy lạnh giọng quát.

Mọi người hoảng sợ, sau đó nhất tề quỳ rạp xuống, thanh đao trong tay TiểuViên Tử cũng rơi xuống đất. Tử Tu mất hết sức lực quỳ bên cạnh tảng đá nhìn Khang Hy, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.” Giọng nói của Tuyết San hơi run run, nàng không dám ngẩng đầu lên nhìn Khang Hy.

“Hoàng hậu, hình như trẫm đã quấy rầy nàng phải không? Không biết vì sao mà Hoàng hậu lại tức giận đến mức muốn chặt tay một ngự trù?” Khang Hy nhìn Tử Tu, ánh mắt rất lãnh đạm, tựa hồ như họ là hai người xa lạ.

“Hồi bẩm Hoàng thượng, thần thiếp chỉ muốn dạy dỗ y một chút thôi. Tên cẩu nô tài này muốn hãm hại thần thiếp, thức ăn y nấu cho thần thiếp không phải quá mặn thì là quá chua, căn bản không có cách nào nuốt nổi.” Tuyết San oán hận thuật lại, còn không quên trừng mắt nhìn Tử Tu.

Khang Hy cười lạnh: “Tại sao trẫm không biết thức ăn của Hoàng hậu là do y nấu? Hơn nữa cái việc mang thức ăn đến là việc của thái giám các cung, tại sao lại để một ngự trù mang đến?”

Tuyết San đáp quanh co: “Thức ăn là do biểu ca nấu nhưng mà tuyệt đối biểu ca không thể nấu ra được loại đồ ăn như vậy. Còn thái giám chuyên mang thức ăn thì hôm nay cáo bệnh, cho nên mới để cho y mang đến…” Tuyết San càng nói thì âm thanh càng nhỏ dần, lời của nàng quá nhiều sơ hở, nàng biết Khang Hy nhất định sẽ không tin.

Quả nhiên, Khang Hy hừ một tiếng, quát: “Hoàng hậu muốn khi quân sao?”

Tuyết San run lên, vội vàng dập đầu cầu xin tha thứ. Nàng khóc lóc nói mình không thể nhịn nổi việc Tử Tu đấu hòa với Tuyết Tùng nên bất mãn với y. Tuyết San khéo léo che giấu đi ý nghĩ thật của mình, nàng không thể để cho Hoàng đế biết thật ra là vì nàng ghen tỵ với một tiểu ngự trù.

Khang Hy cau mày hỏi: “Nàng thân là Hoàng hậu nhưng lòng dạ lại hẹp hòi như vậy thì sao có thể chỉ huy hậu cung? Có thể nào làm mẫu nghi thiên hạ?”

“Thần thiếp biết sai rồi, xin Hoàng thượng khai ân, bỏ qua cho thần thiếp một lần này.” Tuyết San không ngừng dập đầu, trên đất dần dần dính một chút máu. Khang Hy thấy vậy thì không đành lòng, hắn khẽ thở dài: “Nàng đứng lên đi, từ hôm nay đóng cửa tự kiểm điểm một tháng cho trẫm. Trong thời gian này phải tự ngẫm lại những sai lầm của mình, không được phép tái phạm nữa.”

“Tạ ơn Hoàng thượng, thần thiếp nhất định sẽ tu tỉnh bản thân.” Tuyết San tự nhận bản thân đúng là xui xẻo. Không thể ngờ được muốn trừng phạt một tên ngự trù không những không thành công ngược lại còn rước lấy một thân tai họa. Nàng cắn chặt môi dưới, thầm nghĩ nàng sẽ không cho qua chuyện này dễ dàng như vậy đâu.

“Lâm Tử Tu, ngươi đi theo trẫm.” Xử lý Hoàng hậu xong thì Khang Hy mới quay qua Tử Tu ra lệnh.

“Dạ.” Tử Tu đứng lên đi theo Khang Hy. Y không dám nhìn mặt Hoàng hậu, y biết nhất định Hoàng hậu sẽ càng thêm căm hận mình.

Tử Tu tuy tự nhận mình vô tội nhưng mà y cũng ngẫm lại. Một người có thể căm ghét mình đến trình độ như vậy nhất định phải có nguyên nhân, chỉ có điều là y vẫn chưa biết mà thôi. Vừa đi vừa miên man suy nghĩ, y đã đi vào tẩm cung của Khang Hy.

Tử Tu quy củ quỳ xuống hành lễ nhưng không nghe thấy Khang Hy bảo mình đứng lên, vì thế chỉ có thể tiếp tục quỳ. Một lúc sau thì có một thái giám bưng một bộ quần áo đi tới, là y phục của ngự trù. Tử Tu nghĩ thứ này là để cho mình.

Quả nhiên lúc này Khang Hy mới lên tiếng: “Trước thay đổi y phục đi.”

Tử Tu tạ ơn rồi nhận lấy. Thật ra thì y cũng cảm thấy trên người mình bẩn muốn chết, cứ thoang thoảng mùi tương. Tử Tu đi theo thái giám ra phía sau thay đổi quần áo xong rồi thì mới cảm thấy đỡ hơn một chút.

Sau khi trở về Tử Tu lại tiếp tục quy củ quỳ gối, Khang Hy thì ngồi ở một bên uống trà không buồn để ý đến Tử Tu. Quỳ một lúc lâu sau, Tử Tu cảm thấy đầu gối tê rần nhưng mà y không dám cử động. Lúc này y thật sự không thể đoán nổi Khang Hy đang suy nghĩ cái gì, không biết người này có thể lại đột nhiên nổi giận hay không.

Tầm khoảng nửa canh giờ sau thì Tử Tu mới nghe thấy Khang Hy cất tiếng: “Ngươi còn muốn quỳ tới khi nào?”

Tử Tu rất buồn bực, muốn nói không phải tại ngươi không cho ta đứng lên sao? Nhưng tất nhiên là y không dám nói như vậy mà chỉ có thể cúi đầu cảm tạ: “Tạ ơn Hoàng thượng.” Sau đó run rẩy đứng lên, hai chân của y đã tê rần, hoàn toàn không còn chút sức lực nào.

“Không còn việc gì thì đi về đi. Sau này ngươi vẫn tiếp tục phụ trách nấu ăn cho Huệ tần, còn lại tất cả những việc khác thì không cần phải xen vào. Nếu như có ai bắt ngươi làm việc gì thì ngươi bảo kẻ đó đến hỏi trẫm.”

Tử Tu bỗng cảm thấy rất ấm áp, y nhoẻn miệng cười: “Nô tài tuân chỉ.” Ngẫm nghĩ một chút lại nói thêm: “Hoàng thượng, cám ơn.”

Khang Hy chỉ tùy ý “Ừ” một tiếng, không nhìn đến Tử Tu. Tử Tu biết hắn đã nghe thấy rồi, vì thế khom người lui ra ngoài, cảm giác buồn bực mấy ngày trước đã hoàn toàn biến mất. Tử Tu biết, Khang Hy vẫn còn quan tâm đến y.

Tử Tu đi rồi thì Khang Hy mới thở dài một hơi. Hắn cảm thấy mình đúng là một kẻ quá để ý đến mặt mũi, rốt cục thì chẳng được cái gì hết. Rõ ràng là rất quan tâm đến người ta, vừa nghe thấy người ta bị Hoàng hậu gây khó dễ liền vội vàng chạy đến. Nhìn thấy y thiếu chút nữa là bị chặt đứt hai tay thì trái tim như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, chỉ hận không thể lôi mấy tên thái giám kia ra chém chết.

Nhưng vừa chạm phải ánh mắt của Tử Tu thì lòng hắn lại lạnh đi. Hắn không biết Tử Tu sẽ phản ứng với hắn như thế nào, hắn muốn nói chuyện với Tử Tu, cho nên mới gọi Tử Tu đến tẩm cung của mình. Nhưng mà, thấy Tử Tu chỉ lẳng lặng quỳ một bên không hé răng nói một lời, đột nhiên hắn cảm thấy hai người họ thật xa lạ.

Hắn không biết mở miệng như thế nào. Tôn nghiêm của một Hoàng đế không cho phép hắn giải thích với người khác, càng không cho phép hắn hạ mình xuống trước bất kỳ ai. Cho nên hắn chỉ có thể chờ đợi. Hắn vô cùng hoài niệm những ngày có thể thoải mái trò chuyện với Tử Tu, rất hoài niệm những món ăn do Tử Tu làm, rất hoài niệm một Tử Tu thoải mái không có chút cố kỵ hay tìm cách nịnh bợ mình. Nhưng mà bây giờ thì tất cả đã không còn nữa.

Khang Hy rất bối rối, hắn không biết có phải mình đã sai ở đâu không…

Tử Tu không hề biết những suy nghĩ trong lòng của Khang Hy. Tử Tu chỉ biết là Khang Hy thật là tốt. Bản tính của Tử Tu là không bao giờ mang thù, nếu như người khác đối xử tốt với y một phần thì y sẽ tốt lại với người đó gấp đôi. Người khác đối xử tệ với y thì y có thể nhịn liền nhịn, không nhịn được thì ghi nhớ lại, sau này có cơ hội thì sẽ trả đủ.

Đối với Tử Tu mà nói thì những việc tốt Khang Hy làm cho y tuyệt đối nhiều hơn việc xấu, vì vậy Tử Tu vô cùng cảm kích Khang Hy. Về phần Hoàng hậu thì y có thể trốn liền trốn, bởi vì y biết y không thể trêu vào nàng ta.

Hôm nay tuy Khang Hy không có nói nhiều nhưng Tử Tu biết Khang Hy đã không còn giận mình nữa, nghĩ đến đây, bước chân của Tử Tu nhẹ nhàng hơn không ít.

Những ngày sau đó lại trở lại như trước kia, chỉ duy có một điểm khác biệt chính là Khang Hy không gọi Tử Tu mang điểm tâm vào buổi tối nữa. Tử Tu cũng không có phản ứng gì, y chỉ làm tốt công việc của mình. Thỉnh thoảng thì thảo luận với Trình Lễ về những món ăn mới, học được thêm không ít.

Khoảng thời gian này, Dung Nhược cũng thường xuyên chạy đến thăm Tử Tu, nhưng hai người chỉ nói chuyện phiếm vài câu chứ không ra ngoài chơi nữa. Chuyện lần đó dường như đã để lại ám ảnh lớn cho Dung Nhược, Tử Tu nhận thấy nụ cười của hắn ít hơn trước kia nhiều.

“Tử Tu, ngày mai là lễ Thất Tịch đấy.” Dung Nhược ăn mấy món điểm tâm ngọt do Tử Tu làm, ra vẻ vô tình nói một câu.

(Lễ Thất Tịch aka lễ tình nhân của các nước phương Đông =v=)

Tử Tu sửng sốt, không biết Dung Nhược muốn nói cái gì.

“Chúng ta …cùng nhau đi…” Dung Nhược nhỏ giọng nói.

“Được thôi.” Tử Tu đáp, dù sao ngoại trừ Dung Nhược ra thì y cũng chẳng biết cùng ai qua cái lễ này. Tuy rằng cảm thấy cùng Dung Nhược trải qua ngày lễ tình nhân thì đúng là có hơi kỳ quái nhưng ít ra vẫn tốt hơn là chỉ có một mình.

Thấy Tử Tu trả lời sảng khoái như vậy thì Dung Nhược vô cùng ngoài ý muốn. Hắn nhìn chằm chằm Tử Tu một lúc lâu, xác định Tử Tu không phải chỉ trả lời lấy lệ mới thu ánh mắt về. Dung Nhược nghĩ chắc là Tử Tu không hiểu được ý của hắn rồi. Ở trong mắt Tử Tu thì e là lễ Thất Tịch với Tiết Thanh Minh hay Tiết Xuân (Tết Nguyên Đán) cũng như nhau thôi.

“Vậy lễ này cần phải làm gì?” Tử Tu hỏi.

“Cái này à, để ngày mai ta nói cho ngươi biết.” Dung Nhược mỉm cười thần bí. Tử Tu có hiểu hay không thì có sao đâu, dù sao hắn biết là được rồi.

Lễ Thất Tịch, tất nhiên là Khang Hy cũng phải tham dự, chẳng qua cùng với hắn qua cái lễ này là hậu cung phi tử, ngay cả Hoàng hậu cũng được ngoại lệ bỏ lệnh cấm một ngày.

Trong sơn trang nghỉ mát này có rất nhiều hồ, vì vậy Khang Hy nghĩ ra được một chủ ý rất hay: mọi người cùng nhau lên thuyền du hồ.

Cái thuyền mà Khang Hy dùng không phải là loại thuyền nhỏ thường dùng để du hồ mà là loại thuyền cực lớn. Khang Hy sử dụng loại thuyền Cao Đạt ba tầng (1). Trên thuyền có đầy đủ phòng bếp phòng ngủ cũng như nơi để nghỉ ngơi uống trà, nói chuyện phiếm. Lúc này trên thuyền chỉ có mình Khang Hy và ba vị phi tử, còn lại các vị đại thần và gia quyến thì ở trên một cái thuyền khác.

Hoàng hôn buông xuống, mọi người cùng nhau lên thuyền. Thuyền của Khang Hy ở chính giữa, xung quanh là bốn chiếc thuyền nhỏ hơn. Trên thuyền, mọi người cùng nhau uống rượu nghe hát, ăn mừng ngày lễ Thất Tịch.

Tử Tu vốn không có tư cách lên thuyền, mà thực chất y cũng không muốn lên bởi vì đã sớm hẹn với Dung Nhược cùng nhau trải qua ngày lễ Thất Tịch. Dung Nhược thì nói dối với Minh Châu là thân thể của mình không khỏe nên không theo lên thuyền được.

Sau khi Minh Châu đi rồi thì Dung Nhược vội vội vàng vàng chuồn ra ngoài. Trong một khắc nhìn thấy Tử Tu, trong đầu Dung Nhược sinh ra ý tưởng quái dị, hắn cứ cảm thấy… bọn họ chẳng khác nào đang yêu đương vụng trộm.

Dung Nhược mất tự nhiên ho khan một tiếng, cố gắng ném bay cái ý nghĩ vừa rồi ra khỏi đầu. Yêu đương cái gì chứ, họ chỉ là bằng hữu hợp tính nhau mà thôi.

“Tử Tu, ta biết có một món ăn tên là cuốn Uyên Ương (2), ngươi có biết làm không?” Dung Nhược vui vẻ hỏi, hắn để hai tay sau lưng, tựa như đang che giấu cái gì.

“Biết, ngươi muốn ăn à?” Tử Tu tò mò nhìn Dung Nhược.

“Ừ, ngươi dạy ta làm đi, chúng ta cùng nhau làm nhé?” Dung Nhược đưa thứ giấu đằng sau lưng ra, Tử Tu nhận ra đó là một bình rượu. Dung Nhược vội giải thích: “Đêm nay chúng ta không du hồ nên cứ yên tâm đi, sẽ không gặp phải chuyện gì đâu.”

Tử Tu gật đầu, nghĩ thầm cuối cùng thì tính cách phóng khoáng của Dung Nhược lại trở về như xưa, vì thế Tử Tu cẩn thận đề nghị: “Đêm nay không được uống nhiều, rủi mà bị ai phát hiện ra thì không tốt đâu.”

“Ừ, yên tâm đi, đêm nay Hoàng thượng sẽ du ngoạn đến khuya. Ta cũng sẽ về trước đó, chỉ cần không bị a mã phát hiện ra thì sẽ không sao.”

“Vậy chúng ta mau làm đi. Đừng có sờ vào thức ăn, mau đi rửa tay trước!” Tử Tu bất đắc dĩ nhìn Dung Nhược sờ lung tung khắp nơi, trong lòng lại vô cùng vui vẻ. Nếu như đêm nay Dung Nhược không đến thì chắc là y sẽ phải nhàm chán ngồi ngốc cả đêm.

Tuy rằng đã sớm quen với một thân một mình, nhưng có người ở bên cạnh thì dường như vẫn tốt hơn.

Dung Nhược nghe lời chạy đi rửa tay, Tử Tu thì chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Món cuốn Uyên Ương này cũng không khó làm, tất cả những nguyên liệu cần thiết thì đều có trong Ngự Thiện Phòng, bởi vậy rất nhanh liền chuẩn bị xong.

“Tử Tu, ta phải làm cái gì?” Dung Nhược rửa tay xong thì hưng phấn chạy vào, không ngừng xoay tới xoay lui sau lưng Tử Tu.

Tử Tu ném đậu phộng và hạt điều cùng cối nghiền cho Dung Nhược rồi bảo: “Nghiền mấy cái này ra, lát nữa sẽ cần đến.”

“Được!” Dung Nhược nghe lời cầm lấy cối, đặt ở trên bàn bắt đầu nghiền hạt. Trong khi đó thì Tử Tu bắt đầu phối nguyên liệu, y xắt nhuyễn rau hẹ và cà rốt ra, trộn nguyên liệu lại với nhau, sau đó bỏ thêm tôm đã lột vỏ và muối vào. Chuẩn bị xong nhân rồi thì Tử Tu lấy bột gạo nếp và bột ngô ra, thêm nước vào quấy thành dạng sệt như hồ. Quấy đều rồi thì Tử Tu mới dừng lại rồi chia ra làm hai phần.

Dung Nhược ở bên này đã giã hạt xong rồi, Tử Tu nhìn số hạt đã được nghiền nhuyễn, gật đầu tỏ ý khen ngợi.

“Giờ làm gì tiếp?” Dung Nhược hỏi.

“Nhóm lửa đi.”

“Nhóm… nhóm lửa hả?” Dung Nhược hỏi lại.

“Đúng thế, ngươi… không biết làm à?” Tử Tu đột nhiên nhận ra, quay qua hỏi.

Dung Nhược lập tức phẩy tay: “Biết, đương nhiên là biết rồi.” Sau đó ngồi ở trước bếp lò hết sờ đông lại sờ tây, mãi mà vẫn không nhóm được lửa.

Tử Tu cười thầm nhưng tốt bụng không vạch trần hắn. Y tiếp tục làm nốt phần việc trong tay rồi sau đó đi qua bên Dung Nhược: “Thôi để ta làm cho.”

Dung Nhược xấu hổ cười cười. Hắn gãi đầu của mình, buồn bực phát hiện ra bản thân ngay cả việc đơn giản như vậy cũng không biết làm. Xem ra khác nghề như cách núi, nếu sau này bị lạc trên núi một mình thì e là hắn sẽ chết đói ngay.

Tử Tu nhóm lửa xong rồi, giờ thì Dung Nhược đã biết nên làm gì, hắn đứng bên bếp canh lửa, thỉnh thoảng lại nhét thêm một thanh củi vào trong lò, giữ cho ngọn lửa không lớn không nhỏ.

Tử Tu bắt đầu cuốn và nấu bánh, rất nhanh trong Ngự Thiện Phòng tràn ngập hương thơm. Đợi đến khi món ăn hoàn thành rồi thì đã là hơn một khắc sau.

Dung Nhược hưng phấn chạy qua không ngừng hít ngửi mùi thơm, Tử Tu thì kinh ngạc nhìn hắn.

“Sao thế?” Bị nhìn chằm chằm một lúc thì Dung Nhược mới phục hồi tinh thần lại hỏi.

“Mặt của ngươi… ngươi tự soi gương đi thì biết.” Tử Tu không đành lòng đả kích Dung Nhược. Từ trước đến giờ y chưa từng thấy ai nhóm lửa có thể bôi bẩn mặt mình đến như vậy.

Dung Nhược mơ hồ nhận ra, hắn vội vội vàng vàng chạy đến bên chậu nước soi vào thì mặt liền đỏ bừng. Mất mặt quá, hắn cư nhiên lại để mình lôi thôi như vậy trước mặt Tử Tu.

Rửa mặt xong thì Dung Nhược thấy Tử Tu đã bày cuốn Uyên Ương ra bàn rồi. Những cuốn Uyên Ương trông thật mềm mịn, sáng lấp lánh, trông vô cùng ngon miệng. Mà quan trong nhất là nó còn tỏa ra một mùi hương thơm ngát, quả thật là kích thích cơn thèm ăn của người ta mà.

Dung Nhược đề nghị: “Chúng ta ra ngoài đình ăn đi.” Nói xong thì cầm lấy bình và chén rượu.

Tử Tu ngăn lại: “Đợi chút đã.” Dung Nhược ngừng lại thì thấy Tử Tu lấy từ trong một cái nồi ra mấy món ăn nữa. Thì ra Tử Tu đã sớm chuẩn bị trước, Dung Nhược vui vẻ nghĩ.

Hai người mang rượu và thức ăn bày ra trên cái bàn trong đình. Dung Nhược rót đầy rượu vào chén cho Tử Tu. Tử Tu ngồi xuống, hai người ngồi đối diện nhau, bỗng dưng cảm thấy hơi xấu hổ.

“Tử Tu, có thể cùng ngươi trải qua lễ Thất Tịch, ta rất vui.” Dung Nhược vất vả lắm mới nặn ra được một câu, lại làm không khí càng thêm kỳ quái.

Tử Tu lúng búng trong miệng: “Cùng ta trải qua lễ thì có gì vui đâu, ngươi hẳn là nên cùng với người trong lòng mới đúng.”

Tử Tu không nhận ra khi y vừa nói những lời này thì mặt của Dung Nhược liền đỏ lựng lên, bất quá rất nhanh lại trở lại bình thường. Dung Nhược cười cười: “Ta không có người trong lòng, được cùng ngươi trải qua lễ Thất Tịch là ta đã rất vui rồi.”

“Ừ, ta cũng rất vui, trước kia ta cũng chỉ có một mình.” Tử Tu vui vẻ đáp, lại không để ý tới ánh mắt của Dung Nhược chợt sáng bừng lên.

Dung Nhược vô cùng cao hứng, đang định mở miệng ra nói gì đó thì bỗng dưng có một giọng nói gấp gáp truyền đến.

“Thiếu gia, không xong rồi… lão gia đang trên đường về.” Người kia lảo đảo chạy vào, thở hổn hển báo cáo.

Dung Nhược vừa thấy người chạy đến thì đã nhận ra ngay là nô bộc Trường Gia của hắn, từ trước đến nay luôn đi theo bên cạnh hắn nên dứt khoát sẽ không nói dối. Lần này khi hắn đi ra ngoài thì có để người này lại giám sát, tùy lúc báo tin để tránh bị a mã phát hiện.

“Sao lại sớm như vậy?” Dung Nhược kinh ngạc hỏi.

“Nô tài không biết, là người canh bên kia báo lại. May mà nô tài có cắt thêm người theo dõi đội tàu từ xa, bằng không đã hỏng việc rồi.” Trường Gia như bắn liên thanh mà nói.

Dung Nhược rất buồn bực, cuốn Uyên Ương trên bàn hắn còn chưa ăn được cái nào, cứ như vậy mà đi về thì tiếc lắm. Dung Nhược nhìn mấy cái cuốn Uyên Ương ngon mắt kia, bèn lấy khăn ra bọc hai cái lại rồi bảo: “Tử Tu, đừng lãng phí nhé, đây là thứ mà chúng ta đã cùng nhau làm mà, nhất định phải ăn hết, ta đi trước đây!”

Tử Tu mỉm cười với hắn: “Ngươi mau về đi, tránh để bị phát hiện ra rồi lại gặp xui xẻo.”

Dung Nhược gật đầu, nhanh chóng đi theo Trường Gia. Tử Tu hơi lắc đầu, một mình lặng lẽ ngồi nhìn thức ăn bày đầy trên bàn.

Xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có ánh trăng sáng vằng vặc chiếu khắp bốn phương, phủ lên một lớp màu bạc trên vạn vật. Tử Tu một mình ăn cuốn Uyên Ương, vốn là món ăn cực kỳ ngon, giờ phút này vào trong miệng lại nhạt như nước ốc.

Tử Tu đang định đứng lên dọn dẹp thức ăn thì lại phát hiện thấy xa xa có một bóng người hại y sợ chết khiếp, thiếu chút nữa thì đã thét lên, may mà y kịp dùng tay che miệng lại. Lúc này người kia mới chậm rãi đi đến gần Tử Tu.

Thì ra là Khang Hy!

“Hoàng… Hoàng thượng, sao người lại đến đây?” Tử Tu hoàn hồn buông bàn tay đang che miệng ra, kinh ngạc hỏi/

Khang Hy từ từ đến gần, sau đó ngồi xuống trước bàn, thản nhiên bảo: “Ngồi xuống đi, đứng đó làm gì?”

Tử Tu bối rối ngồi xuống, Khang Hy lại hỏi: “Đây là món gì vậy? Hình như trước kia trẫm chưa từng thấy.” Hắn gắp một miếng cuốn Uyên Ương lên, đút vào miệng nếm thử, hương vị thật là ngon.

“Đây là cuốn Uyên Ương, trước giờ nô tài chưa từng làm cho Hoàng thượng.” Tử Tu cúi đầu đáp.

Hai hàng lông mi của Khang Hy hơi rung rung, cuốn Uyên Ương, lễ Thất Tịch… y làm cho ai ăn?

“Nếu như Hoàng thượng thích thì cứ ăn nhiều một chút.” Tử Tu thấy Khang Hy tỏ ra rất hứng thú thì sảng khoái mời. Y không quên lời Dung Nhược vừa dặn dò bảo y không được lãng phí, phải ăn cho hết.

Một mình Tử Tu thì chắc chắn là không ăn hết được. Nếu như Hoàng đế đã thích thì cho hắn ăn cũng được.

Nếu như Dung Nhược biết được ý tưởng này của Tử Tu thì nhất định sẽ buồn đến hộc máu. Có đánh chết Dung Nhược cũng không thể nào tưởng tượng được món ăn mình vất vả làm ra lại bị Khang Hy ăn sạch. Có lẽ cái này có thể gọi là may áo cưới cho người khác chăng?

Quả nhiên Khang Hy không khách khí mà nhiệt tình ăn cuốn Uyên Ương. Đã lâu rồi hắn không được nếm tay nghề của Tử Tu nên vô cùng tưởng niệm. Lúc này chỉ cần cắn một miếng thì tất cả những ký ức đều tuôn ra.

Bất quá nếu như Khang Hy biết thứ này là do Dung Nhược và Tử Tu cùng nhau làm thì nhất định chỉ hận không thể lập tức phun ra.

“Tử Tu, trẫm… ngươi còn giận trẫm không?” Im lặng ăn một lúc, Khang Hy mới ngập ngừng hỏi Tử Tu.

Tử Tu nhẹ nhàng lắc đầu: “Hoàng thượng không giận nô tài là tốt rồi. Sao nô tài dám oán trách Hoàng thượng được?”

Khang Hy cô đơn mỉm cười bảo với Tử Tu: “Lúc đó tại trẫm giận đến hồ đồ, chỉ cần nghĩ đến việc ngươi té xuống nước lại còn bị ốm nữa thì đã rất tức giận…”

“Nô tài hiểu mà, Hoàng thượng có lo lắng cho nô tài thì mới trừng phạt nô tài để nô tài nhớ mà không phạm sai lầm nữa.”

“Ngươi có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, Tử Tu, sau này khi ở bên cạnh trẫm thì đừng tự xưng là nô tài nữa. Trẫm cũng không xưng trẫm, chúng ta chỉ cần xưng hô là “ta” như người bình thường được không?”

“Vâng.” Tử Tu vui vẻ gật đầu, đột nhiên cảm giác xa lạ với Khang Hy lâu nay đã hoàn toàn biến mất. Xưng hô là “ta”, có phải điều này chứng minh là họ thật sự đã trở thành bạn bè không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.