Tử Tu thu dọn hết chén cháo Khang Hy không ăn hết, đang do dự có nên quay về nấu món khác cho Hoàng đế không thì Khang Hy đã bảo: “Tử Tu, lại mài mực cho trẫm.”
“Vâng.” Tử Tu lần này đã có kinh nghiệm, rất nhanh bắt tay vào mài mực, vừa mài y vừa nói: “Hoàng thượng, sau này nếu người muốn ăn thứ gì thì cứ sai người báo cho nô tài biết một tiếng, nô tài sợ nấu món không hợp với khẩu vị của người.”
Khang Hy khẽ cau mày nhìn Tử Tu: “Ngươi đang giận trẫm à?”
“Nô tài không dám, nô tài chỉ sợ nấu phải món người không thích ăn, hại người bị đói.” Đây là lời thật tâm của Tử Tu, tuy rằng mới mang đồ ăn đến cho Khang Hy có hai lần nhưng những nỗi vất vả của Khang Hy y đều nhìn thấy cả, ‘nhật lý vạn ky’ (*) quả thật là cụm từ hình dung chính xác nhất về Khang Hy.”
( (*) ý chỉ việc các vua ngày xưa phải ôm đồm rất nhiều chính sự, chăm chỉ giải quyết cả hàng lô hàng lốc các công việc.)
“Trẫm không nghĩ ra muốn ăn món gì, thôi tự ngươi cứ quyết định đi, chỉ cần đừng có nấu cái món… súp cháo vịt này là tốt rồi.” Khang Hy còn muốn nói thêm một câu “trẫm không cần bổ thận”, nhưng cân nhắc đến phản ứng có khả năng xuất hiện từ Tử Tu, vẫn là quyết định im lặng.
Tử Tu đáp: “Vậy được rồi.” Tử Tu cho rằng có khả năng món súp cháo vịt này mình nấu không ngon, cần phải tôi luyện nhiều thêm.
Quân và thần lại lâm vào trầm mặc, nhưng dù không ai nói chuyện thì không khí vẫn không gượng gạo hay xấu hổ gì, tựa hồ vốn nên như vậy.
Một lúc sau, Khang Hy chợt hỏi: “Tử Tu, ngươi ở trong cung có quen chưa?”
Tử Tu ngồi trên bậc thang, ngẩng đầu nhìn Khang Hy đáp: “Rất tốt ạ, chỉ là quy củ nhiều quá, không thỉnh an thì lại phải quỳ xuống, quá phiền toái.”
Người ta thường nói dưới gối nam nhi có hoàng kim, như vậy thì e là hoàng kim của y đã bị mài cho mòn luôn rồi. Mà ở trong cung này, phỏng chừng chỉ có Khang Hy là còn hoàng kim mà thôi.
“Phải không? Vậy thì sau này nếu một mình gặp trẫm, miễn cho ngươi quỳ lễ, bất quá trước mặt người ngoài thì vẫn phải giữ đúng quy củ đấy.”
“Cám ơn Hoàng thượng, Hoàng thượng, người đúng là người tốt.” Tử Tu mỉm cười, “Cũng là một vị Hoàng đế tốt.”
Khang Hy bật cười vui vẻ, Hoàng đế tốt à, có lẽ là vậy, nhưng mà người tốt thì hắn không nghĩ là đúng. Một người đứng ở trên cao, không có khả năng hai tay không dính máu. Mới cách đây chưa lâu, hắn đã thiết kế bẫy giết chết Ngao Bái, đó là “Mãn Châu đệ nhất dũng sĩ”, phụ chính đại thần mà Hoàng a mã để lại cho hắn.
“Tử Tu, ngươi đúng là rất dễ thỏa mãn. Chỉ cần miễn cho ngươi quỳ lễ thì ngươi đã nói trẫm là người tốt, Hoàng đế tốt. Vậy nếu như phong ngươi làm Tổng quản Ngự Thiện Phòng thì ngươi sẽ mang ơn trẫm đến thế nào?”
Tử Tu xấu hổ cười cười, y thật lòng nghĩ như vậy mà, về phần thăng quan thì trái lại y hoàn toàn không có hứng thú.
“Nô tài vẫn cảm thấy, Hoàng đế đều là những người hung ác vô tình nhưng mà bây giờ thì không nghĩ vậy nữa. Có những vị Hoàng đế giống như người, từ đáy lòng vẫn tràn đầy lương thiện, sẽ lo lắng cho dân chúng, quan tâm đến phi tần hậu cung, chăm chỉ xử lý chính vụ, thậm chí còn để ý đến cảm nhận của nô tài.” Nói một hơi dài như vậy, ngay cả Tử Tu cũng cảm thấy mình hơi lạ, nhưng những điều này là suy nghĩ thật tâm của y, y muốn nói cho Khang Hy biết.
“Trẫm thật sự có nhiều ưu điểm như vậy à? Vậy mà ngay cả trẫm cũng không phát hiện ra đấy, ha ha ha.” Quan tâm phi tần hậu cung? Đó chẳng qua chỉ là một chút thủ đoạn để ổn định hậu cung lẫn triều cương thôi, nếu muốn hỏi hắn thật tâm yêu thích ai trong số đó thì hình như là không có.
Tử Tu cười khẽ: “Cái này gọi là ‘Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường’.”
Khang Hy nghiêm túc nhìn Tử Tu, phát hiện người này vẫn giống như xưa, rất ngây thơ, chân thành, hoàn toàn không vì hắn là Hoàng đế mà nao núng hoặc lấy lòng. Những kẻ bên người hắn chưa từng có ai nói thật, đều chỉ là nịnh bợ. Hắn không có lấy một bằng hữu nào, thỉnh thoảng cũng cảm thấy cô độc.
Từ tận đáy lòng Khang Hy đã xem Tử Tu là bằng hữu, sự sùng kính của Tử Tu dành cho Khang Hy cũng nhiều thêm một ít. Quan hệ giữa hai người rất là kỳ diệu, có một loại cảm giác khiến người khác không thể xen vào phá vỡ.
Mấy ngày kế tiếp, món ăn mỗi đêm Tử Tu mang đến cho Khang Hy đều không giống nhau, vô cùng đã dạng, Khang Hy ăn rất hài lòng. Mà mỗi đêm Tử Tu đều đợi Khang Hy phê duyệt tấu chương xong mới về ngủ, mà Khang Hy thì suốt nhiều đêm liền ngủ lại Càn Thanh Cung, không triệu phi tần đến thị tẩm.
Rốt cục, có người không thể nhịn được nữa.
Tối hôm đó, Tử Tu làm món điểm tâm mới cho Hoàng đế, tên là trứng cuộn Như Ý (1). Lớp trứng cuộn bên ngoài vàng óng, thịt heo và tôm bên trong mềm, ngọt, cắn vào miệng vừa xốp vừa thơm, hương vị tan ngay trên đầu lưỡi, Khang Hy vô cùng yêu thích.
Tử Tu đứng bên cạnh Khang Hy hầu hạ hắn ăn trứng cuộn Như Ý, Khang Hy bảo: “Trẫm ăn một mình không thoải mái, Tử Tu, ngươi ăn cùng trẫm.”
Tử Tu vội đáp: “Nô tài không đói bụng.” khiến Khang Hy cảm thấy rất thú vị. Vì người khác thì nhất định sẽ nói: “Nô tài không dám”, còn y thì lại bảo là mình không đói bụng, chỉ có điều thật sự là không đói hay là không dám đây?
“Trẫm bảo ngươi ăn thì ngươi cứ ăn, đói hay không đều phải ăn.” Khang Hy gắp cho y một miếng, Tử Tu đành bất đắc dĩ nhận lấy, vừa cắn một miếng thì chợt nghe thấy có tiếng thông truyền: “Hoàng hậu nương nương giá đáo.”
Tử Tu sửng sốt, cuộn Như Ý trong tay thiếu chút nữa là rơi xuống đất, Khang Hy thì khẽ cau mày đặt đôi đũa trong tay xuống. Tử Tu ngây người, không biết có nên nuốt miếng trứng trong miệng xuống hay không. Dù Tử Tu rất ngốc thì cũng biết để cho Hoàng hậu nhìn thấy mình thế này không được tốt.
Cửa cung theo tiếng thông truyền mà mở ra, đập vào mắt là một mảnh đỏ rực, Tử Tu nhìn lại thì thấy vị Hoàng hậu này bất quá chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, nàng đeo đồ trang sức rất trang nhã, dung mạo thì càng thanh tú hơn hẳn Huệ tần.
“Hoàng thượng cát tường.” Hách Xá Lý Tuyết San (2) vấn an Khang Hy, Khang Hy chỉ đáp: “Hoàng hậu bình thân.”
Tuyết San mỉm cười, nhận lấy hộp thức ăn từ tay cung nữ rồi đi đến chỗ Khang Hy. Nàng ta làm như khẽ lơ đãng liếc qua chỗ Tử Tu, nhưng chỉ một cái liếc mắt này khiến Tử Tu cảm thấy rất đáng sợ, không biết phải miêu tả như thế nào, chỉ là khiến cho Tử Tu rất khó chịu.
“Nghe nói Hoàng thượng đã nhiều ngày vất vả vì quốc sự, thần thiếp cố tình làm mấy món điểm tâm cho người. Mong Hoàng thượng đừng ghét bỏ.” Tuyết San đi đến bên cạnh Khang Hy, Tử Tu tự động lùi qua một bên.
“Hoàng hậu có tâm, bất quá giờ trẫm không đói nữa, e là phí mất tâm tư của Hoàng hậu rồi.” Ngữ khí của Khang Hy rất bình thản, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, không rõ là hắn đang vui hay khó chịu nữa.
Tử Tu nhận ra Khang Hy lúc này và Khang Hy khi ở riêng với y không giống nhau lắm, dường như, thiếu mất một chút cảm xúc.
Tuyết San không hề tỏ ra không vui, liếc mắt nhìn món trứng cuộn Như Ý trên bàn, cười nói: “Món điểm tâm này thật đẹp mắt, khó trách Hoàng thượng không muốn ăn món do thần thiếp làm, đây là ngự trù mới vào cung làm ạ?”
Khang Hy gật đầu: “Phải, là do Tử Tu làm, Hoàng hậu có muốn nếm thử không?”
Tuyết San cười khẽ: “Thần thiếp nào dám đoạt món ăn của Hoàng thượng, bất quá tay nghề của ngự trù này rất khéo, chính là y sao?” Nàng quay đầu nhìn Tử Tu, ánh mắt mang theo kinh ngạc.
“Nô tài tham kiến Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương cát tường.” Tử Tu quỳ xuống thỉnh an, nhưng một lúc lâu sau không hề nghe thấy ai bảo y đứng lên.
Tuyết San nửa thật nửa giả bảo: “Bản cung còn tưởng ngươi không hiểu quy củ trong cung chứ? Ta đang tính nói với Hoàng thượng giao ngươi cho Lương công công học lại quy củ đấy.”
Tử Tu thầm nghĩ không hay rồi, vừa rồi y muốn sớm thỉnh an Hoàng hậu, nhưng lúc đó Hoàng hậu trong mắt chỉ có Hoàng đế, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của y. Giao cho Lương công công học quy củ, không cần nghĩ cũng biết là không phải chuyện tốt lành gì.
“Hoàng thượng, tên nô tài này thật điêu ngoa, cần phải dạy dỗ y lại.” Tuyết San bĩu môi oán giận, thân là quốc mẫu như nàng lại bị một ngự trù coi nhẹ, cơn tức này nàng thật sự không nuốt trôi được.
“Được rồi, Hoàng hậu, Tử Tu vừa mới vào cung chưa bao lâu, không rành rẽ quy củ trong cung, dù sao thì y cũng đã vấn an nàng rồi. Nàng tính toán chi ly như vậy là thái độ mà một Hoàng hậu nên có à?” Khang Hy lạnh lẽo liếc nhìn Tuyết San khiến nàng như rơi xuống hầm băng, sắc mặt lập tức rất khó coi.
“Thỉnh Hoàng thượng bớt giận, là thần thiếp không đúng, thần thiếp không dám quấy rầy Hoàng thượng nữa.” Tuyết San miễn cưỡng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc. Nàng thu dọn hộp thức ăn rồi liếc nhìn Tử Tu thêm lần nữa mới chậm rãi lui ra ngoài.
“Còn muốn quỳ đến khi nào nữa, đứng lên.” Khang Hy nhìn Tử Tu đang cúi đầu quỳ dưới đất, tức giận gắt nhẹ.
Tử Tu ủy khuất đứng dậy, phát hiện hai đầu gối của mình đã tê rần. Tử Tu hoàn toàn không hiểu vì sao Hoàng hậu lại khó chịu như thế, không phải y chỉ thỉnh an hơi chậm chút xíu thôi sao?
“Thật là, tâm trạng có tốt mấy cũng bị phá hư. Không ăn nữa, lại mài mực cho trẫm.” Khang Hy lầm bầm, trước mặt Tử Tu hắn mới để lộ ra cảm xúc chân thật của mình, bất kể là vui hay buồn.
Tử Tu hỏi: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương làm nhiều món ăn như vậy, người không đụng đến món nào thì có phải hơi… đáng thương không?
Khang Hy vứt cây bút xuống, nhìn Tử Tu hỏi: “Trẫm làm gì còn cần ngươi phải dạy à? Ngươi quên mất nàng ta vừa đối xử với ngươi như thế nào sao? Tâm địa của ngươi quá mềm yếu như vậy thì làm sao sống được trong cung hả?”
Tử Tu bị Khang Hy làm cho phát hoảng, đứng ngây người ra nghe hắn răn dạy. Tử Tu không biết mình nói sai ở chỗ nào, dựa trên góc độ trượng phu đối đãi với thê tử thì quả thật Khang Hy không nên làm như vậy mà.
Ít nhất trong quan niệm của Tử Tu, trượng phu nên trân trọng thê tử. Trước giờ Tử Tu chưa từng yêu ai nhưng cũng biết phu thê phải sống với nhau cả đời. Tử Tu nghĩ, sau này khi có thể tử rồi thì nhất định y sẽ trân trọng nàng, không để nàng chịu bất kỳ ủy khuất gì.
“Nô tài không dám, nô tài chỉ nghĩ nếu yêu một người thì phải đối xử tốt với nàng, không nên lạnh nhạt, hung dữ với nàng, không nên mắng nàng. Nếu như bất đồng ý kiến thì nên thương lượng từ từ chứ không nên cãi nhau… Nô tài rất ngốc, không biết nên nói như thế nào.”
Cơn tức của Khang Hy nháy mắt liền biến mất, đột nhiên hắn bật cười: “Sao hả? Ngươi coi trọng cô cung nữ nào rồi à?”
Mặt Tử Tu đỏ bừng, lắp bắp đáp: “Không có, nô tài chưa có người trong lòng nhưng ý nô tài là nếu như nô tài có người thương rồi thì nhất định sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng, sẽ không… thú thêm ai khác.” Tử Tu không dám nói về chế độ một vợ một chồng của thời hiện đại trước mặt Khang Hy, chỉ có thể uyển chuyển nói lên cách nghĩ của mình.
Khang Hy chống cằm, tỏ ra ngoài ý muốn nhìn Tử Tu, mất một lúc sau mới lên tiếng: “Ý ngươi là nói trẫm hoa tâm?”
“Nô tài không dám.”
“Trẫm biết là ngươi không dám, thôi, đừng nhắc lại chuyện này nữa.”