(13) Đánh người
Edit: icedcoffee0011
Mạnh Hinh đem bạc cùng gấm vóc đưa cho Thiện Bảo,
– A mã cầm lấy, đây là Mộng...là con hiếu thuận a mã.
– Hiện giờ a mã không thiếu bạc, không phải a mã khoe khoang nhưng gần đây đánh bạc rất kiếm lời, vận may tốt vô cùng
Thiện Bảo đem bạc nhét trở lại trong tay Mạnh Hinh,
– Con ở phủ tứ gia không dễ dàng, hạ nhân nhà phú quý có ai không mắt chó xem người thấp, bắt nạt kẻ yếu, không có chỗ tốt không chịu làm việc, con hiện giờ thân phận như vậy, bên người không thể không có bạc.
Thiện Bảo đem chuẩn bị ngân phiếu vốn dùng để chuộc thân đưa cho Mạnh Hinh,
– Con cầm lấy, a mã lần sau tới thăm lại mang chút đồ cho con.
Mạnh Hinh hỏi:
– Cha còn đánh bạc? Quan viên đại Thanh sao có thể đánh bạc, ngài đừng bôi bác tộc Tây Lâm Giác La.
– Đánh cuộc nhỏ, đánh cuộc nhỏ thôi.
Thiện Bảo ho khan hai tiếng,
– Con gái yên tâm, ta trăm triệu lần sẽ không đem hết thảy tài sản trong nhà lên chiếu bạc nữa, con cùng Cẩu Đản là con trai con gái duy nhất của ta, hiện giờ Cẩu Đản nhi sống chết không rõ, con lại... ai, này đều là ông trời trừng phạt ta, a mã đã đi đến đây còn có thể sợ cái gì? Cho dù sống không được vinh quang, cũng không thể bị người đạp lên bùn đất, đạp tới đạp đi, tổ tiên Tây Lâm Giác La hiển linh, ta sẽ không làm mất mặt tổ tông, nếu không chết rồi cũng không dám gặp tổ tông dưới suối vàng.
– Có câu nói là lãng tử quay đầu quý hơn vàng, a mã có thể có tâm này, con gái hẳn nên cao hứng.
Mạnh Hinh nhận thấy được Thiện Bảo là thiệt tình ăn năn, nghĩ nghĩ nói:
– Không phải con không cảm kích đường bá phụ, ngài có thể có hôm nay cũng là nhờ ông ấy, nhờ Dũng Nghị tướng quân, nhưng a mã cần biết thịnh cực tất suy, Dũng Nghị tướng quân tiền đồ như thế nào không biết, nhưng chúng ta không cầu đại phú đại quý, chỉ cầu sinh hoạt bình đạm.
– Con gái ngoan, sao có thể nói như vậy? Dũng Nghị tướng quân cả đời sẽ được vạn tuế gia coi trọng!
– A mã thích nghe diễn đọc thoại bản, có mấy tướng quân nổi danh sống được đến già? Không phải vạn tuế gia không anh minh, nhưng giữa quân thần không tránh nổi nghi kị, không thể nào vĩnh viễn không đổi, các hoàng tử hiện giờ đều đã trưởng thành, lại cả chuyện tứ gia đột nhiên hạnh con, ngài còn không rõ? Nha hoàn muốn bò giường tứ gia không chỉ có một mình con, nhưng lại chỉ có con thành công, hơn nữa còn sống, trong đó chỉ sợ cũng có duyên cớ Dũng Nghị tướng quân.
– Chuyện này...
Thiện Bảo hoang mang vò đầu,
– Con nói ta không hiểu lắm, để ta trông coi nhà tù cũng được, để ta chơi xúc xắc cũng được, nếu không để ta nghe xướng khúc, những chuyện khác, a mã đúng là nghe không hiểu.
Mãn Châu Bát Kỳ nói thì dễ nghe, nhìn như quý trọng, nhưng người như Thiện Bảo chỉ đọc được trăm họ Mãn châu, ngược lại chữ Hán chẳng biết mấy cái, vẫn là không ít.
Chuyện nhà Thiện Bảo còn có thể hỏi thăm, cân nhắc, còn chuyện trên triều đình phong vân biến hóa, đừng hy vọng ông có thể hiểu rõ.
Mạnh Hinh bất đắc dĩ nói:
– Nghe không hiểu cũng không sao, tóm lại a mã nhớ kỹ một câu, đừng tiếp tục chiếm chỗ tốt từ Dũng Nghị tướng quân nữa. Đường bá phụ trong nhà không phú thì quý, a mã đi chỉ làm cho hắn mất mặt. Lại nói, nếu có ai nhắc đến chuyện trước kia của a mã, bên ngoài lại chả cười nhạo Dũng Nghị tướng quân có một vị đường thúc như ngài, ngài cũng không muốn anh tài có một không hai của dòng họ Tây Lâm Giác La bị người trào phúng, đúng không? A mã có Dũng Nghị tướng quân làm cháu trai, ngài không nói người khác cũng sẽ nhớ rõ thay ngài.
Chiếm được chỗ tốt của Dũng Nghị tướng quân mà tương lai vẫn đạt được thanh toán lương tiêu chuẩn từ phủ tứ gia, chính là mục đích lớn nhất của Mạnh Hinh.
Thiện Bảo đổ mồ hôi lạnh, lòng còn sợ hãi nói:
– Không thể nào?
– Nhất định sẽ như vậy.
Mạnh Hinh ngược lại rất khẳng định nói cho ông,
– Gia tộc không dễ dàng mới xuất hiện một nhân vật anh tài, a mã không tai họa gia tộc mới là quan trọng, huống chi ngài ở trước mặt quyền quý cũng không được tự nhiên, không phải sao? Ngài không có việc gì đi uống chút rượu chơi chút cá cược cũng không sao, đại nhân vật có sinh hoạt của đại nhân vật, tiểu nhân vật tóc húi cua như chúng ta tự nhiên cũng có cái lạc thú khác.
Thiện Bảo suy nghĩ một hồi, gật đầu nói:
– Được, ta nghe con.
Mạnh Hinh túm chặt tay áo Thiện Bảo,
– A mã.
– Quai Nữ...
Thời điểm bọn họ đang gắn kết tình thân đến càng tri kỷ, thì sau lưng lại truyền đến một tiếng trào phúng:
– Ôi, đây không phải là Tây Lâm Giác La muội muội hay sao? Người này là ai? Muội muội là người của tứ gia, sao có thể cùng người ngoài lôi lôi kéo kéo? Ai nhìn thấy lại nói muội muội phóng túng không chịu nổi cô đơn...
Mạnh Hinh quay đầu lại nhìn về phía người đang nói chuyện, là cái đuôi đắc lực nhất của Ô Nhã thị, cùng Ô Nhã thị có chút quan hệ thân thích, họ Diệp, nghe nói nàng là người khác đưa cho Dận Chân, trong phủ đều kêu nàng Diệp khanh khách. Nàng tuy rằng là người Hán nhưng tính tình đanh đá, nàng ta rất ghét Mạnh Hinh, hơn nữa Ô Nhã thị không thích Mạnh Hinh, thân là vây cánh, Diệp thị tất nhiên sẽ thay nàng đấu tranh anh dũng.
Mạnh Hinh nheo nheo đôi mắt, ấn tượng cô để lại với nử tử trong phủ chính là thô tục, vì thế cô tức giận nói:
– Cái mắt nào của cô nhìn thấy ta phóng túng, cô banh hai con mắt ra nhìn cho rõ, đây là a mã ra, cô vũ nhục trong sạch của ta...ôi...ta không sống nổi nữa...
– A mã?
Diệp thị thật sự là giật mình, ánh mắt đánh giá dừng ở trên người Thiện Bảo, thấy thế nào cũng không giống như là con ma bài bạc trong lời đồn,
– Cô không gạt ta đấy chứ?
Mạnh Hinh chống nạnh cả giận nói:
– Gạt cái gì? Gạt ai? Đây rõ ràng là a mã ta, tự mình không trong sạch liền đi đổ cho người khác! Đi, chúng ta đi tìm tứ phúc tấn xử lí, vũ nhục đến trong sạch của ta, ta nhất định phải nói cho rõ ràng.
Diệp thị thấy Mạnh Hinh hùng hổ thì lui ra phía sau vài bước,
– Ai vũ nhục cô, cô đừng có nói bậy, a mã cô là cái bộ dạng xấu xí hủ lậu gì, đừng tưởng rằng tỷ muội trong phủ không biết, lão lớn lên nhân mô cẩu dạng...
– Ai ô ô, cô dám đánh người!
Diệp thị bụm mặt, dậm chân cả giận nói:
– Cô cũng dám đánh ta? Tiểu tiện nhân, thật lớn lá gan a...
Mạnh Hinh không hé răng mà trực tiếp động thủ, mặc kệ Dũng Nghị tướng quân có phải là họ Tây Lâm Giác La hay không, con gái vị đường bá phụ kia có phải là trắc phúc tấn Thái Tử gia hay không, Dận Chân không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, tóm lại sẽ không thật sự đánh chết cô, huống chi hắn nhịn cũng không phải nhịn tính tình Mạnh Hinh, giả vờ ủy khuất cái gì?
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, Mạnh Hinh không tin, đời này không trông cậy vào đắc ý, nếu đã là pháo hôi, phải đem tác phong pháo hôi phát huy đến cùng, trước đánh cho hả giận rồi lại nói.
Chưa từng được sủng ái qua, hà tất sợ thất sủng? Cô không cần được Dận Chân nhìn với con mắt khác, trừ bỏ tánh mạng, Mạnh Hinh không có gì không chơi được, cô cả giận nói:
– Tứ gia cho ta lá gan, ngươi vũ nhục ta chính là nên đánh.
Mạnh Hinh cùng Diệp thị quần ẩu, Diệp thị trên người dính vài đòn, kêu oai oái, người từ trước đến nay chỉ động miệng như Diệp thị, đụng phải phái động thủ như Mạnh Hinh thì quân lính tan rã.
Thiện Bảo giật mình, muốn tiến lên hỗ trợ nữ nhi đánh người, nhà bọn họ đều một cái tính tình, bênh vực người nhà, thấy vậy Mạnh Hinh ngăn Diệp thị, lớn tiếng nói:
– A mã đừng tới đây, đừng tới đây.
Mạnh Hinh đánh Diệp thị tuy rằng có vẻ lỗ mãng, nhưng cô chắc chắc cho dù tứ phúc tấn có phạt cũng sẽ không đả thương đến mình, thuận tiện thử một chút điểm mấu chốt của Dận Chân, trước mặt tứ phúc tấn, Mạnh Hinh tự nhiên có biện pháp đối phó Diệp thị.
Ngược lại Thiện Bảo động thủ, đó chính là đánh vào thể diện Dận Chân, Dận Chân người nọ cực kì nhỏ nhen, lại trọng nhất thể diện, hắn thích vắng vẻ thiếp thị khanh khách hậu viện như thế nào đều là việc của hắn, nhưng tuyệt đối không cho phép người ngoài động thủ đánh người, cho dù có Dũng Nghị tướng quân làm cháu trai cũng không cứu được Thiện Bảo nếu như lão động vào thể diện hoàng tử.
Thiện Bảo bị nữ nhi ngăn cản, đứng tại chỗ xoay vòng vòng,
– Con gái, con gái!
Mạnh Hinh cho Diệp thị một nắm tay nữa,
– Diệp tỷ tỷ, ta xem tỷ tỷ có còn dám nói bậy hay không?
– Tây Lâm Giác La khanh khách, dừng tay, dừng tay!
Mạnh Hinh buông nắm tay, khóe miệng cong cong, là người của tứ phúc tấn, trải qua hôm nay, thanh danh đanh đá của cô đã được chứng thực, sau này người muốn khi dễ đến cô cũng phải tự mình ước lượng.
Thừa dịp Dũng Nghị tướng quân chưa hồi kinh, Mạnh Hinh lấy da hổ làm cờ (xả hổ bì tố đại kỳ), cáo mượn oai hùm một phen, nếu Dũng Nghị tướng quân không phải họ Tây Lâm Giác La, khi đó phạt cũng đã phạt, tứ phúc tấn công chính sẽ không lôi chuyện cũ ra nói.
Huống hồ Dận Chân cũng không muốn cho trắc phúc tấn cùng khanh khách biết được, hắn là vì Dũng Nghị tướng quân mới hạnh Mạnh Hinh, hắn làm sao có thể vì Dũng Nghị tướng quân mà ủy khuất chính mình lâm hạnh một nha đầu? Loại chuyện này Dận Chân sẽ không làm...mà có làm cũng không thể để người biết.
Mạnh Hinh trở về bên người Thiện Bảo, đem tơ lụa ném cho hắn, nước mắt tuôn như mưa nói,
– A mã, ngài đi về trước, nữ nhi...con đi...tơ lụa ngài cũng cầm lấy, coi như nữ nhi lưu lại niệm tưởng, đi mau.
Vị ma ma cao gầy được tứ phúc tấn tín nhiệm đánh giá cẩn thận Thiện Bảo:
– Ông là a mã Tây Lâm Giác La khanh khách?
Thiện Bảo nói:
– Ta là Tây Lâm Giác La Thiện Bảo, hiện giờ làm lao đầu ở bộ binh thống lĩnh nha môn, ngươi đi hỏi thăm sẽ biết, hôm nay ta là đến thăm nữ nhi, không ngờ lại nhìn thấy người nọ bôi nhọ cha con chúng ta là mờ ám, lại khi dễ con gái ta, thật sự là...
Ai khi dễ ai chứ, Mạnh Hinh lông tơ cũng chưa hư một cọng, mà Diệp thị mặt sưng phù như đầu heo, Mạnh Hinh dùng khăn che lại đôi mắt, cất giọng nghẹn ngào:
– Tứ phúc tấn, nô tỳ oan uổng!
_____
“A mã, nhớ, mặc kệ người ta hỏi, đừng nói gì cả, nhìn thấy tứ gia cũng đừng nói chuyện, Dũng Nghị tướng quân càng là không cần nói đến.”
Thiện Bảo nghe được lời này, sau đó nhìn nữ nhi đẩy mình đến cửa hông, nữ nhi từ khi nào lại khó hiểu như vậy?
Không chỉ có Thiện Bảo giật mình, ma ma cao gầy nhìn thấy, mày nhăn chặt, vị Tây Lâm Giác La khanh khách này sao lại cổ quái như thế, nàng là thực sự thô tục đáng khinh, hay là giả vờ?
– Ma ma, chủ tử để ta đưa Thiện Bảo đại nhân ra phủ.
Từ bên kia cửa hông xuất hiện một người đàn ông quần áo chỉnh tề, trong mắt ma ma cao gầy xẹt qua một tia kinh ngạc, là đại quản gia, ma ma nói:
– Làm phiền đại quản gia.
– Không có, đều là vì chủ tử làm việc.
Đại quản gia không nhắc đến Tây Lâm Giác La khanh khách, nhưng Dận Chân có thể làm hắn tự mình đưa tiễn Thiện Bảo, tứ phúc tấn sẽ minh bạch ý tứ chủ tử, Dận Chân là coi trọng Tây Lâm Giác La thị.
Ma ma nhìn mặt Diệp thị sưng thành đầu heo, nói, ngữ khí lãnh đạm:
– Mời, Diệp cô nương.
Xưng hô khanh khách cũng không gọi, địa vị so với Mạnh Hinh còn muốn thấp hơn.
Ngày thường cho nàng thể diện gọi nàng là khanh khách cũng thôi đi, hôm nay tứ gia biết được chuyện này, phía tứ phúc tấn miễn bàn có bao nhiêu bực bội, còn Ô Nhã khanh khách, tâm tư nàng ta trong phủ trên dưới không ai không hiểu.
Tứ phúc tấn không phát tác lên người Ô Nhã thị, còn bẻ không được một cái đuôi của Ô Nhã thị là Diệp thị?
Mà Diệp thị thì xoa xoa cái mặt sưng đỏ, nàng rốt cuộc chọc tới ai? Tây Lâm Giác La khanh khách không người dễ bắt nạt nhất sao?
*Tác giả có lời muốn nói: Cái này văn là sảng văn, pháo hôi có con đường riêng của pháo hôi nói, quả đào sẽ không viết thực rối rắm chuyện xưa, văn văn sẽ thực sảng khoái, Mạnh Hinh tính tình tuyệt đối bất đồng với các nữ thanh xuyên khác. Hắc hắc, cũng không phải giống nhau Thanh Xuyên trạch đấu hỏi, không gian văn, làm ruộng văn, Mạnh Hinh chính là pháo hôi, các loại làm nền, nhưng nàng quá thật sự thư thái, không rối rắm, không ủy khuất, không đạm nhiên, không trang bức, đương nhiên cũng không thuần khiết thánh mẫu.