(4) Nguy cơ
Edit: icedcoffee0011
* 1662 – 1722 Khang Hi (lâu nhất)
1722 – 1735 Ung Chính
1735 – 1796 Càn Long
Nói cho dễ hiểu thì truyện cùng thời kì với hậu cung chân hoàn truyện nhé.
Mạnh Hinh theo chân phụ nhân bước vào chủ viện phủ tứ gia, sân viện của tứ phúc tấn so với Ô Nhã khanh khách to hơn không ít, nha hoàn ma ma hầu hạ cũng nhiều hơn. Con đường đi vào viện lát đá xanh, xung quanh sẽ có người canh gác mặc giáp, đứng cách nhau khoảng năm sáu bước chân, đầu thẳng, ánh mắt trống rỗng, yên lặng như những người gỗ bị đoạt mất linh hồn.
Tiếng động duy nhất trong hành lang dài gấp khúc chính là tiếng những con chim họa mi, thi thoảng thánh thót hót vài tiếng, hoặc là đập cánh, nhảy từ bên này lồng sang bên kia lồng.
Mạnh Hinh trong lòng căng thẳng, áp lực đột nhiên tăng lên trong lồng ngực, giống như có tảng đá vô hình đè lên, cô sợ tứ phúc tấn, càng sợ bị tứ phúc tấn bài bố.
Mạnh Hinh quy củ đứng chờ ở bên ngoài cửa, không biết người khác như thế nào, thân là người hiện đại, cô có một loại cảm giác tiểu tam đối mặt chính thất.
Tuy rằng ở Thanh triều tiểu tam là hợp pháp, tuy rằng cô không can tâm tình nguyện làm tiểu tam, nhưng Mạnh Hinh vẫn cảm thấy hổ thẹn.
Trước kia lên mạng, thường xuyên thấy các cốt truyện có nữ chủ bị nguyên phối các loại tàn nhẫn hãm hại, đọc review còn thấy mọi người kêu hành động của vợ cả là không có nhân tính, muốn nữ chủ trắc phúc tấn nhanh chóng đánh trả tứ phúc tấn, cùng tứ gia tương thân tương ái.
Hiện tại sự tình phát sinh trên người Mạnh Hinh, cô lại trở thành pháo hôi thấp kém nhất, Mạnh Hinh cảm thấy người hiện đại cũng quá ngây thơ rồi, dựa vào cái gì mà tứ phúc tấn lại phải nhường thanh xuyên nữ, vô luận là cổ đại hay hiện đại, muốn giữ gìn hôn nhân là không sai. Người hiện đại còn có thể lựa chọn rời bỏ hôn nhân, nhưng cổ đại thì sao, là nữ nhân, bọn họ có quyền lựa chọn sao?
Cửa kẽo kẹt mở ra, Mạnh Hinh nghe thấy một giọng nói bình thản,
- Chủ tử cho gọi ngươi.
Mạnh Hinh ngẩng đầu nhìn lên, là một cô nương mặc sườn xám tím nhạt, khuôn mặt bình thường, búi tóc trên đầu cắm một chiếc trâm hình hoa tường vi. Mộng Hinh chưa bao giờ đến sân tứ phúc tấn cho nên không biết người này là nha đầu nhị đẳng, tuy là nhị đẳng, nhưng nàng nhìn trầm ổn, có lẽ do ở cạnh tứ phúc tấn, lễ nghi tư thái hơn tiểu thư nhà bình thường nhiều.
Mạnh Hinh uốn gối,
- Đa tạ tỷ tỷ.
- Được rồi, ngươi đi vào đi, chủ tử chờ ngươi.
Mạnh Hinh cúi đầu đi vào, không dám ngẩng đầu, mơ hồ cảm nhận được trong phòng lúc này có không ít người, trào phúng, xem diễn, khinh miệt, ghen ghét, những ánh mắt kì quái tò mò mang theo ác ý ngưng ở trên người cô, Mạnh Hinh miễn cưỡng đứng vững, uốn gối hành lễ:
- Nô tỳ bái kiến tứ phúc tấn, phúc tấn bình an.
Quy quy củ củ hành lễ, Mạnh Hinh muốn bao nhiêu cung kính có bấy nhiêu cung kính, muốn bao nhiêu khiêm tốn có bấy nhiêu khiêm tốn, như một con tiểu bạch thỏ lạc lối, thân hình run rẩy biểu lộ ra sợ hãi, cùng với kính sợ.
Qua một hồi lâu, một giọng nói nhu hòa vang lên,
- Đứng dậy đi.
Là tứ phúc tấn, tuy rằng trước mặt người không ít, nhưng nhất định là tứ phúc tấn, người khác không dám ở trước mặt tứ phúc tấn lắm miệng.
Mạnh Hinh đứng thẳng người, nhưng đầu vẫn cứ gục xuống như cũ, tay bất an nắm lấy khăn lụa, bộ dạng mười phần keo kiệt không phóng khoáng, Mạnh Hinh cảm nhận được trong số những ánh mắt dính trên người mình, có một ánh mắt thẳng tắp chòng chọc, là ai?
- Ngẩng đầu.
- Vâng.
Mạnh Hinh nhút nhát sợ sệt ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt sưng như quả hạch, môi bợt bạt... tứ phúc tấn nhìn thấy cũng không khỏi ngẩn ra, Mạnh Hinh ngẩng đầu chớp mắt một cái, thấy tứ phúc tấn ngồi ở giữa, hai sườn có ba bốn vị mỹ nhân, không kịp nhìn kỹ, nhưng Mạnh Hinh cảm thấy các nàng đều là mỹ nhân tựa châu ngọc, càng khó chính là khí chất khác nhau, tứ gia quả nhiên có diễm phúc.
Mạnh Hinh một lần nữa cúi đầu, ngũ quan tứ phúc tấn không bằng mỹ nhân ngồi ở hai sườn, nhưng nàng ở giữa ngồi ngay ngắn, mỹ nhân lại mỹ diễm đến mấy đến trước mặt nàng tất cung tất kính (cũng tất phải cung kính).
- Ô Nhã khanh khách, nàng là nha đầu của muội?
- Trước kia là, ta hôm nay trả nàng khế ước bán mình, phóng nàng ra phủ.
Giọng nói Ô Nhã thị ẩn chứa không phải phẫn nộ, mà là sỉ nhục, Mạnh Hinh cúi đầu càng thấp, chỉ nghe một tiếng cười lanh lẹ,
- Ô nhã muội muội rốt cuộc vẫn là trẻ tuổi, không suy nghĩ cẩn thận xem, đã hầu hạ chủ tử gia, sao còn có thể phóng nàng ra khỏi phủ? Một khi tin tức để lộ, phúc tấn còn không phải bị người chỉ trỏ? Huống chi hầu hạ chủ tử gia, tương lai nàng gả chồng, mặt mũi chủ tử gia làm sao giữ được?
Đây cũng là chỗ Mạnh Hinh sợ nhất, Ô Nhã khanh khách ngu ngốc không thể nghĩ đến chuyện này, nhưng không có nghĩa là những người khác cũng sẽ không thấy được. Mạnh Hinh cũng biết các nàng đang lấy cô làm cái sào mà đâm chọt Ô Nhã thị, cô một kẻ râu ria không quan trọng, ngoài tác dụng này, còn có thể có chỗ sở dụng nào khác, Mạnh Hinh đến một quân cờ trên bàn cờ của đám người này cũng không phải.
Ô Nhã khanh khách cãi lại:
- Tứ gia đã nói, nàng là nha hoàn của ta, thích giết thích thả tùy ta.
Mạnh Hinh hận không thể che miệng Ô Nhã thị lại, mẹ nó, không hại chết cô, Ô Nhã thánh mẫu có phải hay không không cam lòng?
Quả nhiên tiếng nói cười khanh khách, ẩn dấu con dao đoạt mệnh người khác lại lần nữa vang lên:
- Ô Nhã muội muội vào phủ chưa lâu, không hiểu biết chủ tử gia, để tỷ tỷ nói ngươi một câu, chủ tử gia là ai? Người tứ gia dùng qua, chủ tử có chán ghét đi nữa thì cũng sẽ không có đạo lý để cho người khác nhặt đi, chủ tử gia biết Ô Nhã muội muội tâm địa từ bi, tứ gia đã đem chữ sát đặt ở đằng trước, tóm lại bất quá là một nha đầu, Ô Nhã muội muội từ bỏ nàng là được.
Nàng ngồi đối diện Ô Nhã khanh khách, gắt gao dựa gần tứ phúc tấn, người mặc sườn xám màu hoa hồng nhũ bạc, sắc hồng gần như đỏ, dám ăn mặc như thế mà có thể làm tứ phúc tấn chịu đựng, đủ để biểu hiện địa vị của nàng với tứ phúc tấn, vào lúc này còn đầy tâm tư xem diễn, có lẽ chính là Đồng giai trắc phúc tấn.
Tứ phúc tấn bưng ly trà nhàn nhạt quét qua Ô Nhã thị thống khổ bất kham, nói với Đồng giai thị:
- Đồng giai muội muội là nghĩ như thế nào? Là lưu hay là không lưu?
Lão ma ma đứng ngay phía sau tứ phúc tấn hơi nhăn mày, mà Mạnh Hinh phảng phất thấy được một đường sinh cơ (đường sống) từ thái độ hơi khác thường ấy, mặc kệ tứ phúc tấn là dùng cô thử Đồng giai trắc phúc tấn, hay là có mục đích gì khác, cô phải lợi dụng cho tốt.
Mạnh Hinh đương nhiên không vui vẻ gì khi tiếp nhận đống hốn độn của thân thể này, nhưng chỉ có sống mới có hy vọng càng ngày càng tốt, mạng của cô không chỉ là của một mình cô, ra vẻ đáng thương sao, cô am hiểu.
“Thình thịch”, Mộng Hinh quỳ xuống, trong phòng vô luận là trắc phúc tấn khanh khách được ngồi xem diễn, hay là nha hoàn hầu hạ bên cạnh bọn họ, ai cũng không thèm để ý tới Mạnh Hinh đang hấp hối giãy giụa, thái độ tứ phúc tấn mới đáng chú ý, một nha hoàn bò giường, cũng chỉ có Ô Nhã khanh khách mới có thể làm cho chuyện này lộ ra với tất cả người trong hậu viện, rơi xuống tay các nàng thì đã sớm che miệng đánh chết.
Đồng giai trắc phúc tấn nhàn nhạt nói:
- Hết thảy đều do phúc tấn làm chủ.
Ô Nhã khanh khách lại nói:
- Tì thiếp khẩn cầu ngài để nàng đi nhẹ nhàng chút, rốt cuộc nàng cũng hầu hạ thiếp một thời gian.
Ô Nhã thị nức nở, nước mắt như muốn trào ra, thân thể nhu nhược phảng phất không thể thừa nhận bi thương đả kích, tứ phúc tấn khóe miệng hơi cong lên,
- Ô nhã khanh khách an tâm, trong phủ sẽ có người an bài.
- Tứ phúc tấn.
Mộng Hinh đột nhiên run rẩy kêu lên một tiếng,
- Nô tỳ có chuyện muốn nói.
Đồng giai trắc phúc tấn tay cầm cây quạt phe phẩy, dùng dư quang nơi khóe mắt, lần đầu nhìn đến chỗ Mạnh Hinh một cái, gương mặt bình thản của tứ phúc tấn có một tia gợn sóng,
- Ngươi có chuyện nói, ta phải nghe?
- Đúng vậy, phúc tấn là thân phận gì, há có thể nghe ngươi một tiện tì nói chuyện?
Đám thị thiếp có một người lên tiếng,
- Nô tỳ đúng là nô tỳ, không có một chút quy củ.
Thân thể Ô Nhã thị lung lay như sắp đổ, trên mặt nóng rát như bị người tát một cái, nha hoàn bên người không có quy củ chẳng phải đang muốn nói nàng không có quy củ thể thống?
Ô Nhã thị không nghĩ tới chuyện Phù Dung bò giường hầu hạ tứ gia sẽ bị trương dương ra ngoài ánh sáng cho đám đàn bà cay nghiệt kia biết, hung hăng trừng mắt nhìn Mạnh Hinh một cái, nàng chịu vũ nhục như vậy, tất cả là vì Phù Dung, ước gì Phù Dung chết đi, chết thật đau đớn vào.
Mạnh Hinh quỳ xuống đất,
- Nô tỳ là có chuyện bẩm báo tứ phúc tấn, tứ phúc tấn nghe hay không nghe, chưa cần ngài xen vào? Ngài tôn quý hơn nô tỳ, nhưng còn có thể trước mặt phúc tấn cùng trắc phúc tấn tôn quý hơn sao!
Mạnh Hinh không còn nhút nhát như vừa rồi, ánh mắt dừng ở trên người phúc tấn, đối phó từng loại người phải dùng thủ đoạn tương ứng, thánh mẫu dùng nhút nhát nhát gan, trước mặt phúc tấn đa mưu túc trí, Mạnh Hinh phải thể hiện giá trị của bản thân với phúc tấn, mới có thể giữ được tánh mạng.
Phủ tứ gia thiếu nhất cái gì?
Không phải nữ nhân, mà là nữ nhân xuất thân chính tông mãn kỳ (xuất thân cao quý nhất mãn châu bát kỳ). Nhà mẹ đẻ Tứ phúc tấn Ô Lạp Na Lạp thị, cha ruột Phí Dương Cổ không đỉnh môn lập hộ, nhân tài dần dần thế yếu, theo địa vị cùng dã tâm ngày càng bành trướng của tứ gia, tứ phúc tấn đã cảm nhận được gấp gáp.
* Tứ phúc tấn, Hiếu Kính Hiền hoàng hậu, con gái của Nội đại thần Phí Dương Cổ, thanh mai trúc mã của nam chính. Xuất thân từ gia tộc Ô Lạp Na Lạp thị của Hải Tây Nữ Chân, nguyên kỳ tịch là Mãn Châu Chính Hoàng kỳ.
Phí Dương Cổ là người đã từng lập công lớn cho triều đình, là cánh tay đắc lực của Hoàng đế, từng làm tới chức Bộ quân Thống lĩnh.
Dận Chân con nối dõi lại không nhiều, một khi cưới thêm một vị trắc phúc tấn xuất thân mãn kỳ nhà mẹ đẻ hiển hách, mặc dù sẽ không gây uy hiếp với tứ phúc tấn, nhưng sinh hoạt của tứ phúc tấn tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng như bây giờ.
Mộng Hinh suy đoán tứ phúc tấn căn bản không nghĩ muốn tứ gia nạp thêm tú nữ mãn kỳ, mà cho dù có là tú nữ mãn kỳ, nhà mẹ đẻ tất nhiên cũng không thể thanh thế quá lớn, tứ phúc tấn không có khả năng để hậu viện tứ gia tràn ngập Mông quân kỳ, Hán quân kỳ.
Nếu để trường hợp kia xảy ra, hoàng đế Khang Hi coi trọng huyết thống sẽ cho rằng nàng dụng tâm kín đáo, bởi vậy sang năm tuyển tú nhất định sẽ có Nữu Hỗ Lộc thị vào cửa chống đỡ, nghe nói ban đầu Nữu Hỗ Lộc thị cũng không được sủng ái, bình bình đạm đạm, hẳn là do tứ phúc tấn chèn ép.
Có lẽ là sau khi Hoàng Huy chết, con trai Lý trắc phúc tấn trưởng thành, tứ gia cần có nhi tử, tứ phúc tấn mới có khả năng cho người khác thừa sủng.
Hiện giờ hoằng huy thể nhược (thân thể yếu ớt), nhưng vẫn chưa chết, một Mạnh Hinh đã uống canh vô tử, tứ phúc tấn sẽ càng vì vậy mà yên tâm, lại thêm thân phận Mãn quân kỳ, Mạnh Hinh với tứ phúc tấn bây giờ chính là tấm mộc tốt nhất, có thể thỏa mãn tứ phúc tấn, trở thành một quân cờ trên bàn cờ của nàng.
*Khái niệm “Mãn Châu bát kỳ” dùng để phân biệt gia thế và địa vị của giới quý tộc Mãn Thanh. Đài kỳ càng cao thì vị thế trong xã hội của người đó sẽ càng cao quý.
“Mãn Châu bát kỳ” được chia ra theo thứ tự: “Mãn quân kỳ” - “Mông quân kỳ” - “Hán quân kỳ“. Trong cuộc tuyển tú, người Mãn – Mông luôn được ưu tiên đi trước, các tú nữ người Hán theo sau.
Mỗi kỳ quân lại chia ra tám thứ bậc:
Thượng tam kỳ (Chính Hoàng kỳ, Tương Hoàng kỳ và Chính Bạch kỳ)
Hạ ngũ kỳ (Chính lam kỳ, Tương Bạch kỳ, Chính Hồng kỳ, Tương hồng kỳ và Tương lam kỳ).
Ngoài ra, còn có một tầng lớp khác là “Bát kỳ bao y” (“Nội Bát kỳ”): giai cấp chuyên hầu hạ các Hoàng đế, tôn thất vương công, v,v...
Trong các kỳ tuyển phi tần cho Hoàng đế hay một vị hoàng tử, các tú nữ bắt buộc phải nằm trong “Mãn Châu bát kỳ” (trừ “Nội bát kỳ”), đặc biệt là vị trí chính thê cực kỳ quan trọng. Theo nguyên tắc và lễ giáo của người Trung Quốc cổ xưa, chính thất là chủ tử, thiếp thất dù có được sủng ái mấy cũng chỉ có thể làm nô tài cho chính thất mà thôi. Nên vị trí này từ lúc Đại Thanh khai quốc đến khi suy vong mặc định: chỉ có thể là người trong “Mãn quân kỳ” hoặc “Mông quân kỳ” được tuyển.
Tứ phúc tấn trước mắt sáng ngời,
- Ngươi muốn nói cái gì?
Mạnh Hinh cảm giác bản thân đã đánh cuộc chính xác,
- Nô tỳ họ Tây Lâm Giác La, tên Mộng Hinh, Chính bạch kỳ.
Tứ phúc tấn khóe miệng cong cong,
- Ngươi là tú nữ? Không đúng, tú nữ sao lại ở bên người Ô Nhã khanh khách làm nha hoàn?
Ô Nhã thị khẩn trương lên rất nhiều,
- Phúc tấn, tì thiếp...
- Ta nghe nàng nói xong đã.
Tứ phúc tấn tay đặt trên nệm, hộ giáp nạm đá quý lấp lánh tỏa sáng,
- Ngươi sao lại trở thành nô tỳ?
Mạnh Hinh trong lòng hiểu ra, một khi tứ phúc tấn biết được xuất thân bối cảnh của mình, nếu bản thân sống chết trung thành với nàng, nàng sẽ giơ cao đánh khẽ coi như nhiều một thêm một quân cờ có thể có, có thể không, nếu bản thân bùn nhão không thể trát tường, chết cũng liền chết.
*Tác giả có lời muốn nói: Quả đào hôm nay thật vất vả chờ đến một đầu nhắn lại, kết quả là sách của ngươi thật sự là nhìn không được, độc giả cũng có suy nghĩ của mình, quả đào lập tức mục nát, quả đào là pha lê tâm, cần an ủi, nhìn không đi vào người điểm gạch chéo đi, bản này văn thật sự là nhìn nhiều thanh xuyên văn sản phẩm, mặc dù thanh xuyên đều bị xuyên nát, quả đào dám cam đoan, Văn Văn là không có viết qua thị giác, Mộng Hinh nghiêm ngặt dựa theo văn án bên trên viết nữ phụ pháo hôi sinh hoạt, không có tiết mục xoay người, pháo hôi cũng có hạnh phúc của pháo hôi.