“Hàn Việt, anh làm loại chuyện nhàm chán như vậy, tôi có thể lý giải rằng anh xuất phát từ việc yêu tôi, sợ tôi một mình cảm thấy cô độc, đúng không?”
Hàn Việt lập tức ngây ngẩn cả người, trơ mắt nhìn Sở Từ lách qua người hắn đi vào phòng ngủ, sầm một tiếng đóng cửa lại.
Hắn ngây ngốc đứng yên trong chốc lát, lòng dạ rối bời. Một mặt hắn muốn xông lên, đúng lý hợp tình nói rằng lão tử chính là thích em, vì muốn em vui vẻ, chuyện gì cũng nguyện ý làm. Một mặt khác, hắn lại cảm thấy không có mặt mũi nói ra mấy lời này, hơn nữa nếu hắn nói, thật giống như đem bảo vật trân quý trí mạng giao vào trong tay Sở Từ, mà Sở Từ khẳng định là người sẽ không bảo quản thật tốt vật đó.
Hàn Việt sững sờ rất lâu, ngay khi cảm thấy đôi chân bắt đầu có chút tê dại, hắn mới khẽ di chuyển một chút, chậm rãi đi tới trước phòng ngủ, gõ cửa.
Sở Từ ở bên trong không nói gì. Hàn Việt gõ cửa một lát, thấy y không phản ứng, liền nhẹ nhàng mở khóa cửa, đi vào trong.
Rõ ràng là ban ngày, phòng ngủ lại kéo rèm, ánh sáng một chút cũng không thể lọt vào, đen tối nặng nề mà tĩnh lặng. Laptop khép lại đặt trên tủ đầu giường, Sở Từ đưa lưng về phía hắn, nằm nghiêng trên giường, chẳng biết có phải đang ngủ không.
Hàn Việt bước đến gần, nhẹ nhàng sờ lên bả vai y lộ ra bên ngoài chăn, cảm giác có chút lành lạnh, liền điều chỉnh góc chăn lại đàng hoàng.
“Lão tử đương nhiên thích em, chính vì thích em nên mới muốn lấy lòng em. Ngay cả súc sinh cũng biết đến thời kỳ tìm bạn đời phải kiếm một sào trúc, ngậm một ít lương thực, mới có thể khiến bạn đời vui vẻ, lão tử sao có thể không biết chứ?” Hàn Việt dừng một chút, thấp giọng cười rộ lên, “Bất quá con người có nhu cầu về mặt tinh thần cao hơn một chút, cần tôn trọng, cần cảm tình, tôi đây không phải đang dùng tình yêu thương để lấy lòng em sao?”
Sở Từ quay đầu lại nhìn Hàn Việt, một chút cảm xúc trong giọng nói đều nghe không ra: “Hóa ra anh còn biết chính mình là con người, thật là sớm nhỉ.”
“…Vâng vâng vâng, trước kia tôi không tính là con người, súc sinh không bằng, em vừa lòng chưa?”
Sở Từ quay đầu trở về, thấp giọng nói câu gì đó, Hàn Việt nghe không rõ, sau khi cân nhắc một chút thì hẳn là “cố gắng làm mấy chuyện ngu ngốc” vân vân.
Hàn Việt biết, Sở Từ người này bình thường mặt mày lạnh lùng không thích nói chuyện, nhưng mỗi khi mở miệng sẽ hết sức cay độc. Lúc này nếu hắn còn nói tiếp, Sở Từ ngoài mặt sẽ không nói gì, nhưng ít nhất một tuần sẽ không thèm liếc mắt nhìn hắn, hỏi không trả lời gọi điện không nghe máy, suốt ngày ở nhà đóng giả câm điếc.
Hắn đã chịu đựng quá đủ sự lạnh lùng cùng khinh thường này rồi.
Trước kia, tất cả vấn đề hắn không thể giải quyết đều sử dụng đến bạo lực, về sau mới chậm rãi phát hiện, bạo lực và ép buộc cũng không giải quyết được vấn đề gì, mà chỉ khiến cho bản thân hắn biến thành biểu tượng bạo lực mơ hồ trong lòng Sở Từ, không được y để ý tới, chỉ toàn tránh né.
Hắn cúi người xuống, làm bộ như không nghe thấy câu nói vừa rồi, kề sát bên lỗ tai Sở Từ mà hỏi: “Tôi không dùng nhân vật của tôi quấy rầy em nữa, ngồi dậy chơi game đi!”
Sở Từ nghe như không nghe.
“Không phải em muốn nhanh chóng luyện lên cấp bảy mươi sao? Khó khăn lắm hôm nay mới có chút tinh thần, đừng có ngủ nữa mà.”
Sở Từ vẫn không nhúc nhích.
Hàn Việt đưa tay kiểm tra nhiệt độ của y, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ em không thoải mái chỗ nào? Không thể nào, đâu có sốt đâu… Hay là dược tính còn sót lại? Muốn nôn? Dạ dày khó chịu? …”
Hắn xoay người, muốn gọi bác sĩ lên lầu, còn chưa tìm được di động, Sở Từ bỗng nhiên ngồi dậy, lạnh lùng nghiêm mặt nói: “Đưa máy tính cho tôi.”
Hàn Việt lập tức vui vẻ chạy đi lấy chiếc bàn nhỏ có thể đặt trên giường, rồi đặt laptop lên bàn, như vậy có thể giúp Sở Từ có tầm nhìn so với máy tính thoải mái nhất. Hắn thậm chí còn mười phần ân cần giúp Sở Từ bật laptop, đáng tiếc Sở Từ cứ ngồi yên, nhíu mày nhìn hắn, sau một lúc lâu mới nói: “Anh đi ra ngoài được không?”
Trong lòng hắn có điểm khó chịu, hỏi: “Tôi ở đây nhìn em không được sao, lại không quấy rầy em…”
Sở Từ không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Hàn Việt cảm thấy trái tim hắn tựa như bị một bàn tay vô hình siết chặt, hung hăng dày vò đay nghiến, rõ ràng là đau tới mức biến sắc, lại chật vật kiềm chế không dám mảy may lộ ra điểm nào, thật lâu sau mới miễn cưỡng gượng cười: “Tôi biết em ở một mình rất tự do, nhưng tôi muốn nán lại nhìn em, tuyệt đối sẽ không nói lời nào quấy rầy em, như vậy cũng… cũng không được sao?”
Thời điểm nói những chữ cuối cùng, giọng nói của hắn đã có chút khác thường, yết hầu giống như bị một khối gì đó chua xót ngăn chặn.
Như vậy quả thật rất khó coi, Hàn Việt nghĩ. Hắn cố gắng muốn bày ra sắc mặt bình tĩnh một chút, thế nhưng ngược lại có vẻ như càng thêm bối rối không chịu nổi.
Chân mày Sở Từ nhíu lại chặt hơn, nhìn hắn chăm chú, tựa như nhìn thấy một việc không cách nào hiểu nổi.
Kỳ thật, Hàn Việt không nhìn rõ ánh mắt y, trước mắt có điểm mơ hồ, có thể do ánh sáng trong phòng quá mờ mịt.
“Anh như vậy tôi thấy rất kì lạ…” Sở Từ chậm rãi nói, “Anh rõ ràng không phải loại người như thế…”
“…Loại người như thế?”
“Loại người sẽ trưng cầu ý kiến của người khác.” Sở Từ nói xong, do dự tạm ngưng một chút, “–Có lẽ.”
Hàn Việt dùng sức dụi mắt: “Vì lão tử thích em, muốn em được vui vẻ. Chỉ cần lần này em có thể hồi phục, sau này chúng ta sẽ cùng nhau sống thật tốt, tôi cam đoan chuyện gì cũng nghe lời em, không bao giờ phạm sai lầm mà đánh em. Trước kia tôi từng nói với em, rất nhiều điểm em không hài lòng về tôi, tôi đều có thể dần dần sửa chữa, em xem đi, hiện tại không phải đã có hiệu quả rồi sao? Trước kia tôi là một người tồi tệ như vậy, có thể đạt được thành quả hôm nay thật sự không dễ dàng. Em nhất định phải hạnh phúc, sống lâu trăm tuổi, ngàn vạn lần đừng lãng phí thành quả mà tôi hao hết khí lực giành lấy.”
Lời nói ra thật chẳng đâu vào đâu, nhưng Hàn Việt hết lần này đến lần khác đều nói rất nghiêm túc rất khẩn thiết, Sở Từ thấy hắn như vậy, đột nhiên nở nụ cười một chút, lắc đầu: “Anh đó, nói năng lộn xộn quá…”
Nụ cười của y vô cùng ngắn ngủi, Hàn Việt ngây ngốc há miệng nhìn, nhất thời nghi ngờ có phải hắn đã nhìn lầm hay không.
Sở Từ không cười nữa, bình thản nhìn Hàn Việt, giống như hắn quả thật đã nhìn lầm: “Tôi muốn ra ngoài tản bộ.”
“…Hả?”
“Anh không phải nói chuyện gì cũng nghe lời tôi sao?”
“Nhưng em nói ra ngoài…” Hàn Việt lập tức ngây người: “Ở dưới lầu rất nguy hiểm, lỡ bị người ta phát hiện…”
“Nhưng anh nói chuyện gì cũng nghe theo tôi hết.”
“Tôi có nói vậy, nhưng mà…”
Sắc mặt Sở Từ trầm xuống, không nói tiếng nào quay đầu đi mở máy tính.
Thời điểm im lặng không lên tiếng, đôi môi y mím chặt lại, bởi vì gần đây cơ thể rất gầy, tóc rơi lả tả bên sống mũi, nhìn qua vô cùng tái nhợt tiều tụy.
Hàn Việt rối bời trong lòng, nhịn không được sờ lên mặt Sở Từ, cẩn trọng hỏi: “Nắng gió bên ngoài khủng khiếp lắm, em có thể không đi tản bộ không?”
Sở Từ xem hắn như không khí, không trả lời, cũng không phản ứng.
Hàn Việt không thể chịu nổi nhất chính là y như vậy, dứt khoát nói: “Rồi rồi rồi rồi rồi!! Chúng ta đi thôi! Thừa dịp buổi trưa vắng người, chỗ tôi ở cũng không có nhiều người biết tới. Đi! Tôi cùng đi với em!”
Sở Từ lập tức nhìn hắn, tựa hồ đang xem xét hắn rốt cuộc nói thật hay nói giỡn. Hàn Việt rất muốn giúp y được vui vẻ, ngay tại chỗ đưa tay lên thề: “Em không tin!? Tôi không phải đã đồng ý sẽ cùng em đi tản bộ sao, tôi nói thật đó, nếu cơ thể không thoải mái vì chút việc nhỏ này, đây chẳng phải tự hành hạ bản thân? Đi dạo một chút nào!”
Ngoài miệng thì hắn nói sảng khoái như vậy, trên thực tế hành động lại cẩn thận quá mức, trước tiên là dụ dỗ Sở Từ đeo kính râm, sau đó gọi cho mấy tay cấp dưới, đại khái là kêu bọn họ thăm dò tình hình xung quanh, xác định khu vực gần nhà không bị ai theo dõi.
Thời điểm ra khỏi nhà, tâm trạng Sở Từ hình như rất tốt, lúc đứng dưới cầu thang, y liền hít sâu vào một ngụm không khí bên ngoài, thì thào nói: “Mùi hương này thơm quá.”
Lúc này trời đã vào thu, thu cao khí sảng, trong không khí là hỗn hợp của mùi nắng cùng mùi hoa cỏ thơm ngát, khiến người ta bất giác cảm thấy dễ chịu, rất muốn lười biếng cuộn tròn người lại lăn một vòng.
Từ hôm đến bệnh viện tới giờ, đây là lần đầu tiên Sở Từ ung dung tự tại bước ra khỏi cửa.
Trong lòng Hàn Việt vốn dĩ hết sức lo âu, thế nhưng nhìn đến bộ dạng vui vẻ của Sở Từ, lại cảm thấy lo lắng đề phòng cũng xứng đáng.
Hắn đã từng làm rất nhiều chuyện để lấy lòng Sở Từ, cuối cùng đều thất bại, ngược lại chỉ lưu lại cho y thương tổn và sợ hãi. Nếu bây giờ chỉ cần đi tản bộ liền có thể khiến Sở Từ vui vẻ lên đôi chút, kia quả thật là chuyện không hại trăm lợi.
Lúc ra khỏi cửa chỉ nói là đi dạo một chút, đến cuối cùng lại đi suốt một buổi chiều.
Tâm tình Sở Từ vẫn rất phấn khởi, đi một vòng hết xung quanh khu nhà lại muốn đi siêu thị ngoài cửa tiểu khu, mua được cả túi đồ ăn vặt, sau đó đến tiệm hoa tươi mua hoa, chuẩn bị mang về cắm vào bình hoa trong nhà. Thời điểm đi ngang hoa viên tiểu khu, y còn ngồi xuống cạnh đài phun nước một lát, xé mở bao chocolate. Hàn Việt vốn muốn giục y quay về nhà, không ngờ vừa định mở miệng, đột nhiên chỉ nghe Sở Từ cầm thanh chocolate hỏi hắn: “Anh muốn ăn một miếng không?”
Hàn Việt trong bụng nóng lên, kích động đến mức đầu óc mơ hồ không rõ, ngồi cạnh đài phun nước “em một miếng, tôi một miếng” ăn hết thanh chocolate mới thôi.
Cứ như vậy kéo dài một chút, rồi lại kéo dài thêm một chút nữa, mãi cho đến khi hoàng hôn buông xuống, hai người đều cảm thấy đói bụng, Hàn Việt mới kéo Sở Từ về nhà nấu cơm.
Đối với Hàn Việt mà nói, buổi chiều hôm nay quả thực tựa như mộng ảo.
Sở Từ trước kia hở một chút thì xem hắn như không khí, hỏi mười câu nhiều nhất chỉ trả lời một câu, hiện tại không chỉ cùng Hàn Việt ngồi dưới ánh mặt trời ấm áp, chia nhau ăn hết thanh chocolate, còn ôn hòa trò chuyện suốt buổi chiều, thái độ thân mật, tâm bình khí hòa.
Hàn Việt quả thực cảm thấy đây là ông trời ban ân cho hắn.
Tối đó trước khi đi ngủ, Sở Từ còn xem DVD một lát, Hàn Việt rót nước cho y, nhân tiện ngồi cạnh y cùng nhau xem. Trước kia nếu hắn dám làm như thế, y sẽ không nói một lời tắt phụp TV, sau đó hắn nổi trận lôi đình cùng y tính sổ, cuối cùng biến thành một màn hỗn loạn; thế nhưng hôm nay y chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi yên lặng quay đầu tiếp tục xem.
Hàn Việt thấy bộ dáng của y không giống như bất mãn, bèn mượn cớ trò chuyện, chỉ vào nữ diễn viên, hỏi: “Đẹp không?”
Sở Từ cũng không quay đầu lại, thản nhiên trả lời: “Không đẹp bằng anh.”
Hàn Việt sửng sốt, kế tiếp phì một tiếng bật cười.
Từ hôm đó, Hàn Việt bắt đầu quang minh chính đại chơi game chung với Sở Từ, hắn vẫn sử dụng nhân vật tay trắng ban đầu, mỗi lần đăng nhập đều điên cuồng đi theo phía sau Sở Từ y như cái đuôi nhỏ. Sở Từ đánh quái thì hắn tăng kinh nghiệm, vào phó bản thì hắn đi nấu cơm, ngày qua ngày bình an vô sự, thế nhưng thật ra lại tạo thành một tổ hợp ăn ý kì lạ.
Sau này khi Nhâm Gia Viễn biết Hàn Việt chơi game, không khỏi kinh hãi: “Đến bây giờ anh còn mặc trang bị trắng?”
“Lão tử chơi cho vui thôi, hơn nữa cũng không có thời gian mỗi ngày luyện cấp.”
“Đồ ngốc, anh không biết thế giới này có một loại người chuyên chơi game hộ sao? Còn có một danh từ gọi là Nhân dân tệ?”
“…”
Không lâu sau khi Sở Từ đăng nhập, ngoài ý muốn phát hiện nhân vật của Hàn Việt đột nhiên tăng cấp rất nhanh, trong chớp mắt đã vượt qua cấp bốn mươi, cũng thần kỳ có được mấy trang bị cực phẩm.
Hàn Việt đắc ý khoe khoang: “Nhìn xem, lão tử rất lợi hại đúng không, ngay cả chơi game cũng tài giỏi như thế… Sau này cứ ngoan ngoãn theo tôi, lão tử bảo kê cho em!”
Hôm đó, Sở Từ ở nơi hoang vu dã ngoại cùng Hàn Việt PVP*, kết quả là tất cả mấy món trang bị cực phẩm kia đều đổi chủ… Hàn nhị đại gia một lần nữa trở về kiếp tay trắng bần cùng.
*PVP: Player(s) versus player(s).
Hàn Việt hít vào một ngụm khí lạnh, tự an ủi chính mình: “Dù sao cũng là người một nhà, đồ tay trái chuyển sang tay phải ấy mà, không có gì khác biệt hết!”
Sở Từ nhìn vẻ mặt oan uổng ủy khuất của hắn, đại khái cảm thấy rất thú vị, cúi đầu mỉm cười một chút.
Nụ cười kia khiến cho Hàn Việt đột nhiên nhớ lại thời điểm mới gặp y lần đầu năm xưa, giữa bọn họ không có tổn thương gì, cùng nhau trò chuyện bằng ngữ khí nhẹ nhàng, ánh mắt sáng ngời. Thời điểm đó, bàn tay Sở Từ chưa nhuốm máu, Hàn Việt cũng không biết anh hai của mình là kẻ thù giết mẹ nuôi người ta. Bọn họ chỉ ngẫu nhiên gặp nhau trong kiếp người dài đăng đẳng, một bên ôn nhu hiền lành, một bên vừa gặp đã yêu.
Sở Từ đóng laptop lại, nói: “Anh cũng đừng nên đau lòng, chờ hôm nào tâm trạng của tôi thoải mái, nói không chừng sẽ đem mấy thứ này trả lại cho anh.”
Hàn Việt càng nhìn y càng ngứa ngáy trong bụng, nhịn không được cười hỏi: “Ồ, vậy làm sao tâm trạng em mới thoải mái?”
Sở Từ dùng ngón tay cái chỉ ra bên ngoài cửa sổ: “–Hóng gió a.”
Hoạt động tản bộ sau buổi trưa dần dần bị Sở Từ gọi là hóng gió, mà Hàn Việt chính là gã cai ngục từng bước theo dõi không rời; chẳng qua gã cai ngục kia rất thê thảm, không chỉ phải giúp Sở Từ chuẩn bị quần áo linh tinh này nọ, còn phải kiêm luôn chức tài xế miễn phí, người hầu cận thân cùng nhân viên mát-xa chân.
Từ khi sinh ra tới giờ, Hàn Việt đều có người giúp việc hầu hạ, nhiều năm qua chỉ có người ta sợ hắn, kính hắn, nịnh nọt hắn, ngay cả cha mẹ hắn cũng không dám dạy dỗ hắn nhiều. Duy nhất chỉ có Sở Từ, chỉ cần mở miệng một tiếng liền có thể đem hắn xoay vòng vòng sai khiến.
Thế nhưng đây lại là chuyện Hàn Việt cầu còn không thấy, hận không thể cả đời cung phụng y như tổ tông sống, cho đến khi hai người đều biến thành hai lão già mắt mờ tai điếc.
“Chờ sau này tôi gom góp đủ tài sản, chúng ta phải ra nước ngoài mua nông trang sống. Mỗi ngày ăn cơm xong liền cùng em ra ngoài tản bộ, đến khi chúng ta già tới mức không đi nổi mới thôi…” Hàn Việt hưng trí bừng bừng lên kế hoạch với Sở Từ: “Ngoài ra, chúng ta còn có thể nuôi thêm mấy con chó, vừa có thể giữ nhà vừa rất náo nhiệt. Chúng ta có thể huấn luyện chó lớn dẫn theo chó nhỏ, xếp thành một đội chạy phía trước, đến giờ thì tự động về nhà, chúng ta có thể chậm rãi đi theo sau…”
Sở Từ lúc đầu chỉ yên lặng lắng nghe, cuối cùng cũng hỏi một câu: “Vậy anh tính mua nông trang ở đâu?”
Câu hỏi này đối với Hàn Việt quả thật là mang tính ủng hộ, hắn giống như uống nhầm thuốc kích thích, bắt đầu lên kế hoạch, cả ngày lên mạng tìm tòi về thời tiết cùng hoàn cảnh sống ở các quốc gia khác nhau, hạnh phúc đến mức suốt ngày chìm đắm trong thế giới màu hồng phấn.
Hắn mơ hồ có thể cảm giác được, khi Sở Từ hỏi hắn câu này, chính là cho thấy y đã thỏa hiệp, ngầm đồng ý về tương lai hai người bầu bạn bên nhau trọn đời.
Có lẽ y nhiều năm đấu tranh như vậy, rốt cuộc cũng mệt mỏi, có lẽ sau khi giết nhiều người như vậy, rốt cuộc cũng sợ hãi, có lẽ sau khi trải qua thời gian dài như vậy, rốt cuộc cũng cảm thấy cuộc đời này thật sự chỉ có thể ở bên Hàn Việt.
Mặc kệ là khả năng nào, Hàn Việt đều thấy vui vẻ, cứ giống như buông xuống được tảng đá đè nặng trong lòng, tương lai gió thảm mưa sầu định sẵn từ trước đột nhiên biến thành trời quang mây tạnh, ánh nắng chiếu rọi muôn nơi, cho dù ngày mai tắt thở cũng không có gì tiếc nuối.
Trước hôm nhập viện giải phẫu một ngày, Sở Từ rốt cuộc đạt tới cấp bảy mươi.
Hôm đó tâm trạng y đặc biệt tốt, chẳng những lên cấp bảy mươi còn hoàn thành một bản đồ đặc biệt. Hàn Việt vốn đang ngồi xổm trong phòng bếp nấu canh, kết quả liền bị y kiên quyết kéo tới thư phòng cúng bái tấm bản đồ kia.
“Nào, vì chúc mừng em rốt cuộc đã hoàn thành giấc mộng bấy lâu nay, đêm nay chúng ta khui một bình rượu nho lâu năm!” Hàn Việt dừng một chút, vội vàng bổ sung thêm: “Bất quá chỉ có tôi mới được uống rượu, còn em phải uống thuốc đông y… Không sao, chúng ta miễn cưỡng một chút vẫn có thể xem như cụng ly mà.”
Sở Từ ‘hừ’ một tiếng, “Cút! Ai thèm rượu nho của anh.”
Hàn Việt mừng rỡ cong đuôi chạy vào phòng bếp, vừa trông chừng nồi canh vừa gật gù cười khẽ.
Tối hôm đó, Hàn Việt thật sự khui một chai rượu Lafite lâu năm, hắn tự rót cho mình nửa ly, lại rót cho Sở Từ hơn nửa ngụm nhỏ pha loãng. Bởi vì ngày mai nhập viện, ngày mốt chính thức phẫu thuật, cho nên từ hôm nay trở đi Sở Từ phải dùng thức ăn lỏng, riêng những thức ăn mặn thể rắn đều không thể đụng tới. Hàn Việt sợ y không đủ dinh dưỡng, trước khi cụng ly kiên quyết múc cho y một chén canh cá, lại còn liều mạng cam đoan: “Nhiều protein, nhiều dinh dưỡng, so với linh đan diệu dược gì đó còn hiệu quả hơn! Uống xong bảo đảm em phẫu thuật thuận lợi, thoải mái lên giường bệnh, vui vẻ bước xuống đất.”
Sở Từ cắn răng uống một ngụm, nhíu mày rất sâu: “Anh nói xạo không chớp mắt, chén canh này một chút muối cũng chả có, uống vào mắc ói muốn chết.”
“Mắc ói hay không không quan trọng, có thể trị bệnh là được rồi. Chờ sau này em khỏe lại, đừng nói là canh cá, muốn ăn thịt thiên nga tôi cũng kiếm cho em! Ngoan nào, uống thêm một ngụm…”
Sở Từ chán ghét xoay đầu qua một bên: “Không được. Tôi uống một ngụm canh, anh phải bồi một ly rượu, bằng không trong lòng tôi thấy không công bằng.”
Hàn Việt vui vẻ nói: “Vậy chẳng phải rất đơn giản sao” Nói xong, cầm ly rượu lên uống cạn, “Đây, em vừa lòng rồi chứ?”
Sở Từ vì thế méo mặt uống một ngụm, thiếu chút nữa bị mùi cá tanh xộc lên phải phun ra ngoài.
Một ngụm này thật sự rất ít, nhưng Hàn Việt cũng không so đo với y, vẫn nghiêm túc uống cạn ly rượu, còn dốc ngược cái ly xuống cho y xem: “Không chừa lại giọt nào, em thấy công bằng không?”
Sở Từ vẫn thấy bất công, nhưng cũng cau mày uống thêm ngụm nữa.
Cứ như vậy y từng ngụm từng ngụm uống hết chén canh, Hàn Việt ước chừng cũng uống theo y hơn nửa bình rượu nho. Mặc dù nồng độ không cao lắm, nhưng hắn uống vừa nhanh vừa gấp, trước đó cũng chưa lót dạ chút gì, cho nên cuối cùng khi Sở Từ uống xong chén canh, hắn cũng có chút ngà ngà say.
Hắn ôm mặt, loạng choạng đứng lên: “Mẹ kiếp, lão tử phải ngủ một giấc, đêm nay không thu dọn, để ngày mai tính.”
Bước chân hắn có phần lảo đảo, Sở Từ liền đi tới dìu hắn một phen, vừa đưa hắn vào phòng ngủ, lập tức ngã xuống giường.
Đây chính là sự ưu đãi chưa bao giờ có — từ lần trước Hàn Việt say rượu dùng súng phá cửa, Sở Từ không hề nhìn thấy trong nhà xuất hiện bất cứ giọt rượu nào nữa. Hàn Việt cũng rất tự giác, từ đó về sau liền kiêng rượu, thỉnh thoảng ra ngoài xã giao một chút, nếu có uống hơi nhiều thì không dám vào cửa, giá nào cũng phải ở ngoài chờ tỉnh táo lại mới dám về nhà.
Kỳ thật, hôm nay Hàn Việt không say lắm, thế nhưng được Sở Từ chính tay dìu lên giường thật sự quá mức hạnh phúc, khiến cho hắn tâm trạng choáng ngợp vui sướng, năm phần say cũng bị nhân lên mười phần.
Sở Từ đi rửa mặt một chút, kế đó quay lại phòng ngủ, ngồi xuống giường thay áo. Hàn Việt nhìn gương mặt nghiêng nghiêng thon gầy của y, mỗi một đường cong đều làm người ta yêu thích đến phát cuồng, hận không thể xem như bảo bối mà ôm trọn trong vòng tay, cả đời không buông.
Hắn đưa tay qua kéo Sở Từ, ôm chặt vào trong ngực, mơ hồ mà trầm thấp nói: “Tôi con mẹ nó thật sự rất yêu em.”
Sở Từ nhìn hắn, khẽ nhếch một bên lông mày.
Hàn Việt nhịn không được hôn y một chút, lại vùi đầu thật sâu vào cần cổ mềm mại ấm áp của y, khẽ cười nói: “Ngủ đi.”
Nói xong câu đó hắn nhắm mắt lại, cảm giác lâng lâng từng đợt trào lên. Cảm giác ôm người yêu trong ngực thật khiến người ta thả lỏng, không quá vài giây, hắn đã chìm vào giấc ngủ.
Thế nhưng ánh mắt Sở Từ lại mười phần tỉnh táo.
Trong bóng đêm, y chăm chú nhìn Hàn Việt, trong ánh mắt kia nói không rõ là hàm chứa cảm xúc gì. Y cứ như vậy lẳng lặng ngắm nhìn, dường như rất phức tạp, lại dường như có phần bi ai.
Một lát sau, y nhẹ nhàng đẩy hắn ra, sau đó từ trên giường ngồi dậy.
……
Khi Hàn Việt tỉnh lại, trong thoáng chốc hắn không nhận ra hiện tại là lúc nào.
Gian phòng ngủ vẫn mờ mịt tối, bởi vì bức màn còn chưa kéo lên. Hắn mơ hồ cảm thấy giấc ngủ của hắn không bình thường, đồng hồ sinh học phảng phất nhắc nhở hắn, bây giờ hình như là rất khuya.
Đây không phải thời gian hắn thức dậy lúc bình thường.
Hàn Việt đấu tranh với cơn buồn ngủ nặng nề trong giây lát, mới lười biếng mở mắt ra. Trong khoảnh khắc kia, hắn cảm thấy có điểm khác thường, ngay sau đó đột nhiên cảm thấy không ổn — miệng của hắn bị vật gì đó lấp kín!
Nỗi kinh hoàng này không phải ít, toàn thân Hàn Việt lập tức đổ mồ hôi lạnh; kế tiếp, hắn theo phản xạ có điều kiện nhấc tay lên, không ngờ lại phát hiện hai tay mình đang bị trói ngược lên đầu giường.
Sao hắn lại ngủ say như chết thế này!
Phản ứng đầu tiên của Hàn Việt chính là con mẹ nó, bị người của Hầu gia tìm tới cửa rồi!
Hắn cố gắng ngẩng đầu nhìn khắp xung quanh, chỉ thấy chính mình vẫn đang nằm trong phòng ngủ nhà mình, ánh sáng mười phần mờ ảo. Sở Từ ngồi trên giường, mặc quần áo nghiêm chỉnh, lẳng lặng nhìn hắn.
Một tia chớp chợt lóe lên trong đầu, Hàn Việt bất giác nghĩ tới một khả năng vô cùng đáng sợ. Sắc mặt hắn thoáng chốc thay đổi, gắt gao nhìn chằm chằm Sở Từ, liều mạng há mồm phát ra thanh âm ‘ô ô’ vô nghĩa.
Sở Từ dường như đoán được hắn muốn nói cái gì, nhẹ nhàng cười khẽ, nụ cười kia tuy rằng vô cùng ngắn ngủi, thế nhưng lại có điểm ôn hòa bất đắc dĩ.
“Hàn Việt.” Y nói, “Tôi một mực chờ, chính là muốn cáo biệt anh.”