Trong khoảng thời gian cuối tháng ba đầu tháng tư, trợ lý tiểu Vương xin nghỉ đông, cho nên Sở Từ đặc biệt bận rộn, không có thời gian sửa xe, chỉ có thể đem chiếc Honda second-hand tự dưng không thể nổ máy đậu ở dưới lầu.
Đương nhiên, y cũng không có mỗi ngày lái chiếc Mercedes 600 gây chú ý kia đi làm, ngoại trừ ngày đầu tiên xe hư không còn cách khác, từ hôm sau y bắt đầu gọi taxi.
Đối với chuyện y gọi taxi, Hàn Việt không hề biết, nếu biết chắc chắn hắn sẽ nổi giận. Gần đây cấp trên quyết định khởi công xây dựng thêm hạng mục công trình quân sự mới, là một trong số những người phụ trách, Hàn Việt mỗi ngày đều phải đến quân ủy báo cáo, họp hành cho đến lúc trời tối mịt.
Chớp mắt đã tới đầu tháng tư, sinh nhật Hàn Việt cũng sắp tới.
Đây là sinh nhật đầu tiên của Hàn Việt từ khi trưởng thành không trải qua trong quân đội. Nhất thời, lực lượng khắp nơi nghe tin đều lập tức hành động, từ trước ngày trọng đại một tuần bắt đầu tặng lễ mời khách, đủ kiểu xã giao mỗi ngày đều phải sắp xếp đến khuya. Buổi tối khi Hàn Việt trở về nhà, trên người hắn đầy mùi rượu. Sở Từ vì đề phòng tên say khướt ấy, mỗi đêm trước khi ngủ đều khóa trái cửa phòng, hơn nữa còn đặt hai chiếc ghế dựa phía sau cánh cửa.
Không ngờ, Hàn Việt có rượu vào liền trở nên tàn bạo ác liệt. Mấy ngày đầu hắn còn có thể miễn cưỡng nhịn một chút, chấp nhận đến thư phòng ngủ một đêm. Mấy ngày sau, hắn đứng bên ngoài cửa phòng Sở Từ đạp cửa, đạp đến mức ván cửa cũng nứt một vết lớn. Cuối cùng có một ngày hắn thật sự uống rất nhiều, đạp mấy cái mà thấy cửa vẫn chưa mở, nhất thời nổi điên móc ra khẩu súng lục sáu viên có gắn ống giảm thanh, hướng về tay nắm cửa bắn một phát!
Thời điểm Hàn Việt đạp cửa thì Sở Từ đã choàng tỉnh. Lúc hắn ở bên ngoài nổ súng, y sợ đến mức ngồi bật dậy, ngay sau đó chỉ thấy Hàn Việt đằng đằng sát khí đá cửa bước vào, trong tay còn cẩm theo khẩu súng lục sáu viên có gắn ống giảm thanh, khắp người tràn ngập mùi rượu, hai mắt đỏ ngầu, nhìn qua cực kỳ đáng sợ.
Phản ứng đầu tiên của Sở Từ chính là nhảy dựng lên bỏ chạy ra ngoài. Nhưng còn chưa chạy được hai bước y đã bị Hàn Việt một phen ôm ngang lấy, vác trên vai rồi quăng xuống giường.
Họng súng kia chỉ cách y có mấy milimet, hơn nữa còn mở chốt an toàn! Sở Từ biến sắc, tay chân phát run không thể khống chế, run giọng hỏi: “Hàn Việt, anh muốn giết tôi đúng không?”
Hàn Việt vốn bị lửa giận cùng dục hỏa thiêu đốt đến mức thần trí mơ hồ, nghe thấy Sở Từ gọi tên mình, thế nhưng sửng sốt một chút.
Ngón trỏ của hắn còn đặt trên cò súng, họng súng cơ hồ dán lên mặt Sở Từ, hơi trượt tay một chút sẽ lập tức cướp cò, nửa cái đầu của Sở Từ đều có thể bị hắn bắn cho nát bét. Hắn cứ vậy sửng sốt mấy giây, cho đến khi mặt Sở Từ không còn chút máu, ngay cả khớp hàm cũng bắt đầu run lên, nói: “Anh… anh thả tôi ra!”
Hàn Việt theo ánh mắt của y nhìn đến tay mình, sau đó nhìn đến khẩu súng hắn đang nắm chặt trong tay. Đại não bị men cồn thiêu rụi sau một lúc lâu ngây người mới phản ứng lại được, vội vàng đem khẩu súng quăng đi thật xa.
“Đừng… đừng sợ, tôi sẽ không giết em.” Hàn Việt cố gắng dùng đầu lưỡi trấn an Sở Từ một câu, đưa tay vuốt ve gương mặt y, “Tôi thích em.”
Sở Từ toàn thân cao thấp đều phát run, ngay cả răng nanh cơ hồ cũng run cầm cập. Hàn Việt đặt y xuống giường, kề sát bên người y, có thể cảm nhận được rõ ràng y đang sợ hãi, thân thể cứng ngắc như một tảng đá.
“Ai… ai kêu em con mẹ nó khóa cửa, fuck, lão tử nửa đêm về nhà em còn không cho tôi lên giường ngủ, tôi có thể không tức giận sao?” Men cồn từng đợt từng đợt xông thẳng lên não khiến Hàn Việt nói năng cũng trở nên mơ hồ lắp ba lắp bắp, sau đó hắn cúi người xuống hôn lên khóe môi Sở Từ: “Được rồi được rồi, sau này buổi tối không…không cho phép khóa cửa!:Chết tiệt, lão tử rất nhớ em…”
Sở Từ đột nhiên dùng hết toàn lực đem Hàn Việt đẩy ra, ngay sau đó giơ tay lên tát thật mạnh vào mặt Hàn Việt, ‘Chát!’ một tiếng vang dội vô cùng!
Hàn Việt bị tát đến lệch cả mặt, không kịp phản ứng, đứng sững sờ tại chỗ.
Sở Từ mạnh mẽ xoay người xuống giường, hai tay run rẩy quơ lấy chìa khóa và bóp tiền, vội vàng mặc áo khoác vào rồi mau chóng tông cửa xông ra ngoài.
Hàn Việt dù sao cũng uống hơi nhiều, mơ mơ màng màng, nhất thời không kịp phản ứng. Chờ thời điểm hắn nổi trận lôi đình muốn nhảy dựng lên bắt người, mới phát hiện cửa lớn bên ngoài mở tung, Sở Từ đã rời khỏi nhà.
Đứng ngây ngốc trong phòng khách ước chừng vài phút, Hàn Việt mới tìm lại được chút tỉnh táo. Vực dậy tinh thần, hắn đi vào phòng tắm rửa mặt, cảm thấy thần trí thanh tỉnh đôi chút rồi mới ngồi xuống, từ từ nghĩ xem Sở Từ có thể đi đâu.
Y một mình lẻ loi sống ở Bắc Kinh, ít lời ít ngữ, độc lai độc vãng, cơ hồ không có bạn bè gì. Hàn Việt nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ sáng, lúc này y có thể đi đâu chứ?
Chỗ bị đánh trên mặt vẫn còn hơi hơi đau rát, nói vậy một bạt tai kia của Sở Từ thật sự là dùng hết khí lực toàn thân. Hắn sờ sờ mặt, lửa giận trong lòng dần nguôi xuống, vừa sợ vừa nôn nóng. Thành phố Bắc Kinh lớn như vậy, dù một hai người biến mất cũng là chuyện thường, y lại nửa đêm chạy ra ngoài, có thể hay không gặp nguy hiểm?
…Khốn kiếp, sớm biết vậy cứ tìm đại một chỗ qua đêm là được rồi! Cũng tại tên tiểu tử Bùi Chí kia, chuốc rượu lão tử nhiều như vậy!
Hàn Việt dùng nước lạnh tát tát lên mặt lần nữa, ở trong phòng đi qua đi lại mấy vòng, sau đó lấy di động ra gọi. Cha mẹ lẫn anh hai hắn đều không thể nhờ cậy, hắn cân nhắc nhìn danh bạ một lúc, quyết định chọn ra mấy người thuộc bộ phận quản lý của cục cảnh sát, cùng với đám hồ bằng cẩu hữu xài được.
Hiện tại, người ta đều hoặc là đang ôm lão bà, hoặc là đang ôm tiểu tình nhân ngủ, nhận được điện thoại của Hàn Việt, mười người thì có đến chín người phản ứng: Cái gì? Người yêu nổi giận với anh? Bỏ nhà ra đi?:Chết tiệt, là kẻ nào có can đảm bỏ rơi Hàn nhị thiếu gia của chúng ta? Bắt trở về! Phải mau chóng bắt trở về!
Bên này nửa đêm gà bay chó sủa, bên kia Hàn Việt nhận được một cú điện thoại, ngoài ý muốn chính là một người bạn của Hàn Cường gọi đến.
Người bạn này tên Triệu Đình, vốn không thân thiết lắm với Hàn Việt, nhưng mối quan hệ với Hàn Cường lại coi như không tệ. Đặc điểm lớn nhất của người này chính là, hắn đặc biệt thích tạo dựng mối quan hệ với mọi người, từ trước đến nay đều thuần thục, trong việc giao tiếp đặc biệt tinh thông, cũng đặc biệt mưu cầu danh lợi.
Hắn mở vài quán rượu và câu lạc bộ đêm, bạn bè thuộc hạng người nào cũng có, tin lớn tin nhỏ, tin mới tin cũ đều được hắn tận tình thăm dò. Hàn Việt chỉ gặp qua hắn mấy lần, có thể nói là chỉ quen biết sơ, thế nhưng sinh nhật lần này lại được hắn tặng lễ vật rất lớn, đương nhiên là thông qua Hàn Cường chuyển giùm, khiến Hàn Việt muốn cự tuyệt cũng không được.
Triệu Đình ở đầu dây bên kia ha ha cười nói: “Hàn nhị thiếu gia, là tôi đây! Tôi vừa rồi trên đường đến khách sạn tình cờ gặp được người nhà của ngài! Đã trễ thế này lại một mình ở bên ngoài, còn mặc áo mỏng nữa, tôi sợ y xảy ra chuyện gì, cho nên nhân tiện mời y đến khách sạn của tôi nghỉ tạm. Hiện tại chúng tôi đã ở trong khách sạn rồi, ngài có muốn đến gặp không?”
Hàn Việt hết sức kinh ngạc. Sở Từ bỏ nhà trốn đi chưa đến hai tiếng đồng hồ, hắn còn chưa gọi xong một vòng điện thoại, tên Triệu Đình kia từ chỗ nào biết được tin tức Sở Từ bỏ đi chứ? Lại như thế nào ở trên đường ‘tình cờ’ gặp Sở Từ? Người này con mẹ nó cũng quá khôn khéo rồi!
“Vậy làm phiền cậu quá, lão Triệu. Được rồi, tôi sẽ đến ngay!”
Hàn Việt còn chưa nói dứt câu, đột nhiên nghe thấy giọng Sở Từ ở đầu dây bên kia nói gì đó, Triệu Đình lập tức che di động lại, nói chuyện với y. Không lâu sau Triệu Đình đã quay lại, thanh âm khó xử nói: “Không ổn rồi Hàn nhị thiếu gia. Kĩ sư Sở nói nếu ngài tới đây thì y sẽ đi.”
Hàn Việt vội hỏi: “Người đâu rồi?”
“Đã thuê phòng. Tôi sắp xếp cho y căn phòng hạng nhất, tuyệt đối thoải mái! Nhất định không ủy khuất y đâu!”
Hàn Việt phẫn nộ mắng một tiếng, rất muốn lập tức chạy đến chỗ khách sạn của Triệu Đình, nhưng rồi lại sợ Sở Từ nói được làm được, thực sự chạy khỏi khách sạn. Huống chi, chuyện súng ống ban nãy hắn nghĩ đến vẫn còn thấy sợ, nội tâm có điểm áy náy, không dám trực tiếp đối mặt với Sở Từ.
Triệu Đình nhanh trí phân tích nội tâm Hàn Việt một chút, hạ giọng nói: “Nếu không thì như vậy đi, Hàn nhị thiếu gia. Ngày mốt chính là sinh nhật của anh, anh dứt khoát tổ chức trong nhà hàng của chúng tôi là được rồi. Tôi sẽ tranh thủ dẫn kĩ sư Sở đến, còn anh thì mời luôn đám người Bùi lão tổng, cả đám người ở chung náo nhiệt vô cùng, kĩ sư Sở nhất định sẽ không nổi giận với anh trước mặt mọi người đâu. Tiệc tùng mà, uống vài ly rượu trò chuyện vài câu, có hiểu lầm gì đều hóa giải hết…”
Hàn Việt thầm nghĩ, mày con mẹ nó rốt cuộc lộ ra mục đích thật sự, chính là muốn ép lão tử đem tiệc sinh nhật tổ chức trong nhà hàng của mày đúng không? Một Hàn Cường còn chưa đủ, mày thật sự muốn nương nhờ cây đại thụ Hàn gia sao?
Tuy trong lòng nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng nếu không nhờ tên hồ ly Triệu Đình này, Hàn Việt cũng không dễ dàng tìm được Sở Từ. Hắn ho khan một tiếng, nói: “Được, cứ quyết định như vậy đi.:Hai ngày này, người yêu của tôi tiêu xài bao nhiêu trong khách sạn của cậu, cứ ghi sổ hết cho tôi, y thích ăn ngon thế nào cứ để y ăn thỏa thích.”
Triệu Đình cười ha ha: “Vậy sao được? Sao tôi có thể tính tiền bạn bè chứ!? Tôi bảo đảm sẽ hầu hạ người ta chu đáo, ngài cứ yên tâm!”
——
Sáng hôm sau, thời điểm đầu óc Hàn Việt đã hoàn toàn tỉnh táo, hắn bắt đầu nghi ngờ tại sao Triệu Đình có thể nhanh như vậy tìm được Sở Từ? Triệu Đình từng gặp Sở Từ là chuyện có thật, đó là vào năm trước khi Hàn Việt trở về Bắc Kinh nghỉ phép, vì muốn khoe khoang Sở Từ nên hắn đã tụ hội cùng cả đám bạn bè. Nhưng hai người họ ngồi cách nhau cả nửa cái bàn lớn, ngay cả lên tiếng chào hỏi cũng không có, chẳng lẽ từ lúc ấy Triệu Đình đã bắt đầu cố ý nhớ mặt Sở Từ? Khốn nạn, tên tiểu tử kia sẽ không phải là có suy nghĩ không an phận gì đối với người của lão tử đấy chứ?
Đối với Triệu Đình, Hàn Việt thật sự có ấn tượng không tốt lắm. Người này bình thường chuyên môn nịnh hót, chuyên môn bám váy quan hệ, còn đặc biệt thích bày ra khuôn mặt tươi cười với kẻ khác, nhìn qua đặc biệt giả dối. Hắn đã dùng lời ngon tiếng ngọt và tiền tài làm thế tấn công, khiến Hàn Cường xưng huynh gọi đệ với hắn. Năm đó lúc Hàn Cường lái xe đụng chết người, hắn cũng có mặt trên xe, hai người đã uống rất nhiều, khi cảnh sát giao thông tới hiện trường căn bản không cần kiểm tra nồng độ cồn, bởi vì trên cơ thể hai người đều nồng đậm mùi rượu.
Sau đó, Hàn lão tư lệnh áp giải Hàn Cường đến tòa án, kết quả tên tiểu tử kia ngay tại pháp đình phản cung, kiên quyết nói là do người bị hại vượt đèn đỏ trước, làm trái với quy tắc giao thông nên mới bị đụng trúng. Người bạn làm ở tòa án cấp cao của Hàn Việt đã chuẩn bị sẵn từ trước, Triệu Đình bên này vừa phản cung, bên kia tòa án cấp cao lập tức biết thời biết thế, phán quyết Hàn Cường có trách nhiệm liên đới, bồi thường chút tiền xem như xong.
Tuy rằng tư lệnh phu nhân sau đó hết sức cảm kích Triệu Đình, nhưng trong lòng Hàn Việt vẫn không có ấn tượng tốt với tên tiểu tử ấy. Trong mắt Hàn Việt, Hàn Cường từ xưa đến nay đều là kẻ vô tích sự, giỏi nhất chính là cùng đám hồ bằng cẩu hữu Triệu Đình ra ngoài ăn chơi. Cả đám người đó suốt ngày vây quanh Hàn Cường nịnh nọt tâng bốc, khiến Hàn Cường cứ cho rằng bản thân tài giỏi lắm, năm rộng tháng dài mới dưỡng ra tính cách ngây thơ không biết nếm mùi đời, thùng rỗng kêu to.
Cho nên thời điểm Hàn Việt dấy lên nỗi nghi ngờ này, hắn lập tức không cách nào ngồi yên.
Theo như hắn nhận thấy, Triệu Đình là kẻ rất giỏi đoán sắc mặt người khác, khuôn mặt luôn tươi cười nịnh hót, mà Sở Từ lại là kiểu chỉ ăn mềm không ăn cứng. Hiện tại y đang bị một phát súng của hắn làm cho tức giận, lỡ đâu Triệu Đình không có ý tốt, nảy lên ý đồ xấu, hai người bọn họ thừa dịp hỗn loạn mà…
Kỳ thật, ý tưởng này của Hàn Việt đúng là oan uổng cho Triệu Đình. Triệu Đình tuy là hạng người nhân cách thối nát, nhưng có cho hắn mượn một trăm cái lá gan, hắn cũng không dám thèm muốn người trong lòng Hàn nhị thiếu gia a.
Năm xưa lúc ở buổi tụ hội hắn cố ý ghi nhớ gương mặt Sở Từ, chính là vì hắn nhìn ra thái độ của Hàn Việt đối với y rất khác biệt, chắc hẳn đã động chân tâm. Nếu có thể tạo dựng mối quan hệ tốt cùng Sở Từ, muốn nương nhờ Hàn Việt cũng dễ dàng hơn. Triệu Đình trời sinh không có nhiều bản lĩnh, duy nhất việc nịnh bợ đám người Thái Tử đảng thì làm tốt vô cùng.
Tối đó, thông qua đám bạn bè hắn mới biết người yêu của Hàn Việt đã bỏ nhà ra đi, còn Hàn Việt thì đang sốt ruột sốt gan đi khắp nơi tìm người. Lúc ấy hắn định về nhà, không ngờ vừa bước ra khỏi cửa khách sạn liền nhìn thấy Sở Từ đứng ở bên kia đường cách đó không xa.
Đây gọi là cái gì? Đây gọi là vận khí a!
Thời điểm gặp Sở Từ, Triệu Đình còn có chút lo lắng, bởi vì hắn nghe nói vị kĩ sư bảo bối kia của Hàn Việt không phải kiểu người dễ nói chuyện, hơn nữa lại là sau khi cho Hàn Việt một cái tát mới bỏ nhà trốn đi, đoán chừng còn chưa nguôi giận. Từ trước khi bước đến gần y, Triệu Đình đã chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất.
Ai biết tình huống thế nhưng thuận lợi đến bất ngờ. Sau khi nghe hắn giới thiệu tên, Sở Từ liền nhận ra hắn, kế tiếp hắn nhân tiện đưa ra lời mời, Sở Từ cũng liền chấp nhận, cùng hắn đi vào khách sạn. Thậm chí khi hắn gọi điện cho Hàn Việt, y cũng không phản đối gì, vẫn lễ độ mà xa cách đứng bên cạnh.
Đây còn có thể nói gì nữa chứ?:Quả thực chính là một chiếc bánh nhân thịt khổng lồ từ trên trời rơi xuống, ông trời đã định sẵn Triệu Đình hắn có thể nương nhờ Hàn nhị thiếu gia a!
Triệu Đình hưng phấn chùi chùi đôi tay, không chỉ đặc biệt mời chuyên gia ẩm thực đến cung phụng vị tổ tông sống kia, còn đặc biệt buổi sáng mỗi ngày tự mình lái xe đưa Sở Từ đi làm, buổi tối tự mình đón Sở Từ về. Đồng thời, hắn cũng sắp xếp người chuẩn bị cho buổi yến hội ở lầu hai, ca hát ăn uống chơi bài cả một dãy, không nghi ngờ gì muốn tổ chức một buổi tiệc sinh nhật thật hoành tráng thật thành công cho Hàn Việt, muốn biến nó thành sự kiện trọng đại nhất khắp thành Bắc Kinh.
……
Hôm sinh nhật, trang phục của Hàn Việt quả thật rất hợp với không khí, tóc cắt gọn, xịt nước hoa, áo khoác ngoài trị giá năm mươi vạn, trong túi còn có chìa khóa của một căn nhà dùng làm lễ vật bồi tội, một căn nhà cao cấp ở cạnh bên Sở nghiên cứu khoa học của Sở Từ, lái xe năm phút thì đến nơi. Hàn Việt mấy hôm trước còn chọn được một chiếc giường lớn dành cho hai người nằm, đã sai người đưa vào nhà luôn.
Cuộc đời này, điều Hàn Việt hận nhất chính là Sở Từ không muốn dùng tiền của hắn, kiên quyết độc lập kinh tế. Và cuộc đời này, điều Hàn Việt vui nhất chính là Sở Từ dọn đến nhà hắn ở, nằm trên giường của hắn, thuận tiện ngủ bên cạnh hắn.
Lúc hắn tới khách sạn, đám người Bùi Chí, Hầu Du đều đã có mặt đầy đủ, vừa thấy hắn liền trăm miệng một lời: “Ai da, Hàn nhị hôm nay thay đổi phong cách! Ăn mặc như vậy cho ai xem nhỉ, chẳng lẽ vị kĩ sư kia cũng đến?”
Hàn Việt nói: “Y dám không đến!?” Sau đó liền nhìn về phía Triệu Đình.
Triệu Đình cười hì hì trả lời: “Yên tâm yên tâm, tôi đã cho xe đi đón y rồi. Lúc này Sở nghiên cứu khoa học còn chưa tan ca, nhiều nhất là một tiếng, một tiếng nữa y sẽ tới.”
Hàn Việt nhẹ nhàng thở phào trong lòng, lại sờ sờ chìa khóa trong túi. Vốn hắn dự định cứ đưa chìa khóa cho Sở Từ là xong việc, kết quả Bùi Chí liền dạy dỗ hắn, nói lễ vật không thể tặng như vậy, nhất là lễ vật tặng cho tiểu tình nhân, phải đóng gói kỹ lưỡng, khiến người ta vừa nhìn qua liền cảm thấy tinh xảo tao nhã, cảm thấy rất có phẩm vị. Cho nên, hiện tại Hàn Việt đã đem chìa khóa bỏ vào trong một chiếc hộp, bên ngoài thắt dây lụa tơ tằm màu hồng phấn, nhìn đến quả thật rất ra trò ra vẻ.
“Được rồi, chúng ta dùng rượu trước, một bên uống một bên chờ, một bên uống một bên chờ nha!” Triệu Đình vừa sai người mở sòng bài, vừa đem đến hai chai rượu vang đỏ Chateau Lafite hai trăm năm, tự mình ra mặt tiếp đãi khách khứa: “Nào nào nào, hôm nay ông chủ tôi đã ra tay, cùng các anh em không say không về!”
Hàn Việt bị cả đám bạn bè thay nhau mời rượu, dù quen biết hay không quen biết nhau đều dần dần trở nên thân thiện, miệng cười tay bắt. Nhất thời, buổi yến hội trở nên náo nhiệt vô cùng. Khi nhà hàng đem ra chiếc bánh ga-to ba tầng cho Hàn Việt cắt, không khí lập tức bị đẩy lên đến cao trào.
Hàn Việt mặc dù đã có chút men rượu, nhưng vẫn nhớ rõ thời gian, cách một lúc lại xem đồng hồ. Đã hơn một tiếng rưỡi trôi qua, thế nhưng một chút dấu hiệu xuất hiện của Sở Từ cũng không có, gọi điện thoại thì chẳng ai nghe. Hàn Việt thoáng chốc đứng ngồi không yên, tìm Triệu Đình hỏi: “Cậu không phải nói đã cho người đi đón y sao? Y đâu?”
Triệu Đình vỗ đầu, lập tức gọi điện hỏi, tài xế bên kia trả lời lại rằng kĩ sư Sở vẫn đang chậm rãi thu dọn đồ đạc, có khả năng không dự tính tới đây.
Hàn Việt biến sắc, cười lạnh một tiếng: “Triệu Đình, tôi chính là nể mặt người yêu của tôi nên mới đến đây, cậu cũng đã cam đoan với tôi có thể khiến y hồi tâm chuyển ý. Nhưng bây giờ thì sao? Y nói là không tới? Đây là có chuyện gì a?”
Triệu Đình tự biết không ổn, mồ hôi lạnh lập tức rơi xuống: “Đây đây đây… đây là lỗi của tài xế! Người này không biết cách làm việc! Được rồi, tôi sẽ tự mình đi đón kĩ sư Sở, mời tới cũng tốt kéo tới cũng tốt, dù sao đi nữa, đêm nay y nhất định xuất hiện trước mặt ngài! Ngài thấy sao?”
Hàn Việt thiếu chút nữa bẻ gãy chiếc đũa làm hai, thanh âm cũng thay đổi: “Cậu nói với y, nếu y dám không tới lão tử sẽ đập gãy chân y!”
Triệu Đình đi chuyến này, thế nhưng kéo dài hơn nửa tiếng.
Hàn Việt đã uống nửa chai rượu vang đỏ, nửa chai rượu vang trắng, đầu óc sắp sửa không kiểm soát được. Hắn lảo đảo đứng lên, quyết định ra ngoài cửa hóng gió, hút điếu thuốc, nhân tiện chờ Sở Từ đến.
Không ngờ vừa ra đến cửa khách sạn, đã thấy Triệu Đình lái chiếc BMWs về, đang đậu xe dưới bậc thang. Triệu Đình bước xuống, đi vòng qua phía ghế phó lái, nho nhã lễ độ mở cửa giúp Sở Từ. Sở Từ xuống xe, còn mỉm cười nói gì đó với hắn.
Hàn Việt khẳng định kia không phải câu cám ơn khách sáo, bởi vì Sở Từ nói một câu khá dài, trên mặt còn mang theo chút ý cười nhẹ nhàng.
Số rượu uống xong gần như biến đổi hết thành men cồn bốc cháy trong cơ thể. Hàn Việt cũng không nhớ rõ, bản thân hắn đã từng nhìn thấy Sở Từ tươi cười như vậy bao giờ chưa, càng miễn bàn ôn nhu như vậy, xinh đẹp như vậy!
Triệu Đình cũng mỉm cười đáp lại mấy câu, đưa tay ra làm một tư thế “Mời”.
Sở Từ một bên bước lên bậc thang, một bên quay đầu cười nói với hắn. Không biết hai người đang nói chuyện trên trời dưới đất gì, giữa chừng còn khua tay múa chân ra dấu, có thể nhìn ra bọn họ trò chuyện rất ăn ý.
Hàn Việt nắm chặt đầu lọc, nhưng không hút, điếu thuốc gần như bị hắn bóp nát thành mảnh vụn. Sắc mặt hắn lúc này không thể nghi ngờ gì chính là hết sức đáng sợ, nếu có người nhìn thấy, không chừng bị dọa đến sốc luôn.
Sở Từ vừa nói chuyện vừa bước đi, đột nhiên quay đầu lại, trực tiếp nhìn thấy Hàn Việt đứng ngoài cửa lớn. Trong phút chốc y hơi sững sốt một chút, ý cười trên mặt lập tức biến mất, có điểm đề phòng nhìn Hàn Việt, hơn nữa còn theo bản năng lui ra sau nửa bước.
Hàn Việt nghiến chặt răng, rất lâu sau mới thả lỏng nắm tay, tàn thuốc thẳng tắp rơi xuống mặt đất, bị hắn một cước giẫm tắt. Sau đó hắn đưa tay ra, ngoắc ngoắc với Sở Từ, nói: “Em lại đây cho tôi.”