Nhâm Gia Viễn lúc đầu còn tưởng rằng Hàn Việt không hiểu y thuật nên nói bậy, sau khi chạy lên lầu mới phát hiện lời Hàn Việt nói là tình hình thực tế.
Hắn quả thật đem một cước kia đá Sở Từ đến mức dạ dày xuất huyết.
Bùi Chí vốn có quan hệ tốt với Hàn gia cũng chạy theo, vừa vào cửa đã thấy Sở Từ nằm nghiêng trên giường, mới ho ra một ngụm máu, màu đỏ tươi nhuộm lên drap giường. Hàn Việt ngồi bên cạnh ôm chặt Sở Từ, sắc mặt hoảng loạn hiếm thấy.
Nhâm Gia Viễn nhìn thấy cảnh này, trong đầu liền nổ ầm một tiếng. Tình huống trước mắt rõ ràng là dạ dày bị một luồng lực cực mạnh đập thẳng vào, tĩnh mạch huyết quản vỡ nát xuất huyết, vị kĩ sư kia rốt cuộc đã làm gì mới khiến cho Hàn Việt ra tay tàn độc như vậy chứ?
Bùi Chí luống cuống, liên tục hỏi: “Sao lại thế này sao lại thế này? Đang yên đang lành tự nhiên lại thành ra như vậy?”
“Y đánh tôi một cái, tôi nhất thời không kịp phản ứng, nhân tiện liền…” Hàn Việt vừa nói vừa run rẩy, quả thực ngay cả khớp hàm cũng run lên cầm cập, “Tôi thật sự không cố ý, thật sự là uống quá nhiều, nhất thời bị kích động, cho nên mới…”
Bùi Chí nóng nảy: “Y đánh cậu thì cứ để cho y đánh a! Cậu có thể đau bao nhiêu? Nhìn xem bây giờ phải làm sao đây? Lão Nhâm, cậu gọi điện kêu xe cứu thương chưa?”
Bùi Chí vốn là người trong thương trường, bao nhiêu năm kinh nghiệm lăn lộn bể dâu chìm nổi, bình thường khi gặp chuyện, hắn so với đám con cháu của cán bộ cao cấp xuất thân từ đặc khu quân ủy càng trấn định hơn, cũng chú ý thủ đoạn lẫn mánh khóe. Dáng vẻ lo lắng của hắn bây giờ khiến Nhâm Gia Viễn có chút không quen, sửng sốt một lát mới trả lời: “Ờ, đã gọi rồi.:Mẹ kiếp, các người có thể hay không đừng nghi ngờ chỉ số thông minh của một người trưởng thành như tôi!?”
Sự thật chứng minh, bản thân Nhâm Gia Viễn đường đường là chủ nhiệm khoa ngoại: mặc dù có một phần nguyên nhân bên trong là nhờ cha hắn: ít nhất về mặt chỉ số thông minh là không thành vấn đề. Năm phút sau, xe cứu thương đã hú còi inh ỏi chạy tới, khiến toàn bộ đám người trong khách sạn đều hoảng sợ.
Sở Từ lúc này gần như đã bất tỉnh nhân sự, Hàn Việt vừa gấp lại vừa hối hận, một mạch ôm y chạy xuống dưới lầu, Bùi Chí và Nhâm Gia Viễn vội vã theo sau. Trên đường đi thì gặp phải Triệu Đình, mắt thấy người mới nửa tiếng trước còn đang yên đang lành thần thanh khí sảng, nửa tiếng sau đã biến thành như vậy, sắc mặt Triệu Đình lập tức trắng bệch.
Hàn Việt đúng là hận Triệu Đình đến trào máu, nhìn thấy hắn liền giống như không thấy tiếp tục chạy đi. Thế nhưng Bùi Chí lại dừng bước một chút, đen mặt hỏi: “Lão Triệu, cậu nói thật cho tôi biết, cậu và kĩ sư Sở thật sự không có gì chứ?”
Triệu Đình sắp sửa khóc tới nơi: “Anh cảm thấy tôi dám sao?”
“…” Bùi Chí thở dài, lắc đầu nói: “Tôi thấy cậu cũng không dám.”
Quá trình đưa Sở Từ đến bệnh viện cứ y như đánh giặc, đêm hôm khuya khoắt khiến cho một nửa bệnh viện gà bay chó sủa, Nhâm Gia Viễn sâu sắc cảm nhận hắn đã hao tổn mất ba năm tuổi thọ.
……
Tuy rằng Sở Từ ở trong giới ăn chơi hết sức mờ nhạt, không có mấy người biết y là ai, thế nhưng nhờ Hàn Việt trấn giữ bên cạnh, trong bệnh viện không ai dám thờ ơ với y. Bọn họ bên này vừa mới nhập viện, bên kia đã bắt đầu làm kiểm tra dạ dày, rất nhanh liền có kết quả. Sở Từ vốn bị loét dạ dày, bởi vì tâm tình kích động, nóng nảy phẫn nộ tạo nên áp lực huyết mạch, mạch máu cấp tốc ứ đọng; lúc này Hàn Việt lại đá một cú, khiến cho mạch máu vốn dĩ yếu đuối lập tức vỡ tan, máu tươi theo thực quản trực tiếp phun ra.
Bởi vì dạ dày còn sót lại máu dư, cho nên việc quan trọng cấp bách hiện giờ là rửa sạch dạ dày và bơm thuốc vào. Nửa đêm, một đám chuyên gia chạy tới bệnh viện chờ sẵn, vừa có kết quả kiểm tra lập tức đưa đưa Sở Từ vào phòng phẫu thuật.
Hàn Việt ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật, sống lưng thẳng tắp, cứng đờ đến mức có cảm giác như sắp gãy đến nơi.
Nhâm Gia Viễn đi tới đi lui mấy vòng ngoài hành lang, dừng lại thở dài, hỏi: “Người yêu nhà anh hiện giờ còn uống thuốc Hydrochloride Paroxetin không?”
Hàn Việt cứng nhắc gật đầu.
“Anh… Anh cũng đừng quá… Không phải đã nói rồi sao, y vốn bị loét dạ dày, khi tâm tình kích động sẽ có khả năng bị xuất huyết dạ dày, một đá của anh chỉ là tác động thêm vào thôi.” Nhâm Gia Viễn nhìn bộ dạng Hàn Việt, hơi có chút lo lắng, lại hơi có chút sợ hãi: “Tâm tình suy sụp trong thời gian dài cộng thêm chứng trầm cảm mới có khả năng bị loét dạ dày, thuốc chống trầm cảm cũng không tốt cho dạ dày. Mười người có thói quen dùng thuốc chống trầm cảm thì đến chín người dạ dày không tốt, cho nên không hoàn toàn là do lỗi của anh đâu.”
Hàn Việt ngồi yên, đầu tựa vào vách tường phía sau, cả nửa ngày mới thấp giọng nói: “Tôi vốn… vốn không nghĩ sẽ đánh y… Tôi chính là nhất thời tức giận, không khống chế được bản thân…”
Nhâm Gia Viễn thầm nghĩ, tính cách nóng nảy của anh là được dưỡng thành từ lúc bú sữa mẹ, muốn thay đổi nói dễ hơn làm.
“Hôm nay, tôi vốn định sẽ tặng y một căn nhà.” Hàn Việt dừng một chút, chậm rãi nói tiếp: “Tôi đã nghĩ sẽ cùng y như vậy, chậm rãi trải qua những ngày tháng hạnh phúc, mỗi ngày đều thân thân mật mật, có tư có vị sống đến bạc đầu…”
Nhâm Gia Viễn thoáng cân nhắc, cố gắng lựa chọn từ ngữ để giảm đến mức thấp nhất khả năng tự chuốc lấy họa, sau đó hỏi: “Cho tới bây giờ, y đã từng dùng tiền của anh chưa?”
Hàn Việt lắc đầu: “Chưa bao giờ.”
“Tiền lương của y nhiều hay ít? Bình thường tiêu xài xoay sở thế nào? Tiền kiếm được dùng vào những chuyện gì?”
“Cậu là nhân viên kiểm toán à?” Hàn Việt đập hắn một phát, nghĩ nghĩ rồi mới trả lời: “Y đi làm chưa được bao lâu, chắc là cỡ mấy ngàn, với lại còn thêm tiền phúc lợi gì đó… Căn nhà trọ kia y thuê hết bốn ngàn ba, mỗi tháng mua sách vở và tài liệu hơn một ngàn nữa. Bình thường chỉ ăn uống thôi đã đặc biệt tốn kém, y thích ăn đồ ngon, nếu không thích sẽ không đụng tới. Chưa kể, y đối với đồ đạc trang trí trong nhà cũng rất chú ý, mỗi ngày đều mua về một bó hoa tươi cắm trong phòng, mấy đồ đạc như thảm trải sàn đều phải là loại thoải mái nhất. Hừ, quả thực có thể nói y so với tôi còn tinh tế hơn.”
“Đây không phải là rất chú ý đến chất lượng cuộc sống sao? Như thế nào lại mắc chứng trầm cảm nhỉ?” Nhâm Gia Viễn cảm thấy hết sức kì quái, hắn cứ nghĩ Sở Từ thuộc thành phần trí thức thanh cao, chỉ biết cắm đầu vào công việc, thật không nghĩ tới cuộc sống của người ta lại cao cấp như thế!
“Đúng rồi, còn quần áo nữa!” Hàn Việt vỗ tay một cái, nói: “Quần áo của y toàn là hàng hiệu, thẳng thớm phẳng phiu, định kỳ đều đưa đi giặt ủi… Ha, mặc vào rất có tư thái.”
“Dựa theo lời anh nói, người yêu của anh chính là kiểu người không để dành tiền?”
Hàn Việt gật đầu: “Y chưa bao giờ để dành tiền.”
“Như vậy không đúng, không phù hợp lẽ thường a.” Nhâm Gia Viễn gật gù, “Anh xem, một người từ nơi khác đơn độc chạy tới Bắc Kinh, nhà ở là đi thuê, thời gian làm việc không dài, thế nhưng một chút tiền cũng không hề để dành, hoàn toàn khác hẳn đám anh em từ nơi khác đến mà tôi quen biết. Dựa theo thu nhập của kĩ sư Sở, y hoàn toàn có thể để dành tiền mua một căn nhà, nhưng y lại thuê một căn nhà trọ cấp ba, hơn nữa khu vực không tệ lắm… Y như vậy, hoặc là căn bản không dự tính sinh sống lâu dài ở Bắc Kinh, hoặc là phía sau còn có đường lui.”
Hàn Việt cười nhạt: “Có đường lui cái rắm. Lúc y mới sinh thì mẹ y đã qua đời vì sinh khó, lên trung học cha y cũng qua đời. Hai năm nay tôi chưa từng thấy y gặp gỡ người thân nào, dù có đi nữa cũng xa lắc xa lơ, căn bản không dính líu gì nhau.”
Nhâm Gia Viễn ngồi xuống, cau mày trầm tư rất lâu, “Y đối với công việc trong tương lai có kế hoạch gì không?”
“Kế hoạch!?” Hàn Việt sửng sốt một chút, “Không rõ ràng lắm, bất quá hai tháng trước y có một đề án khoa học, vốn dĩ là cơ hội để thăng chức thăng bậc, nhưng y lại vứt bỏ, nói là không có ý nghĩa.”
Nhâm Gia Viễn lập tức kinh sợ, thật lâu cũng không nói được tiếng nào.
Chờ đợi cộng thêm lo lắng khiến Hàn Việt trở nên sốt ruột, mà Nhâm Gia Viễn như vậy lại càng khiến hắn bực dọc hơn: “Cậu đang nghĩ gì hả? Hỏi cả nửa ngày trời, rốt cuộc có kết luận hay không?”
“Tôi nói này, Hàn nhị thiếu gia. Anh… anh không cảm thấy…” Nhâm Gia Viễn đắn đo lựa chọn từ ngữ một chút, vô cùng cẩn trọng hỏi: “Anh không cảm thấy người yêu của anh, y… y căn bản không có kế hoạch gì trong tương lai sao?”
“–Hử? Tương lai?”
“Người bình thường đều có kế hoạch trong tương lai, nói ví dụ như tư lệnh phu nhân muốn lão đại nhà anh tìm được vị trí có thực quyền, kế hoạch của tôi là sáu tháng cuối năm phải nhập cho khoa ngoại một bộ máy móc thiết bị, mà kế hoạch của anh là sang năm thăng chức lên phó ban. Loại kế hoạch này cho thấy con người có tinh thần tiến về phía trước, có dục vọng sống, chỉ cần là người bình thường đều sẽ có kế hoạch trong tương lai. Nhưng người yêu của anh, y không có thân thích, không có bạn bè, một thân một mình, không để dành tiền, không mua nhà ở, trong tay một chút tiền dư cũng không giữ lại, nên ăn liền ăn, nên hưởng thụ liền hưởng thụ, thậm chí ngay cả chuyện tốt như thăng chức cũng không nguyện ý làm…” Nhâm Gia Viễn dừng một chút, cho ra kết luận: “–Có khả năng, y căn bản không nghĩ tới chính mình còn có tương lai.”
Mối lo sợ ngấm ngầm trong lòng Hàn Việt lập tức bị đâm trúng, thiếu chút nữa đã nhào tới đập Nhâm Gia Viễn: “Cậu không phải lại muốn nói với tôi chứng trầm cảm nghiêm trọng sẽ có khuynh hướng tự sát đấy chứ? Tôi… Tôi lúc trước tuy là không hiền lành gì lắm, nhưng cũng không đến mức mỗi ngày không chửi thì đánh y, tôi cũng có lúc rất tốt nha… Mặc dù… Mặc dù tính tình tôi đúng là hơi kém, nhưng tôi có thể sửa mà, trong lòng tôi vẫn rất thương y…”
Hàn Việt có điểm hỗn loạn, trong lòng nôn nóng như bị mèo cào. Từ sau khi phát hiện Sở Từ phải uống thuốc điều trị chứng trầm cảm, hắn liền cẩn thận quan sát, phát hiện cá tính Sở Từ quả thật rất tiêu cực, ngoại trừ có chút tinh tế trong chuyện ăn uống, bình thường đều không có hứng thú đam mê gì. Đa số thời điểm nhàn rỗi không có việc gì, y chỉ ngồi yên nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ, không nói tiếng nào, có khi cứ ngồi như vậy ngồi đến giữa trưa.
Y cũng không có bạn bè. Đã công tác hai năm trong đơn vị, y vẫn không quen thân cùng đồng nghiệp. Người ta gọi bạn bè ra ngoài chơi đều không nghĩ sẽ gọi y, y bình thường làm gì cũng độc lai độc vãng, chưa từng mời mọc kẻ khác.
Nhưng nếu nói y tính cách quái gở thì cũng không phải. Cá tính Sở Từ rất tốt, đối nhân xử thế đều ôn hòa nhã nhặn, làm việc không tranh không đoạt, cho dù là đồng nghiệp giỏi soi mói nhất cũng không tìm ra chút sai phạm nào của y.
Y chính là luôn luôn duy trì khoảng cách với người khác, đứng bên ngoài lề nho nhã lễ độ, điềm đạm mà xa cách.
Người như vậy nếu trong lòng có tồn tại khuynh hướng tự sát, vậy thì tuyệt đối không kỳ quái.
Hàn Việt càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, hận không thể ngay lập tức xông vào phòng phẫu thuật đem Sở Từ lay tỉnh, moi tim moi gan ra hỏi y rốt cuộc có phải hay không muốn tự sát, cầu xin y đừng có ý niệm kích động gì trong đầu, hai người chậm rãi hưởng thụ những ngày tháng tươi đẹp sắp tới.
Hắn từ nhỏ tới lớn đều không đặc biệt yêu thích thứ gì, tình cảm của hắn cùng gia đình rất nhạt nhẽo, tình cảm cùng đám anh em so ra còn sâu sắc hơn. Bình thường ở trong quân đội, mối quan hệ cùng cấp dưới cũng rất hòa hợp, nhưng đó đều là đám bạn thô ráp xù xì khi đánh trận với nhau, sau đó cười ha hả. Hắn chưa từng thích một người nào giống như Sở Từ, có khi hận không thể xem y như bảo bối mà nâng niu trong lòng bàn tay, có khi lại hận không thể dùng sợi dây xích sắt đem y trói ở bên cạnh, không cho phép y nhìn người khác, không cho phép y nói chuyện với người khác, để trong mắt y chỉ có một mình hắn.
Hắn có khi chỉ hận không tìm được lý do để đối xử tốt với Sở Từ, nhưng rồi lại cảm thấy cho dù hắn đối xử với y tốt cỡ nào, y cũng không thèm để ý. Chỉ có thời điểm hắn đối xử với y không tốt, nổi nóng đập phá đồ đạc, y mới có thể nhìn hắn nhiều hơn một chút, cho dù ánh mắt kia là khinh miệt, là chán ghét, thậm chí là oán hận.
Đúng lúc này, cửa phòng cách ly mở ra, một bác sĩ chuyên môn bước tới mỉm cười chào đón Nhâm Gia Viễn, sau đó chuyển hướng sang Hàn Việt: “Hàn nhị thiếu gia, người đã tỉnh rồi! Ngài có muốn vào gặp không?”
Hàn Việt lập tức trở nên kích động, căn bản không đợi bác sĩ nói tới lần thứ hai, chỉ kịp nôn nóng gật đầu một cái, sau đó liền chạy nhanh vào phòng.
Nhâm Gia Viễn ở phía sau xoay người bỏ đi, tận lực khắc chế ánh mắt xem thường của mình, nhún nhún vai.
Sở Từ nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch như tấm thảm. Trông thấy Hàn Việt đi vào, y chỉ hơi chớp chớp mi mắt, rồi chậm rãi quay đầu đi.
Hàn Việt ngượng ngùng đứng bên cạnh, muốn ôm y để nhìn kỹ gương mặt y, nhưng rồi lại xấu hổ mà dừng bước. Mấy bác sĩ đứng gần đều mỉm cười chào hỏi Hàn Việt, thấy bộ dáng lơ đãng của hắn, cũng thức thời tìm cớ đồng loạt lui xuống.
Bên này người vừa đi khỏi, bên kia Sở Từ lập tức nhắm mắt lại, trên mặt không có nửa điểm biểu tình.
Hàn Việt đi xung quanh giường Sở Từ mấy vòng, muốn nói tiếng xin lỗi nhưng cỡ nào cũng không thốt nên lời, giằng co nửa ngày cũng chỉ nghẹn ra một câu: “…Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi.”
Sở Từ hơi nhúc nhích. Hàn Việt hoảng sợ, lại chỉ thấy y vùi sâu đầu mình vào chiếc gối, tiếp tục không động đậy.
Hàn Việt rối rắm vô cùng đứng cạnh giường bệnh, nhìn bóng dáng yên lặng của y đến ngẩn người. Cũng không biết qua bao lâu, hắn mới nghe được tiếng hít thở đều đều rất nhẹ của Sở Từ truyền đến, cho thấy y đã ngủ.
Hàn Việt thoáng sửng sốt, chậm rãi ngồi xuống mép giường.
Lúc này hắn mới nhớ ra, lời xin lỗi của hắn, cuối cùng vẫn không rời khỏi miệng.