Thắp Đèn Ngắm Lưỡi Dao

Chương 33: Chương 33: Tạ tội




Sở Từ kỳ thật là bị cơn đau làm cho tỉnh giấc.

Y vừa mở mắt, liền cảm thấy choáng váng khủng khiếp, ghê tởm đến mức làm cho y phát nôn. Trong phút chốc, y cơ hồ nhìn không rõ mọi thứ trước mắt, qua rất lâu mới miễn cưỡng nhận ra mình đang nằm trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, cửa sổ bị mức màn dày che phủ hoàn toàn, không gian vô cùng u tối, không rõ hiện tại là lúc nào.

Một tay y bị còng ngược trên đầu giường, tay còn lại bỏ vào trong chăn. Sau gáy không ngừng truyền đến đau đớn mơ hồ, Sở Từ gắng gượng tập trung sức lực nhớ lại một chút, hẳn là do bị Hàn Việt đánh.

Thực ra, y cái gì cũng đều nôn không được, chỉ mới nôn khan vài cái liền mệt lả, suy yếu tựa vào đầu giường thở dốc.

Lúc này, cánh cửa ‘răng rắc’ mở ra, trong căn phòng tối mịt lọt vào tia sáng, sau đó Hàn Việt bước vào, đóng cửa lại.

Sở Từ gần như là vội vàng xoay mặt đi, tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Việt, khàn giọng nói: “Nước…!”

Y chưa từng nói cho bất cứ kẻ nào, từ sau cái ngày Hàn Cường bị giết chết, y không thể một mình ở trong không gian mờ mịt nhỏ hẹp. Thời điểm y đơn độc trong phòng, chung quanh không có thanh âm cũng không có ánh sáng, y liền không thể kiềm chế mà nhớ tới Hầu Hoành Xương, nhớ tới Triệu Đình, nhớ tới Hàn Cường, nhớ tới vết máu đầm đìa dữ tợn không ngừng lan rộng, màu đỏ tươi chói mắt kia rốt cuộc đọng lại thành vũng trên gương mặt vô tội của Lý Vi Lệ cùng Cao Dương.

Tất nhiên, kia đều là do Sở Từ phán đoán. Y căn bản không nhìn thấy bộ dạng Lý Vi Lệ cùng Cao Dương ngã vào vũng máu. Vì che giấu chứng cứ phạm tội cho Hàn Cường, từ lúc bọn họ ngã xuống đất bỏ mạng cho đến khi bị cưỡng ép hỏa táng, thời gian vỏn vẹn chỉ có một ngày. Lúc bọn họ hóa thành tro tàn trong lò đốt xác, Sở Từ vẫn không hề hay biết, chỉ một lòng tràn ngập chờ mong lão sư cùng đệ đệ đến Bắc Kinh thăm y.

Thời gian ấy hạnh phúc như vậy, thế mà nhân sinh sau đó chỉ tràn ngập tuyệt vọng cùng thống khổ, u ám vô cùng vô tận.

Trong những ngày tháng dày vò không hồi kết, đôi khi Sở Từ lại cảm thấy khiếp sợ vì sự thay đổi của bản thân. Y hoảng hốt nhận ra, y đã biến thành một kẻ mà ngay chính y cũng không quen biết, trong đầu ngẫu nhiên sẽ hiện lên ý tưởng tàn nhẫn ác độc khiến y hết sức kinh hãi. Y mơ hồ sợ hãi chính mình, rồi lại không biết phải làm sao. Không ai có thể giúp y, không ai có thể khuyên can y, mà sự tồn tại của Hàn Việt lại gây cho y áp lực tâm lý lớn đến mức khó có thể tưởng tượng, càng lúc càng đẩy mạnh y về phía vực sâu hắc ám.

Y không dám để bản thân ở một mình một chỗ. Mỗi khi chung quanh không có ai, không có âm thanh, không có ánh sáng, y liền cảm giác sự tà ác lãnh huyết kia lại trỗi dậy ở nơi sâu nhất trong linh hồn, dùng ngôn ngữ lạnh băng mà hấp dẫn dụ dỗ y càng thêm oán hận, càng thêm thống khổ, càng thêm muốn báo thù.

Sở Từ không cách nào khống chế phần linh hồn hắc ám nhất, thống khổ nhất kia, bởi vậy y chỉ có thể tận lực mau chóng trốn khỏi nơi đây, trốn tới một nơi hẻo lánh xó xỉnh của Trung Quốc, chờ đợi cừu hận theo thời gian trôi qua sẽ dần dần biến mất, chờ đợi sinh mệnh của chính mình đi đến hồi kết.

Y không thể một mình bị trói trong gian phòng ngủ nhỏ hẹp u tối này, mỗi giây mỗi giây đều khiến y càng thêm sợ hãi, càng thêm kinh hoảng, càng thêm không thể khống chế tinh thần của mình.

Hàn Việt không nói tiếng nào, rót một ly nước ấm, đưa đến bên miệng Sở Từ.

Sở Từ không uống, hỏi ngược lại: “Khi nào anh mới thả tôi đi?”

Hàn Việt nhìn vào mắt y rất lâu, đột nhiên dùng sức nắm lấy cằm y, ép buộc y há miệng, sau đó kiên quyết đổ nước xuống.

Sở Từ lập tức bị sặc, thảm hại không chịu nổi xoay đầu đi muốn né tránh dòng nước, thế nhưng bàn tay Hàn Việt lại tựa như gọng kiềm sắt không chút dao động, cuối cùng ly nước kia chỉ có một nửa lọt vào miệng Sở Từ, một nửa còn lại văng hết lên gối đầu lẫn cơ thể Hàn Việt.

“Khụ khụ khụ! Khụ khụ! Khụ khụ khụ…” Hàn Việt vừa buông tay, Sở Từ lập tức ho khan liên tục, ho đến mức gương mặt đỏ ửng cả lên, thân thể không tự chủ mà cuộn tròn lại. Gương mặt cùng tóc mai của y đều sũng nước, nhìn qua có điểm chật vật, lại có điểm đáng thương.

Hàn Việt vẫn đứng yên nơi đó nhìn Sở Từ không nhúc nhích, sau một lúc lâu, bỗng nhiên thuận tay ném ly nước đi, nhào lên giường đặt Sở Từ dưới thân.

“Anh… anh làm gì? Khụ khụ…” Sở Từ hoảng sợ, vừa ho khan vừa dùng tay đẩy hắn ra.

Hàn Việt bắt lấy tay Sở Từ, đưa lên miệng thô lỗ hôn xuống, răng nanh lưu lại trên lòng bàn tay cùng đốt ngón tay những vết cắn sâu hoắm.

Nụ hôn này chính là thô bạo như thế, từ cổ tay Sở Từ dọc một đường hôn lên cơ thể, tiếng nước bọt cùng tiếng thở dốc trong bóng tối đặc biệt mờ ám. Quần áo của Sở Từ đã bị thay thành áo ngủ, chất vải hết sức mềm mại nhẹ nhàng. Hàn Việt dễ dàng lột xuống quần áo của người dưới thân, bên sườn thắt lưng mạnh mẽ xoa nắn mấy cái, lại tiện đường len vào trong ống quần.

Sở Từ dùng sức kéo tay hắn ra, sắc mặt vì phẫn nộ và khuất nhục mà hoàn toàn thay đổi: “Hàn Việt, chúng ta đã chia tay rồi!”

“Kia là do em đơn phương yêu cầu chia tay, tôi không chấp nhận.” Hàn Việt đè lên cánh tay bị còng của Sở Từ, đề phòng cổ tay y vì dùng sức quá độ mà trầy xước, đồng thời ném thẳng chiếc áo ngủ vừa bị lột xuống ra tận cuối giường, “Tôi sẽ không chấp nhận, em vĩnh vĩnh cũng đừng mơ, tôi vĩnh viễn không bao giờ chấp nhận…”

Thời điểm nói mấy lời này, thần thái của hắn ôn hòa khác thường, chẳng những không đặc biệt tàn bạo, ngược lại còn có thể xem như có điểm ôn nhu, nhưng mà ôn nhu đến mức khiến người ta sởn tóc gáy.

Hàn Việt hôn lên môi Sở Từ, y lại dùng sức nghiêng đầu tránh đi, làm nụ hôn rơi xuống mặt. Gần đây y rất gầy, hai gò má vô cùng tái nhợt lạnh lẽo, nhưng một chút cũng không thể làm nguội đi cơn tức giận trong lòng hắn, mà ngược lại còn khiến cho tình dục xen lẫn phẫn nộ thêm phần hừng hực thiêu đốt.

Hắn dùng sức ôm chặt cơ thể y, để y càng thêm dựa sát vào ngực mình, một bàn tay nôn nóng làm động tác khuếch trương ở nơi hạ thân. Động tác kia thật sự rất qua loa, khiến y đau đến nỗi rên rỉ đứt quãng không ngừng, thanh âm so với bình thường càng khiến người ta không đành lòng. Trong lòng Hàn Việt khó chịu như bị dao cắt, liền cúi đầu hôn lên môi y, ngay đến đầu lưỡi cũng đưa vào trong càn quấy, bắt y không thể phát ra thanh âm nữa.

Tư thái thân mật như vậy, khoảng cách chặt chẽ như vậy, lại giống như bị ngăn cách bởi một tấm lá chắn vĩnh vĩnh không có cách nào phá vỡ, thậm chí trong thời điểm thân thiết nhất vẫn đem bọn họ chia cách ở hai thế giới khác nhau.

Tiếng niêm trù ma sát, tiếng da thịt vuốt ve, tiếng nước dâm mĩ vang vọng trong phòng ngủ, nơi không gian nhỏ hẹp dày đặc, nhiệt độ tựa hồ từng chút tăng cao, gian phòng mờ mịt không còn thấy rõ hình bóng vật trang trí. Trong nháy mắt, dường như cả thế giới đều biến mất, bao nhiêu thù hận lẫn căm hờn giữa bọn họ tựa hồ đều hóa thành hư ảo, thấy không rõ mà cũng nhớ không rõ, tựa như có sương mù bao phủ, nhưng không thể cảm nhận, không thể cảm giác.

“Sở Từ, Sở Từ…” Hàn Việt ôm chặt cơ thể Sở Từ, một bên hôn lên phần trán đang đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, một bên không ngừng gọi tên y, “Sở Từ, cầu xin em, Sở Từ…”

Cầu xin cái gì chứ? Sở Từ mờ mịt nghĩ.

Cầu xin y không cần rời đi sao?

Đây thật sự là quá buồn cười! Rõ ràng kẻ lợi dụng cường quyền cùng địa vị giam giữ cưỡng ép người khác chính là Hàn Việt hắn, thế mà hắn lại ra vẻ yếu đuối đau khổ cầu xin, thật giống như người bị trấn áp, bị giam cầm, bị ép buộc là hắn vậy.

Sở Từ nhắm mắt lại, mồ hôi theo đôi mắt tiệp chảy xuống, che kín gương mặt tái nhợt.

Đau đớn xen lẫn khó chịu của cơ thể từ đầu đến cuối đều tê liệt, ban đầu lúc Hàn Việt bắn ra trong người y, y còn thấy không được thoải mái, nhưng sau đó thì hoàn toàn không còn cảm giác, thân thể tựa như con rối gỗ mặc người ta đùa nghịch, không có cảm giác, cũng không mang theo suy nghĩ.

Y thậm chí không biết thời gian trôi qua thế nào, linh hồn chậm rãi bồng bềnh bay lên, lơ lửng giữa hư không, lạnh lùng nhìn xuống thân thể đã gần đất xa trời của mình.

Kỳ thật, loại cảm giác này rất tốt, cái gì cũng không cần nghĩ, cái gì cũng không cần cảm thụ. Không có thanh âm đáng sợ dụ dỗ y báo thù, không có bất cứ phẫn nộ cùng tuyệt vọng nào cả. Linh hồn tĩnh lặng như đang chìm dưới đáy hồ nước sâu, bình thản chờ đợi cái chết.

“Sở Từ, Sở Từ…” Hàn Việt khàn giọng hỏi: “Em đang khóc cái gì?”

Đôi mắt Sở Từ hơi hé mở, không có nửa điểm tiêu cự, ánh nhìn tan rã mà u ám… Từng giọt lệ nơi đáy mắt y rớt xuống, thấm đẫm hơn nửa khuôn mặt, nhưng y lại hoàn toàn không có cảm giác.

Hàn Việt cúi đầu, hôn lên từng giọt từng giọt nước mắt, cảm giác được thân thể Sở Từ khẽ run rẩy, phảng phất như đang tiếp nhận cực hạn khoái cảm cùng thống khổ. Con người này, từ xưa đến nay chưa bao giờ vui vẻ. Hắn chưa bao giờ trông thấy y mỉm cười, đùa giỡn, hoặc là bày ra nét mặt hớn hở. Y luôn luôn vô cùng bình thản, thậm chí là trầm mặc. Có đôi khi, sẽ nghe tiếng y khóc lóc rên rỉ trên giường, lại có đôi khi, thật sự bắt gặp y chảy nước mắt, nhưng kia đều không phải khoái cảm kích thích, mà là mang theo chút cảm giác bi thương.

Hàn Việt há miệng rất lâu, cuối cùng mới thấp giọng hỏi: “Sở Từ, em hận tôi sao?”

Nhưng hắn chờ mãi, Sở Từ vẫn không hề phản ứng.

Có lẽ y căn bản không nghe thấy, có lẽ thần trí y đã mơ hồ, cho dù nghe thấy cũng không thể trả lời. Đương nhiên, khả năng lớn nhất chính là y vốn khinh thường câu hỏi của Hàn Việt, tựa như thái độ trầm mặc cứng rắn của y bấy lâu nay.

Hàn Việt gắt gao ôm chặt Sở Từ vào lòng, nhìn tia sáng mặt trời bên ngoài bức rèm cửa dần dần hé lộ, bên tai là tiếng hô hấp mỏng manh mà lạnh lẽo của y.

Qua rất lâu hắn mới cảm giác được, Sở Từ đang nằm trong lòng hắn thấp giọng nói rất khẽ, cơ hồ không nghe rõ, “…Không.”

Hàn Việt ngẩng phắt đầu lên nhìn y, lại chỉ thấy y chậm rãi nhắm mắt lại, trên mặt là sự trống rỗng mệt mỏi đến tận cùng.

…Có lẽ là nghe lầm thôi, Hàn Việt nghĩ.

Bắt đầu từ ngày hôm đó, Sở Từ không còn bước ra khỏi cửa phòng, cả ngày bị còng tay lại trên đầu giường. Hàn Việt cũng ít khi bỏ đi, đại đa số thời gian đều trầm mặc ngồi cạnh bên, có đôi khi lại nhìn y, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Hai ngày đầu tiên thỉnh thoảng Sở Từ sẽ kịch liệt giãy dụa để thoát khỏi còng tay, nhưng đều là thời điểm Hàn Việt không có mặt. Đến khi hắn phát hiện cổ tay y đã bị trầy xước cả một mảng da, hắn liền lót vào bên dưới chiếc còng một lớp vải nhung mềm mại. Nhưng lúc hắn làm vậy thì Sở Từ đã trở nên an tĩnh, cả ngày mê man, cho dù tỉnh lại thì một chữ cũng không nói, ánh mắt trầm mặc tản mát trong không khí.

Hàn Việt nghĩ, người chịu thua đầu tiên nhất định là Sở Từ, không ngờ đến cuối cùng, người sụp đổ trước nhất lại là hắn.

Khi hắn nhìn Sở Từ, cho dù khoảng cách giữa hai người gần gũi đến mức ngay cả một sợi chỉ cũng không thể chen vào, lại vẫn khiến hắn có cảm giác Sở Từ cách hắn rất xa, cho dù cố gắng vươn tay cũng không thể chạm vào. Hàng đêm, khi hắn ở trên người Sở Từ phát tiết dục vọng hư không, mồ hôi và tinh dịch đan xen cùng một chỗ, dâm mĩ lẫn tình sắc không gì sánh được, khiến nhiệt độ cơ thể bọn họ dường như bị thiêu đốt, thế nhưng ánh mắt Sở Từ vẫn như cũ lạnh băng cùng trống rỗng, không có tiêu cự, cũng không liếc mắt nhìn đến hắn một cái.

Hàn Việt muốn nghe y nói, muốn y nhìn hắn, muốn ánh mắt y đều tập trung trên người hắn, sau đó mỉm cười một lần… Loại dục vọng này cơ hồ còn mãnh liệt hơn cơ khát thân thể, khiến linh hồn hắn ao ước thiết tha cháy bỏng đến phát cuồng.

Hắn nhớ lại năm đó khi lần đầu tiên gặp được Sở Từ, hắn đã thầm nghĩ vị kĩ sư này thật con mẹ nó xinh đẹp, mặc đồng phục cũng rất dễ nhìn, khi làm tình nhất định rất hứng thú. Kế tiếp, hắn quả thật thể nghiệm được loại hứng thú này, còn bắt người ta giam cầm ở bên cạnh hắn lâu như vậy, chỉ tính số lần lên giường thì đã đếm không hết.

Nhưng mà sau vô số lần thỏa mãn cơ thể, hắn ngược lại còn dâng lên một loại dục vọng khác càng thêm mạnh mẽ, càng thêm dày xéo linh hồn, so với nhu cầu sinh lý đơn giản còn kích thích hơn, còn không thể khống chế hơn.:Hắn thậm chí có thể từ bỏ cơ hội chạm vào Sở Từ, thầm nghĩ chỉ cần được nghe y gọi tên hắn, mỉm cười với hắn, hoặc lúc y đọc sách sẽ đồng ý cho hắn ngồi cạnh bên, cả hai cùng nhau đọc. Những việc nhỏ nhoi không đáng kể này khiến Hàn Việt cảm nhận được niềm sung sướng còn kích thích hơn lúc ở trên giường, làm cho toàn bộ linh hồn hắn đều run rẩy cùng chấn động. Tựa như có luồng khí ấm áp chảy qua cơ thể, giúp Hàn Việt ở trong mùa đông giá rét nhất vẫn hạnh phúc đến phát run.

Lúc ban đầu, hắn đã nghĩ chỉ khi nào Sở Từ nhận thua, cam đoan sau này không bao giờ chia tay với hắn nữa, hắn mới cởi bỏ còng tay.

Qua thêm mấy ngày, hắn lại nghĩ chỉ cần Sở Từ chịu nói vài lời, cho dù chỉ có một chút phản ứng, hắn sẽ lập tức cởi bỏ còng tay, sau đó ngoan ngoãn nhận sai với y, cam đoan sau này sẽ đối xử với y thật tốt.

Thế nhưng, hết một ngày lại một ngày trôi qua, Hàn Việt cơ hồ sụp đổ. Đến cuối cùng, hắn thầm nghĩ chỉ cần Sở Từ liếc mắt nhìn hắn một cái, đừng giống như hoạt tử nhân đối với sự sống không còn chút nào lưu luyến, đừng xem hắn như không khí, nhìn mà không thấy. Chỉ cần y thoáng dừng ánh mắt trên người hắn, thoáng chút biểu hiện còn nhận ra được bộ dáng của hắn là tốt lắm rồi.

Hàn Việt từ thất vọng tiến đến tuyệt vọng, từ kinh hoảng tiến đến sợ hãi, hắn hận không thể lay tỉnh Sở Từ, lớn tiếng gào thét vào trong tai y, nhưng mà Sở Từ vẫn không có chút phản ứng, nhiều nhất chỉ là nhẹ nhàng nhắm mắt lại, không nhìn thấy mà cũng không nghe thấy.

Thậm chí ở thời điểm đạt tới cao trào, y vẫn giống như hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của hắn, cả người cuộn tròn thật sâu trong căn phòng hắc ám, tất cả mọi thứ xung quanh đều không ảnh hưởng đến y, thân thể cùng linh hồn hoàn toàn tách biệt.

Có đôi khi Hàn Việt nhìn y bị đặt dưới thân hắn, thế nhưng lại có cảm giác con người này kỳ thật cách hắn rất xa, là một cảm giác không cách nào tìm lại được.

Tối hôm đó, hắn nhớ không được hắn đã gây sức ép đến mấy tiếng, cuối cùng tinh bì lực tẫn ôm lấy Sở Từ nặng nề chìm vào giấc ngủ. Đến nửa đêm, hắn đột nhiên bừng tỉnh, thấy Sở Từ vẫn còn nằm trong lòng mình, nhưng lại không nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng yếu ớt của y.

Trong thoáng chốc, Hàn Việt sợ đến mức hồn phi phách tán, tay chân sờ soạng lung tung, rốt cuộc cảm nhận được mạch đập mong manh của y, thế nhưng làn da rất nóng, sờ vào muốn phỏng cả tay.

Hắn xoay người thắp sáng đèn bàn, chỉ thấy Sở Từ đang cuộn tròn người lại, gương mặt đỏ bừng khác thường, không biết do sốt cao hay do rét lạnh mà toàn thân y đều run lên nhè nhẹ, bộ dạng nhìn qua hết sức khó chịu.

Hai hàm răng Hàn Việt gần như đập vào nhau cầm cập: “Sở Từ! Sở Từ! Em làm sao vậy? Không thoải mái chỗ nào?”

Sở Từ hơi mở mắt ra, nhưng rất nhanh liền nhắm lại. Hàn Việt gấp đến độ ôm chặt y, lại dùng tay vốc nước lạnh, vỗ nhẹ mấy cái lên mặt y. Một lát sau y mới chịu mở mắt lần nữa, trong mắt tràn ngập tơ máu cháy rực, giọng nói cũng trở nên khàn đục: “Hàn Việt, tôi khó chịu quá…”

Thanh âm kia yếu ớt đến mức khiến người ta kinh hãi, lại giống như tia sét giáng xuống, trong nháy mắt đem Hàn Việt đánh tỉnh. Suốt khoảng thời gian này, hành động của hắn đều giống như kẻ điên không thể tự động điều khiển, nhưng ngay khoảnh khắc này, đầu óc hắn bỗng nhiên tỉnh táo chưa từng có, suy nghĩ cũng vô cùng rõ ràng, lập tức xoay người đi tìm di động, gọi điện cho Nhâm Gia Viễn.

Sở Từ giơ tay kéo Hàn Việt lại, thấp giọng nói: “Tôi muốn đi tắm.”

Hàn Việt nào dám để cho người đang phát sốt đụng vào nước, lập tức thấp giọng xoa dịu: “Khoan hẵng tắm đã. Nếu em thấy không thoải mái, hay để tôi lấy nước ấm lau người cho em, được không?”

Không ngờ Sở Từ mười phần kiên trì, thở dốc nói: “Cho tôi đi tắm đi, cầu xin anh… Tôi không muốn khi người khác đến đây sẽ nhìn thấy… nhìn thấy bộ dạng này của tôi…”

Hàn Việt sửng sốt một chút, chậm rãi gật đầu, nói: “Vậy để tôi mở hệ thống sưởi trong phòng tắm cho em.”

Hắn nhanh chóng gọi điện cho Nhâm Gia Viễn, lại chạy vào phòng tắm chỉnh nhiệt độ lên trên hai mươi lăm độ, mở đầy một bồn nước nóng, kế tiếp mới quay lại phòng ngủ, dùng tấm thảm dày bọc lấy Sở Từ, ôm y vào trong ngực đưa vào phòng tắm. Hắn vốn nghĩ muốn giúp y tắm, không ngờ Sở Từ kiên quyết muốn tắm một mình, giọng nói cũng trở nên sắc bén: “Anh đi ra ngoài! Đừng nhìn tôi! Bộ dạng tôi thế này, không muốn bị anh nhìn thấy!”

“Nhưng tôi thấy hơi lo, tôi chỉ đứng bên cạnh thôi, đứng ngay đây nhìn, tôi…”

“Đi ra ngoài!” Sở Từ đột nhiên ho khan, từng tiếng từng tiếng chấn động nặng nề, giống như muốn vỡ toang lồng ngực, “Cút xéo ngay!”

Hàn Việt bị y dọa đến kinh hồn táng đảm, chỉ có thể lui dần khỏi phòng tắm, đóng chặt cửa, thấp thỏm bất an ngồi chờ.

Buổi tối hôm nay, thời gian dường như đặc biệt trôi qua rất chậm, Hàn Việt ở ngoài cửa phòng tắm, một ngày giống như một năm, nghe không thấy tiếng nước chảy bên trong, cũng chờ không được Nhâm Gia Viễn đến. Cuối cùng, ngay lúc hắn chuẩn bị gọi điện phát hỏa, Nhâm Gia Viễn mới gấp gáp chạy tới nơi, vừa mở cửa đã lập tức hỏi ngay: “Anh lại đánh kĩ sư Sở à?”

Ngữ điệu Hàn Việt phát run: “Tôi không có đánh y, nhưng tôi…”

Nhâm Gia Viễn thấy hắn như vậy thì biết ngay tình hình nghiêm trọng, lập tức cắt ngang lời hắn: “Người đang ở đâu?”

Hàn Việt chỉ chỉ vào phòng tắm.

Lúc này Sở Từ đã vào phòng tắm hơn nửa giờ, bên trong lặng ngắt như tờ, một chút động tĩnh đều không có. Nhâm Gia Viễn gõ cửa, gọi một tiếng kĩ sư Sở, lại quay qua hỏi Hàn Việt: “Y rốt cuộc tắm xong chưa? Người ta đang phát sốt, sao anh lại để y tắm rửa?”

Hàn Việt nhất thời nghẹn lời. Trên thực tế, bộ dạng Sở Từ như vậy quả thật rất khó gặp người khác. Y bị hắn gây sức ép suốt cả đêm, toàn thân cao thấp đều nhếch nhác.

“Tôi không biết gần đây anh đang làm gì, bất quá có khả năng y bị cảm rồi, đụng vào nước sẽ càng tệ hơn…” Nhâm Gia Viễn dùng sức gõ hai cái lên cánh cửa, nói: “Mau chóng đưa y ra ngoài, tốt xấu gì cũng lập tức đưa y đến bệnh viện! Có khi nào y hôn mê rồi không?”

Sắc mặt Hàn Việt ngay tức khắc thay đổi, vừa gõ cửa vừa la lớn: “Sở Từ! Em còn tỉnh không? Sở Từ!”

Bên trong một mảnh tĩnh lặng.

Hàn Việt giơ chân đạp mạnh một phát, chỉ nghe ‘rầm!’ một tiếng, ván cửa đụng vào vách tường bật ngược trở ra, bị Hàn Việt một phen đẩy mạnh xông vào.

Nhâm Gia Viễn bước theo sau, nhưng còn chưa đi được hai bước, đã thấy Hàn Việt trở nên đông cứng.

Lúc ấy, hắn đứng sau lưng Hàn Việt, Sở Từ đang ở trong bồn tắm trước mặt Hàn Việt. Nhâm Gia Viễn nhất thời không nhìn rõ tình hình Sở Từ thế nào, chỉ có thể thấy Hàn Việt đứng yên không nhúc nhích, giống như đã xảy ra chuyện gì khiến Hàn Việt trong nháy mắt không thể nói chuyện, cũng không thể cử động.

Nhâm Gia Viễn hỏi: “Sao vậy?”

Hàn Việt không trả lời, cứ ngơ ngác đứng đó mấy giây rồi đột nhiên lao người về phía trước, ngay sau đó đầu gối mềm nhũn, ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống bên cạnh bồn tắm.

Nhâm Gia Viễn vừa liếc mắt một cái, lập tức cảm thấy khí lạnh từ đáy lòng trào lên, thiếu chút nữa không thể đứng vững.

Trong bồn tắm, nước đã bị nhuộm thành màu đỏ nhạt, Sở Từ mặc áo ngủ nằm ở bên trong, đầu ngửa lên, khuôn mặt an bình, tựa như đang ngủ say. Khuỷu tay y gác lên thành bồn, cổ tay lại buông thỏng xuống nước, bên trên rõ ràng là vết cắn đầm đìa máu tươi, cứ nhìn lượng máu chảy ra khiến người ta kinh hãi, độ sâu nói không chừng đã cắn đứt một mạch máu lớn.

Hàn Việt dường như đã sợ đến ngây người, thần trí cũng không còn tỉnh táo, mấy lần muốn ôm Sở Từ ra khỏi bồn tắm, lại vì hai bàn tay run rẩy mà không thể thành công. Rốt cuộc vẫn là Nhâm Gia Viễn xông lên, kéo tay Sở Từ ra khỏi mặt nước, lớn tiếng ra lệnh: “Mau gọi cho bệnh viện! Chuẩn bị huyết tương và cấp cứu! Đi liền đi, nhanh lên!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.