Tiệc chúc thọ của Hàn lão tư lệnh được tổ chức ở một nhà hàng do lão chiến hữu của ông kinh doanh.
Lúc Hàn Việt chạy tới nhà hàng thì buổi tiệc cũng sắp sửa bắt đầu. Buổi tiệc này không mời bao nhiêu người ngoài, đa số chỉ là bạn cũ có quan hệ không tồi cùng Hàn gia. Hàn Việt đáng lẽ phải tới sớm một chút để tiếp khách, thế nhưng hắn lại đến trễ hơn hầu hết mọi người. Tư lệnh phu nhân vì vậy không được vui, lúc nhìn thấy hắn sắc mặt bà cũng rất thờ ơ.
Nhưng Hàn lão tư lệnh thì lại hỏi một câu: “Con làm sao vậy, sắc mặt khó coi quá?”
“Không có gì…” Hàn Việt dùng sức lau mặt, giọng nói bởi vì thức đêm mà trở nên khàn đục khó nghe: “Con ra ngoài tiếp đãi một chút.”
Lúc này, khách khứa đã gần như tới đủ hết, ngoài cửa cũng chỉ còn vài người cuối cùng đứng trò chuyện, vừa trông thấy Hàn nhị thiếu gia đi ra liền lũ lượt bước tới gần, tươi cười chào hỏi. Hàn Việt thản nhiên ứng phó vài câu, ánh mắt một mực ngoái nhìn về phía bãi đậu xe.
Đột nhiên, tầm nhìn của hắn khựng lại, sau đó hơi sáng lên. Nếu cẩn thận quan sát, có thể thấy khớp hàm của hắn bỗng nhiên nghiến chặt, thoáng chốc khiến cho gương mặt hắn trở nên dị thường.
Chỉ thấy trước cổng lớn bãi đậu xe, Sở Từ một tay đút trong túi áo khoác, xuyên qua đường cái bước vào.
Lúc biết tin Sở Từ sẽ tới tham dự tiệc chúc thọ, mỗi ngày của Hàn Việt như dài bằng một năm, hận không thể trong nháy mắt liền nhảy thẳng đến ngày tổ chức tiệc. Nhưng hôm qua, sau khi chạm tay vào sự thật khủng khiếp, Hàn Việt lại cảm thấy nếu hắn đối mặt cùng Sở Từ, có khả năng hắn sẽ nhất thời không thể khống chế, ngay giữa ban ngày ban mặt mà đem y tươi sống bóp chết trong lòng mình.
Thế nhưng trong khoảnh khắc thật sự nhìn thấy Sở Từ, hắn ngược lại cảm thấy trong lòng rất bình tĩnh, thậm chí là bình tĩnh tới mức có điểm trống rỗng mờ mịt.
Hắn đưa tay tới trước mặt Sở Từ, khiến y thoáng sửng sốt, tựa hồ muốn lách qua người hắn bước vào cửa lớn khách sạn. Tuy nhiên trước ánh mắt rất nhiều người đang quan sát, làm vậy hình như không hay lắm, thế là y đành phải đưa tay ra, vội vã bắt tay hắn một cái.
Không ngờ Hàn Việt trên mặt mỉm cười, khí lực bắt tay lại rất lớn. Sở Từ vừa chạm vào, lập tức đau như dao cắt, gương mặt nhất thời không khỏi biến sắc.
Y còn chưa kịp phát ra âm thanh, Hàn Việt đã kéo mạnh một cái, lôi cả người y vào lòng hắn, gắt gao ôm chặt.
Cái ôm này thoáng nhìn giống như hết sức bình thường, nhưng lực đạo thì quả thật là muốn nghiền nát xương sườn người ta, chắc cũng chỉ có kẻ thù sinh tử với nhau mới có được cái ôm độc ác như vậy. Sở Từ nhịn không nổi, thấp giọng la một tiếng.
“Tôi chờ em tới…” Hàn Việt kề sát vào lỗ tai y, thấp giọng gằn từng chữ một: “–Đã chờ rất lâu rồi.”
Sở Từ dùng sức đẩy hắn ra: “Anh nổi điên cái gì vậy!?”
Hàn Việt tựa hồ cười khẽ một chút, lại tựa hồ chẳng có biểu tình gì, cứ như vậy chăm chú nhìn thẳng Sở Từ, cho đến lúc y bỏ đi vào bên trong.
“Cậu đang nhìn gì thế?” Cao Lương Khánh đứng sau lưng, vỗ vỗ Hàn Việt mấy cái, “Nhanh tới đây một chuyến, tôi kêu một mình Bùi Chí tới gặp cậu.”
Hàn Việt quay đầu lại, mỉm cười: “Được.”
Vừa nhìn thấy gương mặt hắn, Cao Lương Khánh nhất thời hoảng sợ: “Nè, cậu sao vậy? Ai chọc giận cậu?”
“Thế nào?”
“Nét mặt của cậu làm tôi nổi hết cả da gà… Cứ như có ai thiếu nợ cậu xấp xỉ một nghìn vạn…”
“Xấp xỉ một nghìn vạn?” Hàn Việt thản nhiên cười lạnh, “–Xấp xỉ một nghìn vạn thì tính là gì!”
Cao Lương Khánh bị ngữ khí của Hàn Việt dọa sợ đến mức âm thầm nhảy dựng, nhưng ngay sau đó Hàn Việt lại đi lướt qua người hắn, bước nhanh vào bên trong nhà hàng.
“Đang ngày tốt vui vẻ, sát khí nặng như vậy làm gì…” Cao Lương Khánh lắc đầu nói thầm một câu, vội vàng chạy theo, vừa đi vừa gọi điện kêu Bùi Chí tới.
Nói thật, Cao Lương Khánh cũng không tin là Bùi Chí giết Hàn Cường. Dù sao thì Bùi gia cùng Hàn gia hai đời giao hảo, lần này vị chỉ huy điều tra trong vụ án còn là một trong số mấy người chú ruột của Bùi Chí, trừ khi nào hắn thần kinh không bình thường mới muốn lấy mạng Hàn Cường.
Thế nhưng dựa theo hàng loạt biểu hiện của Hàn Việt, Cao Lương Khánh có thể phân tích rằng, Bùi Chí có liên quan khá lớn đến vụ Hàn Cường bị giết, thậm chí sau khi Hàn Cường chết, Bùi Chí còn dự định đem giấu nhân chứng quan trọng A Linh.
Điều này chứng minh, Bùi Chí khẳng định biết được điều gì, nhưng lại không muốn để bất cứ ai phát hiện manh mối. Có khả năng Bùi Chí biết hung thủ là ai, hoặc ít ra thì cũng biết kẻ nào đáng nghi nhất.
Càng thêm khả nghi chính là, đều cùng bị Long Kỉ Uy giam lỏng, thế nhưng khí sắc của Bùi Chí tốt hơn A Linh, về tinh thần cũng xem như không tệ, gần như không có chút nào khác biệt so với thời điểm trước khi hắn mất tích. Tựa như suốt thời gian này hắn chỉ ra nước ngoài du lịch, chi phí có nhà nước đài thọ, cho nên tốn thêm chút thời gian.
Bất quá nghĩ đến cũng kì lạ, hắn mất tích lâu như vậy, thế mà Bùi gia lại chẳng ai cảm thấy rằng hắn mất tích. Nói vậy, trong thời gian bị giam lỏng, Long Kỉ Uy nhất định cho phép hắn liên lạc với gia đình.
Bùi Chí ngồi trong phòng trà, lúc nhìn thấy Hàn Việt và Cao Lương Khánh bước vào còn mỉm cười, thoải mái cất lời nghênh đón: “Xin chào, đã lâu không gặp!”
Hàn Việt lạnh lùng nhìn hắn, sau một lúc lâu đột nhiên vung tay lên, nói với Cao Lương Khánh: “Nhờ cậu ra ngoài một lát.”
Cao Lương Khánh hơi do dự: “Cậu…”
“Tôi muốn nói chuyện riêng với Bùi Chí.”
Cao Lương Khánh liếc mắt nhìn Bùi Chí, bắt gặp biểu tình hắn hết sức ôn hòa. Cuối cùng, Cao Lương Khánh đành bất đắc dĩ buông thỏng hai tay, xoay người bước ra ngoài, còn lịch sự đóng cửa.
“Hôm nay tôi đến đây chính là vì biết cậu muốn tìm tôi.” Trong gian phòng nhỏ chỉ còn lại hai người, Bùi Chí bình thản nói: “Thời điểm A Linh chạy thoát khỏi chỗ Long Kỉ Uy, tôi đã biết việc này không thể giấu diếm thêm nữa.”
Toàn thân Hàn Việt trong nháy mắt cứng đờ, khi mở miệng lại thì thanh âm đã trở nên khô khốc vô cùng: “…Cậu đã sớm biết người giáo viên bị Hàn Cường đụng chết là mẹ nuôi của Sở Từ, chính là cậu cố ý che giấu chuyện này đúng không? Cậu sớm biết có một ngày Sở Từ nhất định sẽ giết chết Hàn Cường báo thù, nhưng cậu vẫn cố tình phớt lờ đúng không?”
“Tôi không phải sớm biết, tôi chỉ mới biết chuyện này vào khoảng một năm trước thôi.” Bùi Chí bình thản đáp, “Lúc cậu nhờ tôi điều tra gia đình Sở Từ, tôi thật sự chỉ điều tra được cha mẹ y mất sớm, lúc học đại học có đi làm thêm. Dù sao thì lúc đó Lý Vi Lệ đã chuyển đi nơi khác, bọn họ cũng không phải mẹ con ruột, trên sổ hộ tịch không nhắc tới quan hệ thu dưỡng, hơn nữa người là người của cậu, đâu liên quan gì tới tôi, tôi tại sao phải dốc sức điều tra? Ngay cả mấy chuyện vặt vãnh như lông gà vỏ tỏi cũng phải đào bới lên?”
“…Vậy sau này khi cậu biết chuyện, tại sao cậu không nói cho tôi biết?”
“Vì cậu vẫn lấy việc tra tấn y làm niềm vui.” Bùi Chí lạnh lùng nói, “Khoảng một năm trước, lúc cậu quay về Bắc Kinh nghỉ phép, chỉ ngắn ngủi một tuần đã khiến y vào bệnh viện những ba lần. Cuối cùng bởi vì tâm lý chịu quá nhiều áp lực, y bị loét dạ dày cấp tính, vẫn là do tôi lái xe đưa y đến bác sĩ. Lúc ấy tôi cảm thấy rất lạ, cậu thường xuyên không ở Bắc Kinh, y lại có tay có chân, tại sao không thừa dịp cậu vắng mặt mà bỏ trốn? Vì mối nghi ngờ này, tôi liền cố gắng điều tra kỹ lưỡng hơn hồ sơ của y, cuối cùng tôi phát hiện ra mối quan hệ giữa y cùng người giáo viên kia. Lúc phát hiện tôi không dám nói cho cậu biết, bởi cậu đã gây sức ép khiến y sống dở chết dở, nếu cậu phát hiện y ở bên cạnh cậu là có mục đích khác, cậu không phải sẽ đem y ăn tươi nuốt sống luôn sao? Cho nên tôi vẫn giữ kín bí mật này, chưa từng nói cho bất cứ ai, chính là từng giây từng phút tôi đều chú ý xem y có thể hay không thật sự ra tay với Hàn Cường.”
Hàn Việt nhìn chằm chằm Bùi Chí không chớp mắt, liên tục gật đầu lại không nói ra tiếng nào, cuối cùng mới thở dốc: “Hay, hay lắm… Vậy nên rốt cuộc, y thật sự ra tay với Hàn Cường…”
“Có phải cậu cảm thấy rất phẫn nộ không?” Bùi Chí khẽ cười, nhưng nụ cười ấy vô cùng ngắn ngủi, hơn nữa không hề mang theo một chút ý cười nào, “Kỳ thật tôi cũng rất phẫn nộ, lần đầu tiên tôi gặp Sở Từ, y là một kĩ sư ôn nhu hiền lành, đối xử lễ độ với người khác, khi nói chuyện thì nhỏ nhẹ dịu dàng, gặp người ta trên mặt sẽ mang theo ba phần vui vẻ. Nhưng Sở Từ ấy hiện tại đã biến thành tội phạm giết người, bị Hàn gia các cậu cưỡng ép, khiến cho đôi tay nhuốm đầy máu tươi, cả đời bị đặt dưới vực sâu không thể ngẩng mặt lên. Tại sao y lại biến thành như vậy? Y đi học ở Bắc Kinh, tốt nghiệp rồi đi tìm việc làm, đang dự định cùng người thân đoàn tụ vui vẻ, là ai trong thoáng chốc đem toàn bộ người nhà của y cướp đi, đem người nhà của y hủy diệt gần như hoàn toàn?”
Hàn Việt muốn phản bác Bùi Chí, lại phát hiện yết hầu của mình đã bị lấp kín, cái gì cũng không nói được.
“Năm đó Hàn Cường đụng chết mẹ nuôi và em nuôi của y, Hàn gia liền lợi dụng mối quan hệ, ngay ngày hôm sau cưỡng chế hỏa táng thi thể người bị hại, tro cốt tùy tiện ném vào một nghĩa trang công cộng. Kế tiếp Hàn Cường ra tòa, mẹ cậu sai Triệu Đình phản cung tại chỗ, lại nhờ anh bạn thân Cao Lương Khánh của cậu bóp méo chứng cứ, kiên quyết đổi tội danh say rượu lái xe của Hàn Cường thành hai mẹ con Lý Vi Lệ vượt đèn đỏ qua đường, trách nhiệm toàn bộ thuộc về người bị hại! Sau đó, nhờ mặt mũi Hàn lão tư lệnh, Triệu Đình mua được một khu đất xây nhà hàng giá rẻ trong nội thành, còn Cao Lương Khánh thì thăng liền ba cấp, cả thành Bắc Kinh này chưa thấy ai thăng cấp nhanh như hắn vậy!:Hàn Việt, cậu tự hỏi lương tâm cậu đi, những việc người nhà cậu làm có đáng mặt con người không? Súc sinh cũng không bằng!”
Bùi Chí tạm dừng một chút, hít sâu vào một hơi, cưỡng chế thanh âm bắt đầu trở nên run rẩy: “Nếu không có Hàn gia, không có cậu, Sở Từ so với hiện tại sẽ hạnh phúc hơn gấp trăm ngàn lần. Cuộc đời của y hết thảy đều bị gia đình cậu, hay chính xác hơn là bị cậu hủy diệt. Hàn Việt, tôi cũng từng muốn ngăn cản y, không cho y báo thù, tôi thậm chí chỉ hi vọng y được an ổn sống sót, hi vọng y trọn đời trọn kiếp bình lặng trôi qua, nhưng tôi đã thất bại. Khi phát hiện y giết Hàn Cường, điều duy nhất tôi có thể làm chính là dùng hết khả năng giúp y tiêu hủy chứng cứ, đưa y ra nước ngoài, tới một nơi các người không thể tìm thấy. Tôi không thể làm cái việc chạy đi tố giác y, bởi vì tôi không giống người nhà cậu, ít ra tôi vẫn là con người, không tha hóa đến mức cầm thú cũng không bằng!”
Càng nói hắn càng kích động, thậm chí khi nói tới câu cuối cùng, thanh âm cũng trở nên bén nhọn.
Gương mặt Hàn Việt không còn chút máu, tựa như trầm mình giữa trời đông tuyết phủ, trong thoáng chốc hắn thậm chí đánh mất cả hô hấp, ngay cả nhịp tim đập cũng không còn cảm thấy.
Bùi Chí gắt gao nhìn hắn, một bàn tay theo bản năng nắm chặt tay ghế, toàn thân hơi run rẩy.
Thời gian dường như trôi qua rất lâu, tựa hồ dài cả một thế kỷ, khi Hàn Việt một lần nữa lên tiếng, thanh âm khàn đục nhưng bình tĩnh lạ thường: “Bùi Chí, cậu giúp Sở Từ làm nhiều chuyện như vậy, thậm chí không ngại bao che cho y tội giết người… Cậu có thể nói thật cho tôi biết, nguyên nhân chân chính rốt cuộc là gì không?”
Bùi Chí buông thỏng bàn tay đang nắm chắc tay vịn, lập tức ngã hẳn vào sâu trong ghế.
Hắn ngẩng đầu nhìn tro bụi chậm rãi lơ lửng trong không khí, sau một lúc lâu mới nói: “Tôi…”
Hoàn toàn khác hẳn sự phẫn nộ lẫn trách cứ ban nãy, cổ họng hắn bây giờ dường như nghẹn lại thứ gì, chỉ nói được một chữ, sau đó thì không cách nào phát ra âm thanh.
Hàn Việt từ tốn mà chắc chắn hỏi: “Cậu thích y?”
“…” Bùi Chí hít sâu vào một hơi, thấp giọng đáp: “Đúng, tôi thích y.”
Hàn Việt bật cười, nụ cười lạnh lùng khó tả, khiến người ta vừa nghe thấy liền ớn lạnh xương sống.
Hắn nói: “–Đáng tiếc.”
Cùng lúc đó ở bên ngoài cửa, Cao Lương Khánh sắc mặt tái mét đứng thẳng người dậy, vội vã xoay người bỏ đi.
Một tay cấp dưới từ trong đại sảnh chạy đến đây tìm hắn: “Phó viện trưởng Cao! Hàn nhị thiếu gia đâu rồi? Danh sách khách mời buổi tiệc…”
Cao Lương Khánh cắt ngang lời hắn: “Hàn tư lệnh đâu?”
Tay cấp dưới kia sửng sốt: “À, ở phòng tiếp khách nhỏ trong nhà hàng…”
Cao Lương Khánh đẩy hắn ra, vội vàng chạy nhanh về phía phòng khách.