Thắp Đèn Ngắm Lưỡi Dao

Chương 48: Chương 48: Thở dài




Từ hôm Hàn lão tư lệnh tỉnh lại, suốt mấy ngày liền ngày nào Hàn Việt cũng đến bệnh viện thăm ông, rất nhiều người đều nói lão đầu Hàn gia sinh được đứa con trai tốt.

Nếu đổi ngược lại gia đình bình thường, Hàn Việt tuyệt đối không chiếm được danh tiếng như vậy. Cha già bị trọng thương, phận làm con không phải nên túc trực hai mươi bốn giờ mỗi ngày trước giường bệnh sao? Đó thậm chí không thể gọi là hiếu thuận, đó là nghĩa vụ của kẻ làm con!

Nhưng trong một gia đình kiểu này, biểu hiện của Hàn Việt chính là hiếm thấy. Giống như từ lúc sinh ra đến giờ, tư lệnh phu nhân chưa từng chính tay đút cho hắn muỗng cơm nào, sự quan tâm Hàn lão tư lệnh dành cho hắn còn không bằng viên cảnh vệ thân cận hồi bé. Trước năm mười tám tuổi hắn chưa tòng quân, cha con thỉnh thoảng trò chuyện trong nhà, hắn cũng chưa từng gọi ông là cha, bình thường đều gọi lão thủ trưởng. Sau này trưởng thành thì không gọi lão thủ trưởng nữa, chuyển sang gọi lão già nhà tôi.

Trong suốt thời gian Hàn lão tư lệnh nằm viện, cảnh vệ, bảo mẫu, bác sĩ, y tá thân cận, điều dưỡng túc trực… nhiều vô số kể, gần như muốn nổ tung cả gian phòng ICU, Hàn Việt có đến hay không cũng không quan trọng. Cho dù mỗi ngày hắn chỉ gọi một cú điện thoại hỏi thăm tình hình, người khác cũng sẽ không cảm thấy có gì khác lạ.

Thế nhưng hắn không những mỗi ngày đều đến thăm, có đôi khi còn tự mình lau tay lau mặt cho Hàn lão tư lệnh, không ngại làm những việc thấp kém, khiến tư lệnh phu nhân cảm động đến rối tinh rối mù.

Tất cả mọi người đều không biết, kỳ thật trong lòng Hàn Việt cảm thấy hổ thẹn.

Hắn đã bắt được người khiến cha hắn bị thương nặng, nhưng lại không tính toán giao phạm nhân ra, thậm chí vụng trộm giấu diếm bảo vệ.

Cơ thể Hàn lão tư lệnh thật sự bình phục rất nhanh chóng.

Với cấp bậc của ông, cho dù là chuyện nhỏ như cảm mạo nóng sốt linh tinh cũng trở thành kinh thiên động địa, vô số chuyên gia học giả ngày dài đêm thâu khẩn trương quan sát chú ý, sử dụng vô số thuốc men hảo hạng không tốn tiền. Càng miễn bàn chuyện lớn như xương sườn bị chém đứt, lồng ngực bị khoét to, nếu trị cho Hàn lão tư lệnh không xong, cũng không biết bao nhiêu người phụ trách điều trị phải rơi đài?

Trên phương diện này, quốc gia luôn luôn hết sức coi trọng. Những năm giữa thập niên chín mươi, tất cả cán bộ kỳ cựu tham gia cách mạng trước năm ba mươi bảy đều được thành toán toàn bộ chi phí chữa bệnh, tiền được lấy trực tiếp từ chính quyền địa phương, không có định mức giới hạn, thậm chí đôi khi tốn hơn một triệu! Đương nhiên, số tiền dùng để điều trị thật sự có khi chỉ đến phân nửa hoặc một phần ba, khá nhiều người nhờ vậy mà được hưởng lợi rất lớn.

Thế cho nên quốc gia có hậu đãi trên phương diện này như vậy, cũng là điều hiển nhiên.

Sau khi Hàn lão tư lệnh tỉnh lại, Hàn Việt mỗi ngày đều cố gắng tranh thủ thời gian đến bệnh viện thăm ông. Rất nhanh, ông đã có thể ngồi dậy, sau đó thì có thể ngồi xe lăn để người ta đẩy ra ngoài hóng gió. Nếu Hàn Việt ngẫu nhiên đến thăm đúng lúc ông đi hóng gió, hắn sẽ tự mình giúp đẩy xe lăn, cùng Hàn lão tư lệnh tản bộ ngoài hoa viên bệnh viện.

Có một ngày, tinh thần Hàn lão tư lệnh đặc biệt tốt, thời điểm tản bộ còn cho cảnh vệ lui xuống hết, chỉ để lại một mình Hàn Việt bên người.

“Gần đây cha thấy con hơi nóng nảy!?” Thấy xung quanh không còn ai, Hàn lão tư lệnh đột nhiên hỏi: “Con gặp chuyện gì à, Hàn Việt?”

Hàn Việt dạo này chính là vì chuyện Cao gia, Hầu gia điên cuồng truy tìm hung thủ mà có chút bực bội, câu hỏi của ông vừa lúc đâm thẳng vào nỗi đau của hắn, sắc mặt hơi thay đổi một chút: “Không có, là hạng mục công nghiệp quân sự xảy ra biến cố thôi.”

“…Vậy sao.” Hàn lão tư lệnh gật đầu, lại bất thình lình hỏi tiếp: “Đứa nhỏ họ Sở kia, mọi người có tìm được y chưa?”

“Vẫn chưa. Chúng con đã… cố gắng hết sức.”

“Ừ, hết sức là tốt rồi.” Hàn lão tư lệnh nhắm mắt dưỡng thần một lát, ngay lúc Hàn Việt muốn đẩy ông quay về phòng bệnh, bỗng dưng nghe thấy ông chậm rãi lên tiếng: “Cha nói này, nếu con thật sự bắt được tiểu Sở, không bằng cứ thả y đi.”

Hàn Việt đang đẩy xe lăn, đột nhiên hai tay lẫn cơ thể cứng đờ, sau một lúc lâu mới miễn cưỡng điều chỉnh giọng nói trở lại bình thường: “…Sao cha lại nói vậy?”

“Bởi vì năm xưa chuyện của Hàn Cường, cha đã nghe theo lời mẹ con. Đương nhiên việc này mẹ con không biết, cha chỉ nói với con thôi.” Hàn lão tư lệnh điều chỉnh tư thế ngồi một chút, nói tiếp: “Năm ấy anh hai con đụng chết người, cha muốn bồi thường tiền cho người ta, nhưng mẹ con cứ ngăn cản không chịu. Lúc ấy cha đã nói, nếu làm người mà tuyệt tình như vậy thì sau này sẽ gặp báo ứng. Kỳ thật, đáng lẽ hồi đó cha nên để anh hai con ăn cơm tù mấy năm, tốt xấu gì cũng học được bài học nhớ đời, sau này làm việc sẽ không tùy tiện như thế nữa. Thế nhưng… Ai, rốt cuộc cũng do cha già cả hồ đồ, cuối cùng cứ để mẹ con mua chuộc Cao Lương Khánh, làm ra loại chuyện này, thành ra hại chết nó. Bây giờ nhớ lại, cha thật sự rất hối hận.”

Hàn Việt một chữ cũng không nói, chỉ cúi đầu lắng nghe.

“Chuyện này nếu xét tới cùng là do nhà chúng ta thiếu nợ tiểu Sở trước. Anh hai con hại chết hai mạng người nhà y, y chỉ lấy lại một mạng, lão già như cha thế nhưng còn nhặt được cái mạng về, có thể thấy vẫn là Hàn gia chúng ta có lời hơn. Oan oan tương báo bao giờ mới dứt, làm người phải có lòng khoan dung độ lượng, nếu không chịu thu tay về, hôm nay có một tiểu Sở dùng đao báo thù, ngày mai có thể hay không lại có những người khác vác súng tới nhà đòi lẽ phải? Hồi trẻ khi cha mới tòng quân, cũng hiểu được trên đời này có công lý, có đạo đức, thế nhưng trải qua bao nhiêu năm lăn lộn mưa gió, hiện nay về già hưởng phúc, cha ngược lại quên mất phải kính sợ đạo đức cùng công lý thế gian. Bây giờ nghĩ lại, là do cha không phải. Món nợ máu này, xét tới cùng đều là lỗi của cha!”

Hàn lão tư lệnh dừng một chút, thanh âm vô cùng trầm thấp, thậm chí còn khàn đục.

“Trong hai năm nay, con hẳn là đã làm không ít chuyện vô liêm sỉ với người ta, nếu có thể thu tay lại thì cứ thu tay đi. Trước đây mẹ con luôn thiên vị lão đại, cha cũng mặc kệ bà ấy, bất tri bất giác bạc đãi con… Hiện tại cha già rồi, lão đại cũng đi rồi, cha không muốn thêm lần nữa mất đi đứa con trai như con. Cha không muốn có một ngày, lại nhìn thấy con bị người ta chém thành mấy chục khúc!”

Hàn Việt kinh ngạc sợ hãi, rất lâu sau mới kêu lên một tiếng: “Cha…”

Hai cha con nhìn nhau mấy giây, Hàn Việt mới dần dần ổn định sắc mặt, gật đầu nói: “Nếu con bắt được y, con sẽ cố sức làm theo lời cha nói.”

Hàn lão tư lệnh nhìn thẳng vào mắt con mình, nghiêm nghị lên tiếng: “Cha hi vọng con thật sự nói được làm được.”

“…Nhưng cha à, Hầu gia đang tìm y, cha mẹ Hầu Hoành Xương sẽ không tha cho y. Cho dù cha nguyện ý tha cho y một con đường sống, không có nghĩa hai nhà kia cũng nguyện ý. Chuyện của Hầu Hoành Xương dù sao cũng là một vụ án lớn…” Hàn Việt đang nói bỗng dưng khựng lại, sau đó thở dài rất sâu: “Con hiểu ý của cha, cha không truy cứu, nhưng cũng không ngăn cản người của Hầu gia truy cứu. Nói tới cùng, cha vẫn không hi vọng con vì Sở Từ mà trở mặt với người của Hầu gia.”

Hàn lão tư lệnh lắc đầu, cũng không phí lời thêm, chỉ nói: “Hầu Hoành Xương là một đống rác rưởi, con không cần cùng bọn họ sa lầy.”

Hàn lão tư lệnh ngồi trên xe lăn, Hàn Việt giúp ông chậm rãi quay về phòng bệnh, cha con hai người một trước một sau, nhìn qua vô cùng nhẹ nhàng thanh thản, kỳ thật trong lòng bọn họ đều có sương mù giăng kín.

Sau khi trở lại phòng bệnh, Hàn Việt đứng nhìn y tá dìu Hàn lão tư lệnh lên giường, nhanh chóng bắt đầu hàng loạt công việc như truyền nước biển, cắm ống dẫn, xong xuôi hết rồi mới kêu y tá ra ngoài, chỉ chừa lại hai người bọn họ bên trong.

Hàn lão tư lệnh hỏi: “Còn còn điều gì muốn nói với cha sao?”

Hàn Việt im lặng rất lâu, đột nhiên quỳ xuống, dập đầu với Hàn lão tư lệnh.

Cho tới bây giờ, hắn chưa từng quỳ trước mặt bất cứ ai, đầu gối không cong không gập, đổ máu đổ mồ hôi cũng không rơi lệ. Một cái quỳ, một cái dập đầu này, lập tức khiến Hàn lão tư lệnh kinh ngạc từ trên giường ngồi bật dậy, liên tục hỏi: “Con làm gì vậy? Đứng lên! Mau đứng lên!”

Hàn Việt quỳ trên mặt đất không nhúc nhích, thấp giọng nói: “Cha, chuyện này con thật sự xin lỗi cha!”

Trong lòng Hàn lão tư lệnh nhất thời không rõ là tư vị gì, sau một lúc lâu trầm mặc mới thở dài nói: “Có gì mà thật sự xin lỗi chứ? Cho dù không có con, sớm muộn gì cũng có một ngày y tìm tới nhà chúng ta! Hơn nữa con cũng lớn như vậy rồi, chẳng lẽ cha còn có thể ép buộc con phải yêu ai sao?”

Hàn Việt dùng sức lắc đầu, “Con không phải xin lỗi chuyện này…”

“Thế là vì cái gì?”

Vì cái gì chứ?

Vì lúc nãy trước khi rời nhà đến bệnh viện, hắn còn lo lắng sốt ruột khi Sở Từ mới ăn xong lập tức nôn mửa?

Vì thời điểm tất cả chân tướng vạch trần, trong lòng hắn thế nhưng mơ hồ căm phẫn chuyện Hàn Cường năm xưa lái xe đụng chết người?

Vì trong lúc tư lệnh phu nhân tức giận tới điên người, hắn vẫn liên tiếp nói dối là không bắt được Sở Từ, thậm chí mặt không đổi sắc tim không đập mạnh nói như vậy với tất cả mọi người?

Từ nhỏ Hàn Việt đã được giáo dục là phải hi sinh cho gia tộc, phải gánh vác trách nhiệm của một người đàn ông khi đối diện với trọng trách, phải làm rạng danh gia đình. Hắn cứ nghĩ bản thân đã đạt tới yêu cầu này, không ngờ đến cuối cùng mới phát hiện, hắn là kẻ duy nhất phản bội cha mẹ cùng người thân.

Có đôi khi hắn nhìn Sở Từ ngủ say trước mặt mình, y ngủ say như vậy, ngay sát trong lòng hắn, chỉ cần hắn hơi dùng sức đôi chút, là có thể bẻ gãy chiếc cổ không chút đề phòng của y. Người này là kẻ đã giết anh ruột của hắn, đả thương người cha già năm nay hơn sáu mươi tuổi của hắn, một đao lấy mạng Hầu Hoành Xương và Cao Lương Khánh là những kẻ không thể chọc vào, còn chém đứt một cánh tay của phú thương Triệu Đình. Mặc kệ là luật pháp, đạo đức hay công lý xã hội, đều không thể nghi ngờ gì nên yêu cầu y nợ máu trả máu.

Nhưng Hàn Việt xuống tay không được.

Hắn biết rõ đó là sai, nhưng hắn vẫn không làm được.

Mặc dù ý tưởng chính tay giết chết Sở Từ tựa như khối u nhọt ăn sâu vào linh hồn Hàn Việt, thế nhưng lại có một luồng sức mạnh khác càng tuyệt vọng hơn càng bi ai hơn, từ đầu đến cuối ngăn cản cơn kích động của hắn, khiến hắn mỗi lần khắc chế không được đặt tay lên cổ Sở Từ, trái tim liền quặn đau tới mức hít thở không thông.

Hắn không cách nào tưởng tượng ra nếu hắn mất đi Sở Từ, hắn sẽ thế nào.

Cuộc sống lạnh lẽo như thế, có lẽ hắn cũng nhịn không được mà chết theo Sở Từ.

……

Tối hôm đó, Sở Từ lại một lần nữa toàn bộ nôn ra hết những gì đã ăn vào bụng.

Hành động này không giống với trước đây y dùng bạo lực phản kháng Hàn Việt, hắn ép y ăn thứ gì y liền phun ra thứ đó, lần này y chính là không thể khống chế mà nôn mửa, cộng thêm nôn ra đều là thức ăn còn chưa tiêu hóa xong.

Hàn Việt sợ đến mức tay chân run rẩy, muốn gọi điện kêu Nhâm Gia Viễn tới, nhưng tối nay Nhâm Gia Viễn có một ca phẫu thuật rất quan trọng, nếu tùy tiện không tham gia mà chạy tới đây, nhất định sẽ khiến người ta nghi ngờ.

Thứ cần nôn, Sở Từ đã nôn ra hết, dạ dày đau như bị kim châm. Y nhịn không được lấy tay ôm bụng, gắt gao cuộn tròn thân mình trên ghế sofa.

Hàn Việt một tay ôm y, một tay đưa tới ly nước ấm, thấp giọng xoa dịu khuyên bảo: “Em uống một ngụm đi, coi như làm ấm dạ dày…”

Sở Từ uống một ngụm nước, rồi yếu ớt lắc đầu.

Hàn Việt nhanh chóng đặt ly nước lên bàn trà, dùng hai tay ôm lấy Sở Từ, cố gắng giúp y thoải mái tựa vào ngực mình.

Sở Từ mê man mặc cho Hàn Việt loay hoay, qua rất lâu mới cảm thấy cơn đau dịu xuống một chút. Y mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Hàn Việt đang nhìn mình.

Ánh mắt kia thế nhưng có chút gì đó rất dịu dàng, đặt trên người một kẻ cường ngạnh cứng rắn, tính cách hung bạo như Hàn Việt, thật sự là hiếm thấy.

Sở Từ đột nhiên nhắm mắt lại, cười khẽ một tiếng.

Nụ cười đấy mặc dù vô cùng ngắn ngủi, hơn nữa lại nhàn nhạt như không, thế nhưng vẫn khiến cho Hàn Việt hoảng sợ, thậm chí hắn còn nghĩ đã nhìn lầm: “Em… em… em không sao chứ? Em… còn khó chịu không?”

Sở Từ lắc đầu, tuy rằng không nhìn Hàn Việt, thế nhưng nét mặt y hết sức ôn hòa.

Hàn Việt quả thật vừa mừng vừa sợ, tay chân lúng túng không biết làm sao. Sở Từ trong lòng hắn cứ như củ khoai lang nóng phỏng tay, nhịn không được muốn chạm vào, rồi lại vì nóng quá mà không dám chạm nữa, ngay đến trái tim cũng đập nhanh khủng khiếp.

“Tôi… tôi đi gọi điện kêu bác sĩ tới… Xem Nhâm Gia Viễn phẫu thuật xong chưa!”

Hàn Việt hoảng loạn muốn chạy trốn, lại đột nhiên nghe thấy Sở Từ nhẹ nhàng gọi một tiếng: “…Hàn Việt!”

Giống như nghe thấy mệnh lệnh trong quân đội, Hàn Việt lập tức nín thở quay đầu lại, ngón tay vì khẩn trương mà phát run: “Ừ ừ ừ, ừ ừ… Sao hả?”

Đôi môi tái nhợt của Sở Từ hơi hiện lên ý cười, nói: “Đừng gọi bác sĩ, ngồi xuống đi.”

“Em còn đau không? Còn khó chịu không? Dạ dày có cảm thấy đói không? Hay để tôi đi…”

“Không đau…” Sở Từ lắc đầu, nỗi thống khổ như bị kim châm vào dạ dày vẫn đang đánh thẳng vào thần kinh, thế nhưng trên mặt y ngoại trừ tái nhợt thì không có điểm nào khác lạ, “Tôi hơi lạnh, anh nói chuyện với tôi đi.”

Hàn Việt lấy một tấm chăn thật dày trên giường, cẩn thận đắp lên người Sở Từ, sau đó ôm trọn y vào lòng, yên lặng cọ cọ lên mặt y.

Mái tóc Hàn Việt lộn xộn cưng cứng, đâm vào mặt Sở Từ có chút đau, thế nhưng lại giúp y tạm quên đi cơn đau nơi dạ dày.

“Nói gì bây giờ…” Hàn Việt thanh âm rầu rĩ, sau một lúc lâu mới do dự nói, “Lão già nhà tôi tỉnh rồi, sao em vẫn không thấy khá hơn, tôi cứ nghĩ đến là thấy sợ…”

Sở Từ nhắm mắt lại, lặng lẽ mỉm cười.

Y luôn có một dự cảm, cho rằng bản thân mình có lẽ là không ổn rồi.

Y đã từng chứng kiến toàn bộ quá trình cha y mắc bệnh ung thư dạ dày, đấu tranh vật lộn, cuối cùng là cáo biệt thế gian. Đối với quá trình ấy, y vẫn còn kí ức cùng dự cảm ghê người.

“Chi bằng sáng sớm mai, tôi nhanh chóng kêu Nhâm Gia Viễn tới đây xem thử. Em thế này bảo tôi làm sao mà yên tâm, vạn nhất xảy ra chuyện gì, em nói tôi phải làm sao bây giờ?”

Hàn Việt cất lời oán giận, thế nhưng trong giọng nói không thật sự có ý trách móc, ngược lại còn có điểm lo lắng.

Sở Từ bỗng nhiên thấy buồn cười, liền hỏi: “Nếu tôi yên lành sống sót, anh tính giao phó thế nào cùng người nhà Hầu Hoành Xương, Cao Lương Khánh?”

Hàn Việt thoáng trầm mặc.

“Anh cứ kéo dài như vậy cũng không giải quyết được vấn đề đâu.:Trong lòng anh chắc cũng hiểu rõ, người nhà Hầu Hoành Xương sẽ không vì thời gian trôi qua mà quên lãng tên tội phạm như tôi.”

“Nhưng tôi phải làm sao bây giờ…” Hàn Việt cười khổ một tiếng, thanh âm nghe ra có chút thống khổ, “Tôi hận em như vậy, lại không có cách nào trơ mắt nhìn em mất mạng, tôi thích em… thích em như vậy…”

Sở Từ rũ mi mắt xuống nhìn Hàn Việt. Dưới ánh đèn cam, người đàn ông với đường nét cường ngạnh sâu sắc, góc cạnh phân minh dường như có đôi chút méo mó vặn vẹo, phảng phất như vì vô số chuyện khiến hắn bó tay đầu hàng mà rầu rĩ.

Đây là lần đầu tiên Sở Từ nhìn thấy bộ dạng này của Hàn Việt, chẳng phải cường quyền bá đạo, chẳng phải bạo lực hung tàn, cũng không phải mặt mày khó ưa.

Trong lòng y khẽ thở dài, dời ánh mắt đi

Ngay lúc này, Hàn Việt đột nhiên lúng ta lúng túng, thấp giọng hỏi: “…Sở Từ, em quen tôi lâu như vậy, giết qua nhiều người như vậy, có hay không… có hay không đã từng yêu thương… bất cứ ai…?”

Sở Từ sửng sốt một chút, mới chậm rãi mỉm cười hỏi lại: “Anh cảm thấy thế nào?”

Âm cuối kia tuy rằng mang theo ý cười, thế nhưng nghe ra lại mệt mỏi vô cùng.

Càng giống hơn, là một tiếng thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.