Thập Kiếm Tán Tiên

Chương 11: Chương 11: Trảm trần duyên




Thiên Đãng Hạp Cốc là một đạo thiên tiệm* cuối cùng của kinh thành.

*thiên tiệm: Con hào tự nhiên chia cắt địa hình.

Nơi này được coi là phòng tuyến cuối cùng của Kinh Sư, địa thế hiểm trở giống như đao bổ, nghe nói tám trăm năm trước Thái tổ hoàng đế của đại Yến đã dựa vào đạo thiên tiệm này mà ngăn cản Mạc Bắc Thiết Kỵ xâm phạm, từ đó vấn đỉnh thiên hạ, thành lập nên đại Yến. Nguyên bản Đại Yến Thái Tổ là muốn xây cất cứ điểm quân sự quan trọng ở chỗ này, nhắc tới cũng lạ, trước sau Công bộ của Đại Yến không biết đã ném vào bao nhiêu tiền ở chỗ này, nhưng cuối cùng đến một cái lỗ châu mai cũng không xây nổi, bởi vì chuyện này, Thiên Đãng sơn mạch được truyền lưu là nơi cực kỳ thần kỳ. Có người nói bên trong Thiên Đãng sơn mạch có tiên nhân ẩn cư, không cho phép Phàm Nhân động thổ, cũng có người nói Thiên Đãng sơn mạch là ma thổ bị nguyền rủa, người nào tới gần nơi này đều bị nguyền rủa, chúng nhân đồn thổi nhiều lắm, đến tận bây giờ cũng chưa có một cách giải thích nào xác thực.

Lâu ngày, Thiên Đãng sơn mạch đã bị quên lãng, đến bây giờ, nơi này đã thành chỗ đám thổ phỉ tặc khấu chiếm cứ, triều đình vây quét rất nhiều lần cũng không thể thanh trừ xong, mà tặc khấu nghe tiếng tới càng ngày một nhiều.

"Cẩn thận một chút."

Đoàn xe tới gần nơi này rõ ràng đi chậm lại.

Quan sai phụ trách áp tải cũng cảnh giác đánh giá bốn phía, những người này đều là đại nội thị vệ thân kinh bách chiến, cao thủ võ lâm bình thường căn bản cũng không khả năng cướp được người từ trong tay bọn họ.

Đoàn xe chậm rãi đi về phía trước, Hạp Cốc yên tĩnh không một tiếng động.

Nhìn từ xa, hai bên vách núi giống như là hai thanh cự kiếm cắm ngược vào đất, đoàn xe vừa vặn đi ở chính giữa hai thanh cự kiếm này.

"Ai!"

Thị vệ dẫn đầu khoát tay mắng.

Nhìn về phía trước, không biết từ lúc nào ở phía trước có một người mặc trường bào màu đen đứng đó, người này mặc một bộ đồ đen, nón lá rũ thấp che kín khuôn mặt.

Soạt, soạt!

Đám hộ vệ canh xe tù rối rít rút trường đao, ngoại trừ nhóm người bảo hộ xe tù ra, những người còn lại rối rít lao về phía trước vây hắc y nhân vào giữa.

"Giết hắn đi!"

Những thị vệ này căn bản không nói nhiều, không mở miệng khuyên răn cái gì, vây lại rồi liền ra lệnh giết chết.

Chỉ một thoáng, hơn mười người thị vệ đại nội rút bội đao hóa thành những đạo bạch quang lạnh lẽo chém hắc y nhân, những đao quang này hội tụ lại một chỗ tạo thành một cái lưới lớn, phong kín tất cả đường lui của hắc y nhân. Hắc y nhân đứng ở chính giữa như thể chẳng thấy gì, cứ thế đi thẳng về phía trước.

Khi những đao quang đó sắp chạm đến người hắc y nhân thì một đạo ánh sáng màu vàng từ trên người của hắn tản ra.

Đinh đinh đinh!

Bội đao chém tới chỗ cách Hắc Y Nhân ước chừng nửa thước thì bị lực lượng vô hình chặn lại, thanh âm sắt thép chạm nhau vọng ra.

"Là pháp thuật!"

"Tu tiên giả! ?"

Sắc mặt gã thị Vệ cầm đầu đại biến, gã chưa kịp phản ứng, bàn tay hắc y nhân đã ấn tới, ánh sáng màu vàng từ lòng bàn tay của hắn lưu chuyển với tốc độ cực nhanh, ngón tay nhập lại thành trảo chộp về phía thị vệ cầm đầu. Người thị vệ nhanh chóng lui về phía sau, đồng thời vận nội lực tới yết hầu. Các thị vệ trưởng này đều được thiên chiêu vạn tuyển, nội lực thập phần hùng hậu, nếu bọn họ vận chuyển nội lực vào một điểm thì hiệu quả tuyệt đối không kém hơn kim chung tráo hay thiết bố sam chút nào.

Nhưng lực lượng loại này chẳng có chút tác dụng khi đối mặt với hắc y nhân. Tay trái của hắn dễ dàng xuyên thấu nội lực hội tụ ở yết hầu, một trảo bóp chặt. Phụt một tiếng, tiên huyết bắn ra. Tên thị vệ trợn tròn hai mắt, đổ vật xuống. Hai ngón tay hắc y nhân vừa động đã bóp nát cổ họng thị vệ, sau đó liền nhảy vọt lên.

Hai gã thị vệ ở góc trái cũng phi thân lên cản, bội đao vẽ thành hình cung, bằng góc độ cực kỳ xảo quyệt quét tới. Có thể trở thành thị vệ đại nội tất nhiên không ai xoàng cả, nếu như người thường thì chỉ cần một đao này cũng đủ chém thành hai nửa, đáng tiếc loại công kích thế này rõ ràng không thể gây thương tổn được hắc y nhân.

Đinh!

Thanh âm sắt thép chạm nhau vang lên, hắc y nhân đột nhiên xoay người, tướng mạo luôn luôn ẩn dấu dưới chiếc nón lộ ra làm cho hai tên thị vệ này nhìn thấy rõ dung mạo. Dưới chiếc nón là một khuôn mặt hơi lộ vẻ đơn bạc, nước da tái nhợt, mày kiếm khẽ nhíu. Hai người thị vệ không thể nhìn thẳng, cặp mắt hắn, một cặp mắt sáng chói như sao trời.

Người này chính là Tạ Diễn!

"Hầu phủ.. Thất..."

Bức họa người bị truy nã này, đám thị vệ bọn họ đã nhìn không biết bao nhiêu lần rồi nên chỉ cần liếc mắt là nhận ra Tạ Diễn.

Phụp, phụp!

Tạ Diễn căn bản không cho những người này cơ hội la lên, nắm tay vòng lại, trong nháy mắt chân nguyên lực tràn ngập thủ chưởng, một chưởng bổ vào thiên linh cái tên thị vệ này. Đầu tên đó giống như quả dưa hấu vỡ, tiên huyết tung tóe.

Đây là lực lượng chân nguyên!

Sau khi vào luyện khí cảnh, thực lực Tạ Diễn đã hoàn toàn có thể dí chết mấy người này.

Sau khi đánh chết tên thị vệ này, Tạ Diễn tiếp tục vận chuyển ngũ pháp kim thân, cơ thể tiếp tục lóe lên quang mang kim sắc.

Tốc độ hắn cực nhanh, hơn nữa không chút úy kỵ bội đao, có thể nói là tùy ý ra chiêu, mỗi chiêu đều lấy mạng người. Chuyện giết người thế này hắn đã thích ứng từ lúc mười tuổi rồi, dù sao thì sư phụ hắn chính là huyết kiếm khách nổi tiếng kinh thành.

Thịch thịch!

Một chưởng bổ ra, chân nguyên tạ diễn thấm nhuần lực lượng "Ngũ pháp kim thân". Khi tên thị vệ cuối cùng thành hai đoạn, máu huyết vương vãi khắp một vùng, mùi máu tươi gay mũi tản ra, dưới ánh mặt trời chiều chiếu rọi thực thê lương.

Đám quạ đen nơi xa bị hấp dẫn bởi mùi máu tươi quanh quẩn trong không trung, gào lên những tiếng "quạ quạ"

Trên xe chở tù, Hầu gia Tạ lão tròn con mắt.

Từ lúc hắc y nhân xuất thủ đến đánh chết người cuối cùng cũng chỉ mất thời gian chưa tới uống nửa chén trà. Khi bọn họ phục hồi lại tinh thần thì đám thị vệ đã chết hết rồi, chỉ còn là những thi thể và một vùng đất bị nhuộm hồng.

Tạ Diễn không để ý tới bọn họ, hắn bước tới gần một thanh bội đao, nhẹ nhàng đạp xuống.

Thanh bội đao bay vọt lên, ngay sau đó hắn búng vào cán đao. Thanh bội đao nhận được chân nguyên lực quán chú, bay thẳng về phía trước, chuẩn xác chặt đứt gông xiềng xe chở tù.

"Đi cả đi."

Tạ Diễn nhìn qua hắc sa của chiếc nón, đưa mắt liếc nhìn mấy người được giải cứu, bỏ lại một câu rồi đi thẳng không ngoái lại. Tạ Diễn không rõ vì sao lại ra tay, chỉ là khi xuất thủ xong thì ý niệm đột nhiên thông thuận hơn nhiều, giống như cởi bỏ được gánh nặng.

Người tu hành coi trọng nhất là tự tại, kiêng kị nhất bị nhân quả quấn thân, mà Tạ Diễn vừa lúc chặt đứt nhân quả, từ nay trời cao biển rộng, không bao giờ... bị trói buộc nữa.

...

"Là hắn."

Hầu gia Tạ lão nhìn bóng lưng đi xa vớiánh mắt phức tạp, thanh âm lẩm bẩm chỉ mình lão nghe được.

"Không ngờ nó thực sự làm được, pháp thuật."

Nó đã từng một lòng cầu tiền, bị lão ghét bỏ vì không theo chính nghiệp, bây giờ nhảy ra cứu mạng. Nhưng từ đầu tới cuối nó chẳng nói với lão câu nào, hiển nhiên lần này cứu lão vì cắt đứt nốt một tia liên hệ cuối cùng, từ nay về sau không còn quan hệ gì.

"Đứa con Lý phu nhân."

Đám người gỡ hết gông xiềng, nhìn Tạ Diễn đi xa đều lộ ra thần sắc mờ mịt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.