CHƯƠNG 20
Cơ Khang bách chiến bách thắng, hăng hái đạo lệ, quả thực chỉ thiếu chút nữa là nói các ngươi cùng lên mà đối phó với ta.
Có rất nhiêu nhân vật quan trọng muốn kiên trì mà không được. Mà Hoa Di Kiếm vẫn như cũ, án binh bất động, lẳng lặng nhìn Cơ Khang trên lôi đài.
Mà Cơ Khang lại lần nữa chiến thắng mỉm cười nói:
“Sách chiêu vi chiêu, nghênh địch chế địch. Đây là tinh túy của võ học Thiên Sơn chúng ta. Mà mục tiêu của chúng ta —“
Lời còn chưa dứt, một vị cao tăng khoác cà sa đỏ là tiến lên lôi đài.
“Lại để bần tăng hội ngộ môn chủ Bách Điểu môn, muốn xem Cơ thí chủ như thế nào phá giải Thanh Long xuất hải quyền của Thiếu Lâm.”
Cao tăng này ta đã thấy qua không ít lần, nhất thời không nhớ được tên, nhưng ta nhớ mang máng hắn giỏi nhất dùng quyền thuật Thiếu Lâm. Từ đại tiểu Hồng quyền, đến Thái tổ trường quyền, đến La Hán quyền, đến Tâm Ý Bả, không gì không thể, không gì không giỏi.
Xem ra năng lực của Cơ Khang thật nhanh được đánh đồng ngang với Trọng Liên năm đó, ngay cả Thiếu Lâm hòa thượng luôn luôn cẩn trọng cũng không kiềm chế được phải đi lên.
Ta cơ hồ đã có thể tưởng tượng Cơ tế yêu sắp nói cái gì. Giọng điệu đường hoàng nghẹn lại, cố làm ra vẻ, nói một tiếng. “Đại sư, mời.”
Kết quả hiện thực rất khác biệt so với tưởng tượng của ta.
Cơ Khang còn chưa nói gì, phía sau một hồi y phục tung bay.
Một thân ảnh hồng nhạt dừng ở trước mặt Cơ Khang. Tuy nói Hậu Trì là một tiểu cô nương, nhưng đứng trước mặt Cơ Khang, cũng cao không kém hắn.
“Cơ Khang ca ca đã mệt rồi, để cho Trì nhi cùng vị đại sư này khoa tay múa chân cùng giao đấu đi.”
“Bần tăng không động thủ với nữ lưu. Thỉnh nữ thí chủ rời đi.”
Hậu Trì điệu đà nói: “Đại sư, ngài khinh thường Trì nhi sao?”
Nói chuyện như thế, Cơ Khang vậy mà trộm lui khỏi lôi đài. Hành vi này so với tính cách ngang ngược của hắn thật không phù hợp.
Ta cười: “Tuyết Thiên, ta đoán, Thiếu Lâm có một khuôn vàng thước ngọc: một khi gặp được vấn đề không thể trả lời hoặc không biết trả lời, nhất định sẽ không thể nói ra không thể trả lời hay trả lời không tốt, mà nói, nói bốn chữ –“
Nói đến đây, ta hai tay tạo thành chữ thập, cao tăng kia hai tay cũng tạo thành chữ thập, vì thế hai chúng ta đồng thanh nói:
“A di đà phật.”
“Thiếu Lâm có gì vui, Vũ Hoàng huynh đều biết. Thậm diệu, thậm diệu!”
“Nhưng mà, tên Cơ tế yêu này rốt cuộc muốn làm cái gì?” Ta sờ sờ cằm. “Một phút đồng hồ trước còn tràn đầy tự tự, một phút sau tự nhiên thành thùng rỗng?”
“Trên khán đài kìa.”
Tiểu cô nương Hậu Trì kia nhất thời thay đổi tính tình. Mấy giấy trước còn nhõng nhẽo như mười sáu đóa hoa cúc, trong chốc lát đã thấy hai mắt đỏ lên, cả người sát khí, trở mặt như lật sách. Khi Hoa Di Kiếm động thủ cũng không có khốc liệt như vậy.
Nàng cùng vị cao tăng kia ngươi tiến ta lui, lấy quyền cước sao nhau, người trước mau người sau chậm, đánh cho không phân biệt được sàn sàn như nhau.
Chỉ là cao tăng Thiếu Lâm chậm rãi, một tấc cũng nắm chắc. Hậu Trì thì chiêu nào chiêu nấy bức người ta vào tử lộ, từng quyền đánh vào chỗ yếu hại, vô cùng tàn khóc.
Dần dần, thực lực song phương ngang nhau biến thành Hậu Trì lòng có dư mà lực không đủ.
“Hậu Trì này không ngờ nhìn qua lớn như vậy.” Ta nói.
“Như thế nào là không tưởng? Sợ là lớn gấp hai cũng không đủ.”
“Lão như vậy sao? Hay là nàng ta cũng luyện Liên Thần Cửu Thức?”
“Phương pháp lưu lại thanh xuân chỉ có Liên Thần Cửu Thức sao?”
Lúc này, cao tăng Thiếu Lâm đánh một chưởng về phía Hậu Trì, nàng liền lùi lại hai bước, rồi lại liều mạng, lao đến như vồ vập, bắt lấy hai vai của cao tăng, mười ngón tay bấu chặt vào cà sa của hắn.
Cao tăng kia sắc mặt đại biến, bất đắc dĩ hai tay không thể động đậy.
Ánh mắt của nàng biến thành màu đỏ, mười ngón tay như dài bất bình thường trên người hắn. Một lát sau đó, răng rắc hai tiếng, nghe như tiếng xương bị bẻ gãy.
Đúng lúc này, một thanh kiếm từ trong đám người bay lên, đâm vào tay Hậu Trì.
Hậu Trì hừ một tiếng, lảo đảo hai bước, Cơ Khang chạy đến đỡ lấy nàng.
Thanh kiếm kia vẫn cắm trên cánh tay nàng, máu tươi thật lâu mới lượng lớn chảy ra, nhiễm đỏ hồ điệp phỉ thúy trên chuôi kiếm.
Rất nhanh, Hoa Di Kiếm phóng qua bả vai vô số người, dừng ở trước mặt nàng.
“Ngươi, ngươi đây là phạm quy.” Hậu Trì thấp giọng nói.
“Nếu ta không phạm quy, Thích Viêm đại sư sợ là bị ngươi xé thành hai nửa.”
Thích Viêm đè lại miệng vết thương, vẻ mặt khiếp sợ:
“Ngươi đến tột cùng là vì cái gì đến đây?”
“Hậu Trì.”
Lời này vừa nói ra, những người lớn tuổi ở đây phản ứng quả không nhẹ.
“Tư Đồ lão đệ, đây là tình huống gì?”
“Tê Nhân Ma Hậu Trì.” Tư Đồ Tuyết Thiên nói. “Nàng là thứ chính cống biến thái, xé người như xé chỉ. Đáng tiếc một nữ ma đầu như thế, cũng có lúc yêu thương nam nhân. Năm đó khi nàng đem lòng yêu Giang Nam đệ nhất mỹ nam Xuân Tiếu, ngươi có khi còn chưa sinh ra.”
“Ta còn chưa sinh ra?”
“Đúng. Tuổi của nàng là một bí mật. Bởi vì sau khi nàng luyện Huyết Cốt Bách Băng trảo, chân khí âm hàn, tẩm tận xương tủy. Cho nên hiện tại từ da thịt đến máu, cho đến tim, không có chỗ nào không lạnh như băng.”
“Nàng sao lại hận Trọng Liên?”
“Xuân Tiếu đắc tội Trọng Hỏa cung, bị Vũ Văn Ngọc Khánh giết chết.”
“Vũ Văn công tử dù sao cũng chỉ là sư huynh của Trọng Liên, liên quan gì tới Trọng Liên?”
“Nàng vốn oán hận Vũ Văn. Nhưng không biết Liên cung chủ làm gì khiến mục tiêu oán hận của nàng chuyển sang hắn.”
“Nữ nhân này thật sự là điên cuồng.”
“Ta lại cảm thấy Cơ Khang còn hơn, Hậu Trì không là gì?”
“Cơ Khang sao lại hận Trọng Liên? Ta thấy tên đó sùng bái hắn.”
“Ta cũng chỉ là nghe nói, không biết chính xác mức nào. Cơ Khang trước kia nguyên là công tử phú thương, từ nhỏ cẩm y ngọc thực (ăn ngon mặc đẹp), châu báu vây quanh, lại có tướng mạo xinh đẹp được người khác yêu thích, sau khi người nhà bị sơn tặc sát hại, được Liên cung chủ cứu về. Sau này, hắn trở thành người hầu bên cạnh Liên cung chủ, bởi vì mất đi sự chống đỡ của cha mẹ, hắn tính cách kiêu ngạo dáng người thấp bé thường xuyên bị cười nhạo, chỉ có Liên cung chủ phá lệ chiếu cố, còn tự mình dạy hắn võ công, song đó chỉ là khi tính cách hắn còn bình thường.”
“Vậy là, lúc tính cách Trọng Liên đột biến đã làm chuyện gì thực có lỗi với hắn, sau đó hắn trở mặt thành thù, đúng không?”
“Ngươi sao biết?”
“Kỳ thật hắn oán hận Trọng Liên, cũng không bởi Trọng Liên có lỗi gì với hắn. Tâm lý này, ta có thể hiểu được.”
Tư Đồ Tuyết Thiên nhìn ta, ảm đảm cười:
“Vũ Hoàng ca, nếu Trọng Liên không phải tình nhân của ngươi, hắn lại vẫn để ngươi bên người, liệu ngươi có trở thành Cơ Khang thứ hai?”
“Ta từ nhỏ đã là một con gián hoang, điều đó sao để người ta bỏ qua? Song loại sự tình không nói trước được. Điểm chung của người luôn nhiều hơn điểm khác biệt.”
“Ngươi cũng thật thành thực.”
“Quá khen quá khen.”
Thích Viêm đại sư, Hoa Di Kiếm, cùng Hậu Trì đều lui ra sau. Thù oán giữa Thiên Sơn với Thiếu Lâm lại có thể chấm dứt như vậy.
Đại liễn tám người khênh kia không biết từ khi nào đã tới cạnh lôi đài.
Cơ Khang cũng trở về lôi đài, nói:
“Hôm nay đệ tử Thiên Sơn chúng ta đến chỗ này, không muốn cùng mọi người kết thù chuốc oán. Mà là hô hào tất cả anh hùng hào kiệt, cùng nhau tiêu diệt Trung Nguyên đệ nhất tà giáo —— Trọng Hỏa cung!”
Dưới sân đột nhiên im lặng bất thường.
Ta nhìn Tư Đồ Tuyết Thiên, đột nhiên cảm thấy đầu thật nặng.
Mọi người đều nhìn về phía người của Trọng Hỏa cung.
Tứ đại hộ pháp, thậm chí là cả Chu Sa, đều không có phản ứng. Giống như Cơ Khang chỉ đang nói mọi người cùng nhau đi ăn cơm đi.
Người ngồi trong đại liễn lệch như tựa lưng vào ghế ngồi. Xuyên thấy qua trướng liêm, tựa hồ có thể thấy hắn đang chống cằm.
Hắn dĩ nhiên khiến người chú ý, lại làm như không biết.
Giật dây phiêu động, hắn cũng không động đậy.
“Trọng Hỏa cung là một đại tà phái, chúng ta cũng không hy vọng nó tồn tại. Nhưng chúng ta cũng không hi vọng người tà phái nhân danh chính nghĩa, dụng tâm kín đáo lén tấn công Trọng Hỏa cung.” Hoa Di Kiếm vốn đã đi xuống, lúc này lại đi lên lôi đài, ôm quyền nói. “Nếu các hạ không lui ra, tại hạ chỉ có thể sử dụng kiếm nói chuyện.”
Cơ Khang vẻ mặt tức giận:
“Ngươi nghĩ rằng ta sợ ngươi sao?”
“Thỉnh.”
Hoa Di Kiếm giơ kiếm.
Kiếm không rời tay, kiếm rời người chết.
Quy tắc của Hoa Di Kiếm vẫn là như thế.
Mà kiếm phong mới chỉ vừa hướng Cơ Khang, liền nghe thấy một tiếng keng, chuôi kiếm cơ hồ từ trong tay hắn bay ra.
May mà hắn phản ứng kịp thời, tay kia bắt được chuôi kiếm.
Song, đã hết sức chật vật.
Phía sau giật dây truyền đến một âm thanh khàn khàn:
“Ta đánh với ngươi.”
“Tôn chủ!” Cơ Khang vội la lên, “Xin cho thuộc hạ một cơ hội nữa, cho thuộc hạ giao thủ với hắn.”
“Ngươi đánh không lại hắn. Lui ra.”
Âm thanh khàn khàn của người này cũng không khó nghe, ngược lại còn có chút làm người ta rủ lòng thương. Chỉ là, vừa dứt lời, một bàn tay hắn đưa lên che miệng. Không bao lâu, tiếng ho khan từ bên trong truyền ra, thập phần kịch liệt, giống như người bệnh tính mạng sớm tối.
Hoa Di Kiếm tiến lên hai bước: “Người nào?”
“Thiên Sơn Bạch Linh.”
Tên này ở Phúc Thọ khách *** có nghe Bạch Quỳnh Ẩn và Hoàn Nhã Văn nhắc đến.
Tôn chủ Phong Tước Quan, Bạch Linh.
Hoa Di Kiếm chắp tay:
“Thỉnh.”
Bạch Linh vẫn chưa đi ra. Nhưng luận võ đã bắt đầu.
Hai người trong gió lạnh khắc nghiệt mà giằng co.
Cao thủ so chiêu, từ xưa đã là như thế.
Địch bất động, ta bất động. Địch vừa động, ta động trước.
Không đánh thì thôi, một kích phải trúng.
Hỏa hồng thân ảnh bay nhanh về phía trướng liêm.
Trướng liêm tuyết trắng ở trong gió khẽ run rẩy.
Trên trời có mấy con qua mang điềm xấu kêu to. Thế gian vạn vật như đọng lại trong nháy mắt.
Một thân ảnh theo trướng liêm đẩy lùi đi. Thanh âm khàn khàn của Bạch Linh lại lần nữa vang lên:
“Cơ Khang, còn lại giao lại cho ngươi.”
Hoa Di Kiếm ngã thật mạnh xuống đất, cán kiếm cũng ở một bên.
Ta đột nhiên đứng lên.
Đại liễn lại lần nữa dâng lên, di chuyển ra ngoài.
Cơ Khang có chút thất thần. Nhưng đánh bại Hoa Di Kiếm, đây là quang vinh cỡ nào? Mặt mũi cố giữ vững, thần thái hắn lần thứ hai dâng cao:
“Thật không phải với Hoa Di Kiếm đại hiệp. Song, các vị cũng chứng kiến bản lĩnh của tôn chủ Phong Tước quan chúng ta. Đã vậy, đánh bại Trọng Liên căn bản không phải giỡn.”
Tuy rằng muốn chọc tức tên Cơ Khang này, nhưng không có thời gian quản.
Ta vội chạy lên lôi đài, lật người Hoa Di Kiếm.
Đôi mắt Hoa Di Kiếm mở lớn, ánh mắt kinh ngạc. Trong tay huynh ấy cầm một khăn lụa màu xanh, trên khăn lụa đầy máu.
Không biết Bạch Linh đã làm gì với huynh ấy, lay như thế nào huynh ấy cũng không cử động.
“Xin mọi người ủng hộ chúng ta, chúng ta nhất định sẽ…” Cơ Khang như cố tình không nhìn thấy ta, cứ thế nói tiếp.
“Mặt nữ nhân, ngươi nói xong chưa?” Ta quay đầu lại hỏi.
Cơ Khang ban đầu sửng sốt, lập tức cười nói: “Ngươi tính làm gì? Cũng chỉ là một nam sủng do Trọng Liên dưỡng, có tư cách gì mà tới nơi này hô to gọi nhỏ?”
“Ai cũng biết, Trọng Liên là vợ ta. Tên mặt nữ nhân nhà ngươi, vậy thử nói với các vị ở đây, hai chúng ta, ai giống nam sủng?”
Phía dưới có người cười nhẹ.
“Ta không có tâm trạng nói với ngươi chuyện này, ngươi cũng thật đáng thương.” Cơ Khang vẻ mặt thông cảm.
Ta cũng không dư hơi nói với hắn những lời này. Đứng lên, hướng tới chỗ mà đại liễn đang rời đi, hô: “Bạch Linh tôn chủ, xin dừng bước!”
Đại liễn dừng lại.
“Các vị xin hãy tiếp tục nghe ta nói.” Cơ Khang nói. “Mặc kệ nói như thế nào, ta tay mặt Thiên Sơn ở đây tuyên bố — chúng ta nhất định trong hai năm, tiêu diệt Trọng Hỏa cung, cùng với ma đầu Trọng Liên.”
Lúc này, một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng từ trong đám đông truyền đến.
“Nếu như vậy, Trọng Liên ở đây, làm phiền Cơ môn chủ chỉ giáo.”