Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu

Chương 57: Chương 57




CHƯƠNG 57

Ta trăm triệu không dự đoán được, Trọng Liên không uống được rượu thì thôi, Khuyết Hữu Nhãn vậy mà cũng chỉ là bình nước. Hai ba vò rượu, hắn đã bắt đầu trái xoay phải nằm, nói năng bậy bạ:

“Đời này chuyện lão tử thấy ghê tởm nhất, chính là bị người đưa vào hố phân ngồi ba canh giờ. Lúc đi lên, lão tử cảm thấy như được đầu thai lần nữa.”

“Chuyện dọa người nhất mà lão tử cảm thấy trên đời, chính là lão lừa ngốc Thích Viêm kia đuổi ta xuống Thiếu Thất sơn, nhiều đê tử như vậy, lão lột áo cà sa của ta, còn cạo đi giới sẹo trên đầu ta…”

Thủ hạ của hắn chỉ nhìn hắn, không phản bác được.

May mà đêm đã khuya, người ở lại khách *** cũng không còn mấy.

Ta cùng Tư Đồ Tuyết Thiên liếc mắt nhìn nhau.

“Chuyện áy náy nhất đuối lý nhất mà lão tử cảm thấy đời này…” Hắn bỗng nhiê hạ giọng, con mắt phải trở mình. “Chính là cưỡng gian Bàn Tư Tư.”

Ta không kịp phản ứng.

“Lúc trước thích nàng, nàng lại thích tiểu tử Trọng Liên kia. Có người nói nàng tự sát là do ta, ta thật sự lương tâm không yên.”

“Cái gì?”

“Cho nên, ta lại thích Lâu Tần Kha, Lâu Tần Kha lại thích LÂm Hiên Phượng, ta cũng không so đo. Lâm Hiên Phượng đã chết thì đừng nói, nếu còn sống, ta cũng chẳng tranh giành —- trong đầu nữ nhân đều chỉ có ý niệm là thích tiểu bạch kiểm. Nhưng mà, ta còn thích nàng.”

“Vừa rồi ngươi nói cái gì?”

“Ta đã nói gì?” Hắn nhìn xung quanh, đẩy đẩy lưỡi. “Ta cái gì cũng chưa nói.”

“Lâm đại ca, bang chủ chỉ say là thích nói lung tung, ngài đừng để ý. Chúng ta tiễn ngài về.”

“Không cần, tự chúng ta có thể về. Buổi sáng ngày mai ta lại tới.”

Tư Đồ Tuyết Thiên nói: “Buổi sáng sợ ta không bồi huynh được, Hoa đại ca buổi sáng chảy mồ hôi, ta phải nhờ người hầu hạ huynh ấy.”

“Vậy thì giữa trưa lại tới.”

Sáng sớm hôm sau, lưng ta đau không chịu nổi. Mới vừa theo Tư Đồ Tuyết Thiên đi thăm Hoa Di Kiếm, chợt nghe có Khúc Du Duyên tới bái phỏng. Tuyết Thiên mời hắn vào, hắn sải bước tiến vào bậc cửa:

“Vũ Hoàng, không phải ngươi muốn đi Thiên Sơn sao?”

“Đúng vậy, sau này tất xuất phát. Nhưng mà, ta vẫn không nắm rõ người Thiên Sơn, vẫn nên dò xét lại trước đã.”

“Không thành vấn đề, nhưng ngươi ở trong này coi người chết làm gì?” Khuyết Hữu Nhãn tới gần giường, bỗng nhiên hít một hơi. “Đây là Hoa Di Kiếm.”

“Từ khi bị Bạch Linh đánh bại ở đại hội anh hùng, vẫn hôn mê đến bây giờ.”

“Lão tử không tin Bạch Linh mạnh như vậy. Xem đây.” Hắn đi đến cạnh giường, bắt mạch cho Hoa Di Kiếm.

“Khuyết đại ca cũng biết y thuật.”

“Hừ, đừng làm ồn.”

Ta và Tuyết Thiên liếc mắt nhìn nhau, không khỏi lắc đầu.

“Cái thứ phá hư gì đây, không phải là Thần Tước Lạc Nhật chưởng sao? Võ công Bạch Linh tự nghĩ ra, vô hình đả thương người, phàm trúng chiêu, nhất định hôn mê bất tỉnh.”

“Sao ngươi biết?”

Khuyết Hữu Nhãn kéo y phục Hoa Di Kiếm xuống, trên bụng có một hồng ấn hình hồ điệp.

“Có một tiểu tử họ Bạch nói ta biết, còn nói cả cách giải.”

Họ Bạch là tiểu hài tử? Bạch Quỳnh Ẩn ít nhất mười tám. Nhưng mà nhất định là tên đó rồi.

Như thế nào… ta thỉnh hắn giúp, hắn thấy chết mà không cứu. Khuyết Hữu Nhãn chưa bao giờ làm việc cứu người, hắn lại nói cho. Cái này rõ ràng là đùa người mà.

Ta nói:

“Ngươi có thể giải?”

“Không phải đều nói người Thiên Sơn sợ võ công Thiếu lâm sao? Tập qua Dịch Cân kinh cộng thêm Thái Tổ trường, ngược lại sử dụng điểm huyệt bí pháp, lấy được cái danh Diệu Thủ Kim Cương. Nhưng mà, sử dụng chiêu này cần phải dùng đồ.”

“Cái gì?”

“Cổ.”

“Cái này dễ, hiệu thuốc nào cũng có bán.”

“Không, cổ này nhất định phải là cổ trên núi Thiên Sơn. Vị trí địa lý của Thiên Sơn đặc biệt, trùng nơi đó nhỏ hơn cổ bình thường rất nhiều, sống lâu, thường có màu đỏ. Phải mài cổ này thành phấn cho vào cơ thể y, đồng thời tiến hành giải huyệt ngược, bảo đảm không thành vấn đề. Chúng ta đi Thiên Sơn một chuyến, khẳng định có thể làm ra. Nhưng thật ra tiểu Hoàng điểu à, sao ngươi cứ ấn lưng thế?”

“Hình như có cổ sẽ chui ra từ lưng ta, nhưng nhất định không phải sống, cũng không phải của Thiên Sơn.”

Khuyết Hữu Nhãn nhíu mày, đứng lên vỗ vỗ lưng ta. “Để ta xem.”

Có gì đó rơi trên mặt đất, đau đớn từ từ biến mất.

Ta không tự chủ được mở to hai mắt.

Khuyết Hữu Nhãn nhặt nó lên, là một tiểu trùng khô quắt màu đỏ.

“Tiểu Hoàng điểu, ngươi biết ảo thuật hả?” Hắn kinh hỉ nói. “Ta bảo ngươi là ngươi tìm tới luôn.”

“Tối ta về.”

Ném những lợi này, ta bỏ chạy.

Ta nhảy lên nóc nhà, chạy hướng ngoài thành Trường An.

Rõ ràng là mùa xuân, gió lạnh lại quét đau tận xương. Mắt nhìn mười dặm hồng lâu trong thành hóa thành chấm đỏ, Lục Giang không đáy chảy xuôi hai bờ sông, tiếng côn trùng kêu vang trong rừng cây,khói bay cũng xanh.

Ta chưa từng chạy dài như vậy trong thời gian ngắn như thế.

Khi đã đứng ngoài Phượng Hoàng trúc lâm, ta đã mệt tới không thể đứng thẳng. Chân giống như không còn là của mình, ta lấy trúc làm gậy, lấy tay áo lau mồ hôi, tập tễnh đi vào bên trong.

Cổ đã giải, thứ tạm quên cũng đã nhớ ra rồi.

Thanh âm người ta nói ta nhớ không hẳn rõ, nhưng ngữ khí thì không thay đổi. Trong phòng tối kia, người mặc hồng y có nói một câu:

“Chuyện Thiếu Thất sơn tiếp theo, Hiên Phượng cũng đi đi.”

Những cây trúc mới đột ngột từ mặt đất mọc yên, xanh um tươi tốt, khói lạnh thanh u. (đẹp mà yên lặng.)

Nhà gỗ nhỏ sớm đã biến thành một đống cháy xém.

Ta lao qua, quỳ trên mặt đất, dọc theo nền trúc, dùng sức mà đào.

Không nghi ngờ gì, người mặc hồng y là Diễm Tửu

Còn người mặc lam y kia, hơn phân nửa là Ân Tứ.

Bùn đất vấy bẩn ngón tay, móng tay bị đá trong bùn làm gẫy. Từng giọt mồ hôi ta rơi xuống đất.

Ta rút ra một cây trúc bị đốt trọi.

Đốt trúc bị đoạn, lấy dây thừng nối.

Nói cách khách, phương hướng mở cửa kia không phải trùng hợp. Nơi này đã tua sửa. Phần đất này vô cùng cứng rắn, nếu muốn rút nền móng ra, nhất định phải phá đất, trong thời gian ngắn tất nhiên không nhìn ra được. Cho nên chém đứt bộ phận phía trên, rồi làm mới.

Nếu Lâm Hiên Phượng còn sống, kia nhất định là y.

Lâm Hiên Phượng không có chết.

Lâm Hiên Phượng còn sống.

“Hiên Phượng ca.” Ta đứng bật dậy, tay vì kích động mà run rẩy vô cùng. “Hiên… Hiên Phượng ca.”

“Thật cao hứng khi ngươi phát hiện bí mật này. Hoàng nhi trở nên thông minh.” Phía sau, có một giọng nói vang lên. “Nhưng mà, ngươi không có cơ hội gặp lại y đâu.”

“Nhất định là y!” Ta ngay cả giai đoạn kinh ngạc cũng giảm đi, trực tiếp quay đầu nói. “Ta, ta mới nói qua với y! Y còn sống! Ta quả thực không thể tin được, ta…”

Lá trúc tam xuân (ba tháng mùa xuân), tuấn mã tóc đen.

Bừng tỉnh đại mộng, Trọng Liên một mình cưỡi ngựa, thân ảnh loáng thoáng trong rừng trúc.

“Lời Bộ Sơ, Diễm Tửu không thể không nghe. Mà lời của ta, Bộ Sơ không thể không nghe.”

“Ngươi nói cái gì?”

Trọng Liên thản nhiên cười nói: “Ngươi nói xem.”

“Ta sẽ đi tìm y.”

“Tự ngươi xử lý đi.” Hắn hơi nhấc dây cương, quay đầu rời đi.

“Khoan đã.”

Tiếng vó ngựa dừng lại.

Gió mát đung đưa phiến la như phỉ thủy.

Ta suy tư thật lâu, chạy tới, nắm lấy chân Trọng Liên, lắc lắc: “Liên, ta chỉ là muốn gặp lại y. Chỉ gặp một lần. Cho dù không thể cùng y một chỗ cũng được, ta chỉ muốn xác định y còn sống.”

Trọng Liên nhìn ra xa, tóc dài như nước dừng ở thắt lưng. Từ dưới nhìn lên, xương hàm dưới càng thấy rõ.

“Ta biết ngươi ở cùng chỗ Bộ Sơ là vì giận ta, ngoan ngoãn xuống dưới, để ta ôm một cái nào.” Ta thậm chí dỗ lừa để hắn xuống. “Ta cam đoan gặp xong y sẽ về cạnh ngươi, mỗi ngày ở trong Trọng Hỏa cung chiếu cố hai tiểu nha đầu, gì cũng không đi.”

“Chỉ đáng giá bấy nhiêu thôi?”

“Ta cùng y không có gì đáng nói, chỉ là muốn xác định y còn sống là được rồi. Thấy mặt là tốt rồi.”

“Tuyết Chi, Phụng Tử… Cũng chỉ đáng giá một lần gặp mặt y?”

Ta sửng sốt, vội nói: “Ngươi đừng như vậy, ngươi xem ngươi tìm nữ nhân bên ngoài ta cũng không để ý, ngươi sao lại…”

“Khi y cùng Tiết Hồng ở cùng nhau, ngươi phản ứng thế nào?”

“Không có không có, sao ngươi cứ xuyên tạc ý tứ của ta —-“

“Ta thì coi là gì?”

Ta nhất thời cũng không biết trả lời thế nào.

“Ngươi nói, ta thì coi là gì?”

“Ta sẽ quay lại tìm ngươi.” Ta bắt lấy tay hắn, hôn một cái, hướng trở về.

“Lâm Vũ Hoàng.” Hắn ở phía sau nhẹ nhàng gọi.

Ta quay đầu lại.

Bởi vì sau mưa xuân ướt át, trong rừng trúc khói sóng mờ mịt.

Mắt Trọng Liên màu tím đậm. Hắn vẫn giống như nhiều năm về trước. Vẫn là thiếu niên đứng trong rừng trúc, vụng trộm ngó nhìn người khác.

Hắn nhìn ta.

Hắn bỗng nhiên nở nụ cười.

Hắn khẽ nâng cương ngựa, chợt như biến trở lại thiếu cung chủ Trọng Hỏa cung hăng hái tiếu ngạo giang hồ nhiều năm trước.

“Lâm công tử, bảo trọng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.