Thập Lý Hồng Liên Diễm Tửu

Chương 71: Chương 71




CHƯƠNG 71

Ngày hôm sau là tất cả các nghi thức lớn nhỏ, mẹ già thay mặt Thiên Sơn nhận không ít khách sáo từ Trọng Hỏa cung.

Trọng Liên đừng ngoài Thiên Hồng Đình, thấy tinh thần phấn chấn, quần áo đỏ thầm còn chưa được cởi ra.

Một lát sau Tuyết Chi và Phụng Tử lao ra khỏi phòng, Tuyết Chi đuổi Phụng Tử chạy. Phụng Tử chân ngắn, mới vừa nắm lấy ống quần Trọng Liên đã bị tỷ tỷ nhéo. Còn không kịp nói gì, Tuyết Chi liền quát:

“Yêu nghiệt, xem quyền!”

Quyền còn chưa hạ, ta đã lao tới ngăn tay nó. Phụng Tự ngược lại lại vùi đầu vào ngực ta, ủy khuất run rẩy. Ta vừa ngẩng đầu nhìn Tuyết Chi, Tuyết Chi liền ôm chân Trọng Liên bất động. Thanh âm lanh lảnh của Trọng Liên thổi qua trên đỉnh đầu ta:

“Ngươi ở trong đây làm gì?”

Ta lập tức cảm giác một trận rét lạnh sau lưng.”

“Ta tới tìm này.” Vì thế chỉ chỉ mẹ.

“‘Này’?” Mẹ già quay đầu liếc ta một cái, ta biết rằng mình trong vòng một chén trà sau nhất định sẽ rất lừng lẫy.

“Tìm mẹ. Chậc chậc.” Trọng Liên đẩy tay Tuyết Chi. Tuyết Chi đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó lúng túng, rồi làm bộ ngạo khí đứng một bên. Trọng Liên lại nói: “Hoàng nhi, không có gì muốn cùng bản cung nói sao?”

Cả người ta đều lạnh.

Ta cơ hồ có thể nhìn thấy lỗ tai mẹ già dựng thẳng lên.

“Hoàng nhi?”

“Ta còn có việc, đi về trước. Các người chậm rãi nói chuyện.” Ta cười hắc hắc, tính toán đi ra.

“Trở về làm gì? Tìm Lâm Hiên Phượng?”

Ánh mắt của mẹ già ngày càng kỳ quái.

Ta ngồi xổm xuống, dỗ Phụng Tử ra, xoay người bỏ chạy. Còn đi chưa được hai bước, Trọng Liên đã dừng trước mặt ta.

“Bản cung dù đã thú thê, nhưng cũng không thể bạc đãi ngươi. Làm ái thiếp của bản cung thì thế nào?”

“Ý kiến hay, ta đi chuẩn bị.” Ta vượt qua hắn tiếp tục đi.

Một bàn tay hắn ngăn trước mặt ta, cánh tay thon dài thẳng tắp, ngón tay đẹp đến không thể tin được. Ta nhất thời có chút hoảng hốt, hắn lại sát vào:

“Ngày hôm qua hẳn ngươi rất khổ sở.”

Ta nhỏ giọng nói: “Ngươi có thể không cần biến tính hay không?”

“Hôm qua bản cung cùng nương tử tiêu dao, ngươi hẳn rất khổ sở?”

“Đúng đúng đúng, vô cùng khổ sở, để cho ta đi.”

“Ngươi cho là ngươi có thể chạy trốn đi đâu?”

“Ai, đại cung chủ của ta, ta chỉ là về thu thập này nọ, nào có nói chạy?”

“Nói cho ngươi, chỉ cần là người của Trọng Liên ta, sẽ không thể đi tìm những người khác. Chỉ có ta bỏ ngươi, không có phần ngươi bỏ ta. Nếu ngươi dám quay lại tìm Lâm Hiên Phượng, ngươi sẽ thấy hai ngươi chết như thế nào.”

Mẹ già đã không thể nói lời nào, vẻ mặt khá là vi diệu. Ta mồ hôi chảy ròng ròng, chỉ vào Tuyết Chi nói:

“Xem, Chi nhi khóc.”

Vẻ mặt tươi cười của Trọng Liên quyến rũ đắc ý. Gió thổi khiến tóc hắn hơi bay lên:

“Ngươi mà đi, ta sẽ khiến chúng không bao giờ có thể khóc nữa.”

“Con gái ngươi ngươi không đau lòng, còn trông cậy vào ngươi không quan hệ thậm chí người phụ chúng đau lòng sao?”

“Ngươi cũng biết ngươi phụ chúng?” Trọng Liên nắm hai má ta, ta biết miệng ta giu lên giống y miệng con heo. “Lúc trước khi ngươi hồ đồ làm chuyện này, có nghĩ tới hôm nay sẽ có nhiều trách nhiệm vậy?”

“Khi đó ta nào biết đâu ngươi có thể…”

Chữ ”sinh” chưa nói ra, ta lập tức câm miệng, chuyển miệng nói: “Một khi đã như vậy, vất vả ngươi chiếu cố khuê nữ nhà ta, ta đưa chúng đi.”

“Không có cửa đâu.”

Thanh âm Trọng Liên lạnh như băng, nụ hôn đặt trên môi ta cũng lạnh thấu xương.

Nếu không có mẹ già ở trong này, ta thật sự cũng không đoán được mình sẽ làm cái gì. Nhưng bà ấy ở đây, thì không thể rồi.

Ta đẩy hắn, đẩy bất động quay đầu, hắn nắm chặt gáy ta mạnh mẽ quay đầu, hắn cũng dứt khoát làm theo, tiếp tục hôn.

Nói ngắn gọn, ta như ý nguyện được nhìn thấy biểu tình kinh khủng của mẹ già. Lão nhân gia cũng không dễ dàng gì, sinh con ra là đoạn tụ không nói, lại còn thấy đứa con bị kẻ thù hôn tới hôn lui.

Cuối cùng ta làm một chuyện so ra vô cùng đê tiện.

Nhìn bộ dáng Trọng Liên muốn ngồi xổm lại không thể ngồi xổm, lương tâm ta có chút không yên. Nhưng vẫn kéo theo mẹ già chạy, mẹ già lại không đi:

“Xú tiểu tử, hôm nay con giải thích mọi chuyện cho rõ ràng.”

Ta nhỏ giọng bên tài bà ấy: “Trọng Liên luyện Liên Thần Cửu Thức luyện thành bệnh thần kinh, sau khi con biết hắn cũng mới biết. Gần đây lúc hắn thần kinh ngày càng nhiều, nói chuyện không thể hoàn toàn tin.”

“Con cùng hắn xảy ra chuyện gì?”

“Hắn thích hôn người, chỉ cần phát bệnh thì gặp người liền hôn, con bị hắn hôn mấy trăm lần.”

“Thật?”

“Thật.”

“Con đúng là có lỗi với Tiểu Hiên Phượng.”

“Con biết… nhưng con đánh không lại hắn thì biết làm sao.”

“Tiểu tử Trọng Liên vừa rồi nói chuyện thật ngạo mạn vô lễ, ta còn cho là ảo giác, hóa ra thạt sự có vấn đề.”

Vừa nói, vừa lôi kéo mẹ già rời đi. Cho tới khi bà ta hoàn toàn tin tưởng, ta mới chạy tới một chỗ không có ai lén lau mồ hôi. Lau được một nữa, mấp máy môi, có chút không được tự nhiên.

Chỉ nhớ rõ bên môi hắn có rượu vị nồng đậm.

Những thứ khác, đều không nhớ được.

Nhưng vừa định rời đi, ta lại nghe có người đang nói chuyện.

“Hắn đi nơi nào?”

Thanh âm thực thô, nhất thời nghe không ra nam nữ. Nếu giọng này là của nam nhân, miễn cưỡng có thể xem như một thiếu niên nữ tính. Nếu đặc trên người nữ nhân — nữ nhân bình thường có giọng nói này, không biết là kỳ tích hay là bi kịch.

“Tiểu nữ nhìn thấy cung chủ uống rượu ở sau hoa viên, chỉ thế thôi. Tiểu thư không cần suy nghĩ nhiều.”

Thanh âm này ta nhận ra, là nha hoàn của Bộ Sơ. Nhưng giọng nói thô ráp kia hoàn toàn không giống Bộ Sơ quốc sắc thiên hương.

“Thôi. Ai để ý? Ta đi thôi.” Giọng thô ráp nói.

Ta lập tức nhảy lên nóc nhà.

Nhưng qua một lúc lâu, một chút động tĩnh cũng không có.

Lại một lúc sau, nha hoàn của Bộ Sơ đi ra, chậm chạm rời đi.

Ta tiếp tục chờ đợi.

Một loạt người Thiên Sơn cầm theo hành lý đi ra, lúc này ta mới ý thức được có lẽ chẳng còn ai trong phòng. Đang chuổn bị rời đi, lại nhìn đến một thân ảnh cao gầy quen thuộc, một nữ tử gầy yếu đi theo phía sau.

Trâm bạc hình loan nguyệt trên đầu nữ tử lấp lánh ánh sáng nhàn nhạt.

“Phượng ca ca, đợi muội với.”

Vừa nghe thấy thanh âm tê dại đến tận xương, ta chỉ biết Lâm Hiên Phượng lại phóng mị lực lung tung rồi.

Lâm Hiên Phượng dừng bước, nhưng không có quay đầu lại:

“Ra muội còn nhớ rõ ta.”

“Phượng ca ca, thực xin lỗi.” Lâu Tần Kha khóc nức nở, “Nhưng mà muội vẫn đang đợi huynh, muội vẫn biết rằng huynh còn sống, sao lại không đến tìm huynh cơ chứ?”

“Nhưng mà ta và muội không thể ở cùng nhau.”

“Vì sao? Vì sao?” Nàng đi lên, nắm lấy tay y. “Vì sao chứ?”

“Trọng Liên muốn mạng ta, ta chỉ có thể tìm Diễm Tửu nương tựa. Nhưng Diễm Tửu vẫn hạn chế tự do của ta. Hôm nay hắn muốn ta chết, ta không thể sống đến ngày mai.”

“Muội sẽ rời cha muội, đến Thiên Sơn.”

“Muội không biết võ công, sao có thể đến.”

“Nhưng mà, muội, muội… Muội phải làm gì mới giúp được huynh?”

“Muội không giúp được ta, chỉ có ta mới có thể giúp chính mình.” Lâm Hiên Phượng xoay người, ảm đạm cười với nàng, mê người đến ta cũng nhịn không được phát run. “Ta sẽ mạnh hơn. Lần này ta sẽ đi Kiếm Thần lăng, tuy rằng khả năng tìm được bảo vật rất nhỏ, nhưng vẫn phải thử một lần.”

Ta biết phản ứng kế tiếp của Lâu Tần Kha nhất định vô cùng thú vị. Nhưng vẫn không thể không thấy nguội lạnh trong lòng.”

“Cha muội biết ở chỗ nào, Linh Kiếm sơn trang đã sớm biết. Muội đi hỏi phụ thân!”

“Cô bé ngốc, ta sớm bị trục xuất khỏi sơn trang, phụ thân muội sẽ ngăn chúng ta tiếp tục gặp mặt.” Đầu ngón tay của y quấn quanh tóc nàng, dùng thanh âm cực kỳ mê hoặc nói, “Ta thà rằng cái gì cũng không có… cũng không muốn mất đi muội.”

Đầu ngón tay y xoay một vòng, tóc nàng cũng di chuyển theo. Từng vòng từng vòng, khiến nữ tử cô đơn mất đi lý trí, ngoan ngoãn theo chân y, vào phòng.

Lúc sau hương khói lượn lờ, không thể thấy rõ.

Hai canh giờ sau, ta ở thuyền chờ Lâm Hiên Phượng khoan thai đến chậm.

Y vừa lên thuyền đã cầm tay ta: “Chúng ta đi Kiếm Thần lăng.”

“Được, huynh có chuẩn bị chưa.”

“Ta chưa xác định, đi rồi nói sau.” Đôi mắt y sáng ngời, vẻ mặt ôn hòa. “Thiên hạ đệ nhất kiếm, Vô Danh.”

“Nổi danh cũng được, Vô Danh cũng thế, đệ nghĩ nên nói cho huynh, đệ và Trọng Liên đã hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ.”

“Vì sao đột nhiên nói chuyện này?”

“Đệ bỏ qua tín nghĩa của nam nhân, thậm chí hai nữ nhi, để đổi lại được quay về với Hiên Phượng ca.”

“Cho dù thế nào, không nên thay đổi vĩnh viễn sẽ không thay đổi.” Lâm Hiên Phượng cười nói, “Nhưng có một người kể ta nghe một câu chuyện xưa, ta cảm thấy rất có đạo lý.”

Đại khái sau một canh giờ chúng ta đều ở trên thuyền. Ta nghĩ đến câu chuyện xưa mà Lâm Hiên Phượng kể:

Có một bầy sói tràn ra từ thôn trang, có một vị lão nhân đưa tới một con chó mẹ đang mang thai, nói cho người trong thôn, chó con sau khi sinh, không cần cho ăn, đặt cùng một chỗ, con sót lại cuối cùng có thể diệt sói. Chó mẹ sinh hạ chín con chó con, người trong thôn bắt chúng để trong một sơn động bị phong bế. Mấy ngày qua đi, trong sơn động chỉ còn lại một chó con, nó đã ăn đã ăn tất cả các con chó con khác, ương ngạnh mà sống sót, cuối cùng tiêu diệt tất cả sói.

Mọi người đều xưng mãnh khuyển vi ngao. Cửu khuyển nhất ngao.

(Chó mạnh là chó ngao, chín chó có một chó ngao.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.