Thập Nhị Thánh Thú Cung

Chương 33: Chương 33: Hôn ngân




Sáng sớm, Cố Thính Ngữ từ trong cảm giác lạnh lẽo tỉnh lại

Ngoài cửa sổ khắp nơi là một mảng tuyết trắng, độ lạnh ở trên đỉnh núi này không khỏi làm hắn đánh một cái rùng mình.

Hắn từ trên chiếc giường lớn đi xuống, nhâấ thời cảm thấy một trận vô lực.

Bộ quần áo thuỷ lam vẫn ở trên người hắn hoàn hảo như lúc ban đầu, trước ngực cũng không có dấu vết kỳ quái gì, thế nhưng hắn lại cảm thấy đau nhức tựa như vừa bị một cái bánh xe lớn nghiến qua.

Đặc biệt là ở mặt sau, cảm nhận rất sâu sắc khiến hắn hầu như vô pháp xuống đất

“đây là làm sao vậy?”

Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, sau đó là 3 thiếu nữ đi vào.

Thấy trên giường là vẻ mặt mờ mịt của Cố Thính ngữ, các thiếu nữ đều đồng dạng lộ ra biểu tình kinh ngạc

“Ngươi… Người còn ở đây sao?”

Cố Thính Ngữ lăng lăng nhìn lại các nàng “Sao?”

Các thiếu nữ từ trong khiếp sợ dần dần bình tĩnh lại, lặng lẽ quay nhìn nhau, sau đó thiếu nữ có vóc dáng cao nhất tính cách cũng tương đối thẳng thắn trong họ quay nhìn Cố Thính Ngữ, nói “Ngươi như thế nào còn chưa có biến mất?”

Thiếu nữ bên cạnh nhìn nàng trách cứ một cái, rồi quay đầu mìm cười giải thích với hắn “Những cống phẩm năm trước sau khi ở chung với thánh chủ một đêm đều biến mất không dấu vết, bọn ta vốn định vào để thu thập lại căn phòng, hiện tại lại thấy ngươi lên tương đối kinh ngạc.”

“Thánh Chủ…” Cố Thính Ngữ đột nhiên nghĩ tới cái gì đó “Hắn đang ở nơi nào?”

“Cái này…” Các thiếu nữ nhất tề lộ ra biểu tình khó xử ”Chúng ta chỉ biết Thánh chủ khi hành hương thì sẽ xuất hiện, còn bình thường thì không ai biết được hành tung của ngài.”

“…..” Cảm giác thất vọng trong lòng Cố Thính Ngữ biểu lộ rất rõ trên gương mặt, các thiếu nữ thấy biểu tình của hắn như vậy có chút không đành lòng, một nàng trong nhóm thoải mái nói “Chúng ta bất quá chỉ là thị nữ thấp kém, chờ hộ vệ đại nhân tới thì hắn có thể sẽ biết.”

Cố Thính Ngữ thờ dài một hơi

Mấy ngày kế tiếp, chuyện kỳ quái trên người Cố Thính Ngữ xuát hiện càng lúc càng nhiều

Hắn luôn luôn vào lúc đêm khuya bỗng nhiên rơi vào trạng thái ngủ say, rồi buổi sáng ngày thứ hai lại từ trong đau nhức vô lực tỉnh lại.

Loại tình huống này càng ngày càng nghiêm trọng, hắn cảm thấy hai chân bản thân đứng trên mặt đất thướng xuyên run rẩy đến độ không chống đỡ đựơc thân thể.

Nhưng cái việc này, bảo hắn làm sao có thể nói ở trước mặt các thiếu nữ.

Cố Thính Ngữ thật sâu mê hoặc, hắn cúi đầu, phát hiện lưỡng quả trước ngực hơi sưng lại có màu đỏ sẫm, nhẹ nhàng dùng tay chạm vào chúng, đột nhiên, một trận khoái cảm tê dai chảy khắp thân, thân thể của hắn từ lúc nào đã trở lên *** đãng như vậy…

Mỗi ngày đều có thị nữ tới đưa cơm cho hắn, trong tẩm cung cũng có một phòng tắm riêng biệt, không biết là có ý hay vô ý, thị nữ sau khi đi ra cửa đều khoá lại, vì vậy hắn chưa bao giờ có thể ra khỏi căn phòng này

Ngày hôm đó, hắn cậy một bảo thạch ở đầu giường xuống, đặt vào giữa khe cửa. Quả nhiên, khi thị nữ đi rồi, cánh của đóng lại bởi vì có bảo thạch kia giữ.lại rất đơn giản mà mở ra.

Thánh điện so với dự đoán của hắn còn hoa lệ đẹp mắt hơn Vô luận là hành lang, cửa sổ hay trần nhà tất cả đều là hột xoàn vàng kim chói mắt bao phủ, những tấm thuỷ tinh thật lớn đặt ở trên trần nhà cao vót, các vài bước đều bày đặt những tác phẩm nghệ thật điêu khắc đẹp đẽ quý giá, mà mặt đất cũng sáng bóng tới mức có thể phản chiếu ra gương mặt của hắn.

Chỉ là tất cả những thứ này, đều có vẻ băng lãnh vắng vẻ

Cố Thính Ngữ không hề hay biết, kể từ lúc hắn bước ra khỏi tẩm cung của thanh chủ, thì luôn có một đôi mắt từ trong chỗ tối quan sát hắn.

Một bóng người lặng yên không tiếng động đi theo phía sau hắn, càng lúc càng gần, thẳng đến

“Ngô!!”

Hai mắt hắn bị che lại, môi bị một đầu lưỡi ẩm ướt mở ra, một bàn tay giật đi bộ quần áo lam sắc quấn quanh hạ thân hắn…

Mãnh liệt mút vào khiến thân thể hắn bất ổn, cánh tay đang cầm tính khí của bản thân lặng lẽ nắm chặt lại…

“ân…!!” Cố Thính Ngữ thống khổ rên rỉ, hắn hung hăng cắn xuống cái đầu lưỡi đang xâm phạm bản thân mình.

Người nọ bị đau nhức hô lên một tiếng rồi buông hắn ra, thoát khỏi kiềm chế Cố Thính Ngữ lui sau hai bước rồi ngã xuống trên mặt đất.

Trước mắt hắn, là một nam tử cao lớn khôi ngô tà tà cười nhẹ, y thoả mãn nhìn biểu tình khủng hoảng trên mặt hắn, khi y đang định cúi người xuống bắt hắn thì…

“Hộ vệ đại nhân!!” đúng lúc này, xa xa chạy tới là thân ảnh của ba thiếu nữ

“Hừ!!”Namnhân không quay nhìn các nàng, suy nghĩ trong chốc lát, y cũng không nhìn Cố Thính Ngữ nữa

“Đại nhân! Cuối cùng đã tìm đựoc ngài rồi, “ các thiếu nữ bởi vì vận động mà thở hổn hển “Namnhân này chính là người muốn gặp mặt Thánh chủ đại nhân.”

“Gặp thánh chủ?… Buồn cười, gương mặt của Thánh chủ há có thể để phàm nhân nhìn trộm sao?” Hộ vệ khinh mịêt nhìn Cố Thính Ngữ “Cống phẩm thì nên ngây ngốc ở chỗ của mình đi, không lên si tâm vọng tưởng nữa.”

Sau khi ba thị nữ nâng Cố Thính Ngữ chậm rãi rời đi, hộ vệ liếm môi cười nói “Vị đạo… Thật ngon ngoài ý muốn ni.”

Đêm đó, Cố Thính Ngữ mặc dù không muốn ngủ, nhưng theo mùi hương hoa tản ra, hắn lại một lần nữa rơi vào giấc ngủ say

Cánh cửa, yên lặng không một tiếng động mở ra.

Namnhân mang mặt nạ theo quán tình cởi y phục của Cố Thính Ngữ ra, đang lúc muốn xâm phạm hắn, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.

Bên môi Cố Thính Ngữ có một vết rách rất rõ ràng, như là vết tích bị cái gì cắn phá.

Mặc dù y đang đeo mặt nạ lên không thể thấy rõ biểu tình, nhưng động tác nam nhân bỗng ngừng lại, y nhẹ nhàng vuốt môi Cố Thính Ngữ, hai mắt tràn ra sát khí đầy quỷ dị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.