Thập Nhị Thánh Thú Cung

Chương 71: Chương 71: Kết giới của tàn khuyết chi cung




Mưa, rốt cục cũng ngừng

Trong không khí lư lửng mùi vị mằn mặn, tiếng sóng biển bình thản trầm thấp, Cố Thính Ngữ nhìn bình minh xa vời trong màn đêm, bỗng nhiên nghĩ thuỷ triều như một nhóm lại một nhóm chiến binh đang vận sức chờ thời khắc cuộc thánh chiến bùng nổ.

Cố Thính Ngữ thở ra làn sương trắng làm mờ đi đường nhìn, hắn cầm hai cốc trà tảo biển ra khỏi căn phòng.

Trà tảo biển giống như là hỗn hợp các loại tảo biển đựơc nghiền nát rồi đun sôi lên, Niệm Hành rất thích uống, còn Cố Thính Ngữ thừơng chỉ là ôm cái cốc cho ấm tay.

Đương lúc Cố Thính Ngữ yên lặng không một tiếng động ra khỏi phòng thì, Trọc Âm tựa trong góc phòng bỗng nhiên mở mắt.

Y cúi đầu nhìn tấm thảm cũ nát, nâng tay ôm tấm thảm vào lòng, Trọc Âm ẩn dưới tia nắng sớm nở một nụ cười lười biếng Nhiệt độ cơ thể y có thể biến hoá theo sự thay đổi theo sự biến hoá của môi trường xung quanh, căn bản không hề sợ lạnh.

Nơi cao nhất của hải đăng là chỗ quan sát tốt nhất, Thanh Tước đã đứng trên đỉnh suốt một đêm. Cố Thính Ngữ dọc theo cầu thang tiến lên trước, tay hắn có cầm thêm một cái cốc, mắt thấy sắp thấy cánh cửa nhỏ trên cùng, bỗng nhiên một cánh tay băng lãnh tóm lấy cổ chân Cố Thính Ngữ.

“Hư”

Cái cốc rơi xuống, Cố Thính Ngữ ngã vào một ***g ngực quen thuộc.

Trọc Âm từ lúc Cố Thính Ngữ đi ra khỏi cửa vẫn luôn theo sau đuôi hắn, hiện tại, y một bên che miệng Cố Thính Ngữ, một bên rất nhanh chóng cởi quần áo của hắn ra.

Hai người nằm trên cầu thang, đôi chân thon dài trắng nõn của Cố Thính Ngữ rất nhanh bại lộ trong tầm mắt Trọc Âm.

“Trọc…Âm…” Y điên rồi sao…Trên một chút là nơi Thanh Tước đang đứng, cách ván cửa hắn mơ hồ nghe thấy tiếng ngáy của Niệm Hành… Trọc Âm hiện tại sẽ không bắt hắn…”A…”

Cấu trúc của cầu thang khiến cho Cố Thính Ngữ ưỡn ngực, thực quả hồng nhạt no đủ trước ngực bị Trọc Âm ngậm chặt, tinh tế thưởng thức.

Tiếng rên rỉ bị nghièn nát trong nụ hôn cuồng nhiệt của Trọc Âm, hơi thở trở thành làn sương màu trắng, theo sự liếm mút điên cuồng của Trọc Âm, trên thân thể của Cố Thính Ngữ lưu lại một đừơng nước ướt sũng

Cố Thính Ngữ cực lực áp chế tiếng thở dốc cùng rên rỉ, màu xanh trong các bức tranh phản chiếu trong con người đen kịt của hắn… Hắn hít thở không thông sắp đầu hàng, mặc cho Trọc Âm muốn làm gì thì làm.

“đủ…rồi, bọn họ lúc nào cũng có thể thấy…”

Trọc Âm đem ngón tay lạnh lẽo khuấy vào trong khoang miệng ấm áp, khiến Cố Thính Ngữ nhất thời rùng mình

“Còn nói dối… Ngươi rõ ràng muốn ta.” Thực tế Trọc Âm đã chờ cơ hội này lâu lắm rồi, có cái tên tai hoạ quấy rối Niệm Hành sau này đừng hòng nghĩ tới chuyện có thể thống khoái triền miên cùng Cố Thính Ngữ.

Sau khi ly khai Tình Dục chi cung Cố Thính Ngữ không có gặp cái loại tình huống quan hệ xác thịt này, mà sáng sớm chính là thời điểm nam nhân dục vọng tràn đầy, thình lình xảy ra âu yếm nhiệt liệt khiến Cố Thính Ngữ thoáng cái đã mất đi phương hướng, theo sự thăm dò trêu cợt càng ngày càng tăng của Trọc Âm, Cố Thính Ngữ có chút chiụ không nổi.

“Có muốn ta hay không… Ân?” Trọc Âm khơi mào dục vọng của Cố Thính Ngữ, nắm trong tay

“A…” Thắt lựng của Cố Thính Ngữ bỗng nhiên bị Trọc Âm nâng lên gác trong không trung, hai đùi hắn khoác lên vai Trọc Âm, khuôn mặt y chôn vùi giữa hai chân hắn, không ngừng liếm lộng huyệt khẩu đang co rút.

Cố Thính Ngữ ngượng ngùng thậm chí tới cả suy nghĩ nhảy lầu cũng có.

Hắn chỉ dựa vào hai tay chống trên mặt đất, Trọc Âm ôm chân hắn, các bộ phận còn lại của cơ thể đều mất đi sức lực, Cố Thính Ngữ khó nhịn ngửa cổ, phát ra những tiếng rên dài đến bản thân cũng không dám tin.

Bỗng nhiên, Cố Thính Ngữ cảm giác máu trong mình đông lại, khi hắn mở mắt, có một người đang đứng phía trên nhìn xuống.

Đó là Thanh Tước chẳng biết từ lúc nào đã đứng sau lưng họ.(Đây mới chính xác là bắt gian tại trận)

Cố Thính Ngữ chưa từng gặp qua Thanh tước lạnh lùng như vậy, y đi xuống cầu thang, không nói lời nào quấy nhiễu bọn họ, trực tiếp đi vào gian phòng của Niệm Hành.

Từ đầu tới cuối, Thanh Tước coi bọn họ như không tồn tại.

Một làn gió lạnh lẽo trong nháy mắt đâm vào trong lòng Cố Thính Ngữ … Hắn muốn hỏi bản thân rốt cuộc đang làm cái gì…

Bọn Bạch Chi Ngao đang không có tung tích, Thiên Luật không để ý tới an nguy của bản thân vất vả đi cứu giúp, Thanh Tước nguyên một đêm không ngủ đẻ bảo vệ an toàn cho bọn họ… Mà bản thân thì… Mới sáng sớm chỉ biết tầm hoan mua vui thôi sao…

Hắn ban đầu… ban đầu còn muốn chạy lên tầng tháp, đưa cho Thanh Tước một chén trà nóng, nói cho Thanh Tước bản thân có bao nhiêu may mắn mới có thể gặp lại y… Hắn muốn cùng trò chuyện, bởi vì chỉ có Thanh Tước sẽ không làm nũng cũng không xúc phạm, chỉ lặng lẽ bảo vệ bản thân hắn.

Nhưng mà hiện tại toàn bộ bị huỷ rồi.

“Ngươi…” Nhận thấy tâm trạng Cố Thính Ngữ hạ xuống, Trọc Âm mơ hồ có chút bất an, nhớ lại hình ảnh trong trí nhớ của Cố Thính Ngữ lúc y thăm dò đại não hắn, Trọc Âm bỗng nhiên thấy khó chịu, cảm giác giống như thức ăn trong dạ dày mốc meo biến chất.

Cố Thính Ngữ lắc đầu, hắn chật vật mặc lại quần áo, cùng Trọc Âm trở lại gian phòng.

Trời đã sáng trưng, trong phòng Niệm Hành đã tỉnh, y từ trong vỏ sò xiêu xiêu vẹo vẹo đứng lên, vừa nhìn thấy Cố Thính Ngữ liền há mồm gọi “Tiểu Ngữ… Ngươi đi đâu đó ”

Cố Thính Ngữ không để ý tới Niệm Hành, hắn lặng lẽ quan sát Thanh Tước đang ngồi bên cửa sổ.

Gương mặt xinh đẹp của Thanh Tước rõ ràng mang theo tia uể oải, bỗng nhiên phảng phất như cảm ứng đựơc đường nhìn chăm chú của Cố Thính Ngữ, Thanh Tước ngẩng đầu nhìn lại hắn.

Không có trách cứ… Cũng không có thất vọng… Trong đôi mắt màu xanh kia, đơn giản chỉ ẩn chứa đau thương.

“Thanh…”

“được rồi.”Thanh Tước cắt đứt lời Cố Thính Ngữ “Niệm Hành rời giường rồi, chúng ta chuẩnbị một chút, rồi khởi hành thôi.”

“Đi đâu a.” Niệm Hành hỏi

“Cung tiếp theo.”

“Thế nhưng,” Trọc âm nhíu mày “Sức mạnh của chúng ta giờ cũng không phải là ở lúc mạnh nhất, ngươi không cảm thấy ở chỗ này chờ Thiên Luật quay lại thì thích hợp hơn sao? ”

“Chờ không đựoc nữa, phần thắng duy nhất của chúng ta là thời điểm trước khi Nguyên Ác sống lại này,” Thanh Tước nói rằng “Sâu trong Thập nhị thánh thú cung nơi Nguyên Ác tiêu tán, cung của ba thánh thú đứng đầu tạo thành một hình tam giác bao quanh hắn, bởi thế, tại thời điểm then chốt này, ba người bọn Quyết vẫn bảo hộ bên Nguyên Ác một tấc không rời.”

“Nói cách khác, đối thủ hiện nay của chúng ta, chỉ có thánh thú cung thứ tám cùng thứ chín sao?” Trọc Âm hỏi

“đúng vậy.”

Mọi người trầm mặc nửa ngày, Niệm HÀnh nắm tay Cố Thính Ngữ lắc qua lắc lại, Trọc Âm khoanh tay tựa trên tường trầm tư, mà Thanh Tước nhìn bầu trời phía Đông càng lúc càng bị mây đen che phủ nói “Xuất phát thôi.”

“đi thôi. ân” Niệm Hành cười mỉm cừơi cầm bút vẽ cùng bức tranh cuộn tròn phụ hoạ theo, đợi nửa ngày mới phát hiện bọn họ đang nhìn bản thân y, vì vậy Niệm Hành nhíu mày nói “Đi a.”

“Đi đâu a, vị trí của kết giới, chỉ có ngươi mới biết.” Trọc Âm bất đắc dĩ nói

“Ta?!” Trừng to mắt, Niệm Hành kinh ngạc nói “Ta cái gì cũng không biết a, lúc đa bị biển đẩy tới nơi này, đến ngay cả cái bóng của Nguyên Ác ta cũng chưa từng thấy… Các ngươi đừng kích động… Bất quá lúc đó có một người mắt màu xanh hỏi ta có đồng ý canh giữ hải đăng hay không, ta nghĩ cũng tốt, thế nên đồng ý. ”

“Nói tới nửa ngày ngươi thực sự là thứ gom vào cho đủ số” Lời nói thoát ra từ kẽ răng của Trọc Âm “Giờ hiện tại phải làm sao đây? Kết giới ở đâu?!”

“Ngươi mới là thứ gom cho đủ số! Gom vào cho đủ số Tiểu Ngữ thích …”

“…đừng cãi nhau nữa” Thanh Tước ngăn cản Niệm Hành đang vận sức chờ chiến tranh bùng nổ “Ta đã quan sát xung quanh, ngoại trừ một hòn đảo nhỏ ở cách vài dặm ngoài biển, tứ bề còn lại đều là biển, căn bản không có nơi nào khác để đi. ”

Lời nói của Thanh Tước đã nhắc nhở Cố Thính Ngữ “Ta chính là ở trên hòn đảo đó tỉnh lại… Bất quá, đó là một hòn đảo hoang, trên đảo cái gì cũng không có.”

“Mặc kệ nó thế nào, dù sao cũng bơi về đó đi ” Thanh Tước nói.

Bỗng nhiên, cánh tay kia của Cố Thính Ngữ bị siết chặt, Niệm Hành cắn răng nói “…Tiểu Ngữ…”

Niệm Hành còn chưa học đựơc bơi.

Lần thứ hai sử dụng Đông kết thuật, này hao tổn năng lượng tương đối nhiều, nếu như ở cung tiếp theo gặp phải nguy hiểm, Niệm Hành không xác định có đủ sức lực bảo vệ cho Cố Thính Ngữ hay không.

Niệm Hành mơ hồ nghĩ, kết giới kia hình như cùng bản thân có liên quan. Ngàn năm trước trong một lần biển động, làm y thất lạc khỏi bầy cá, y tựa bên hải đăng, hai chân không trọn vẹn khiến y khiếp đảm, nếu như lúc đó y có khả năng bơi tới hòn đảo kia, bản thân y vẫn là một nhân ngư dưới đáy biển.

Bơi về đảo….Bơi về đảo…

Hiện tại, đây là chuyện duy nhất bản thân y có thể làm giúp Tiểu Ngữ.

“Có thể không, Niệm Hành?” Cố Thính Ngữ thấp giọng hỏi

“Hanh. Ngay cả khi đại gia có biến thành cá khô ướp muối, cũng mạnh hơn hẳn so với con rắn trên đất kia!”

Từ hải đăng tới đảo nhỏ, Cố Thính Ngữ cảm thấy đoạn đường này như xa hơn so với khoảng cách lúc hắn đến đây. Hắn cùng Thanh Tước để Niệm hành ở giữa, phòng ngừa y đột nhiên chìm xuống, nhưng mà theo thể lực tiêu hao cùng nhiệt độ cơ thể giảm xuống, Cố Thính Ngữ chỉ cảm thấy tứ chi mình càng ngày càng nặng, Niệm Hành đã bắt đầu chìm nổi không ngừng sặc nước…

Mắt thấy Niệm Hành sắp kéo Cố Thính Ngữ cùng Thanh Tước chìm xuống biển, dưới tình thế cấp bách Niệm Hành giãy dụa nghĩ muốn rời khỏi Cố Thính Ngữ, nước biển lạnh lẽo đã tràn vào khoang mũi, Niệm hành nghe thấy có tiếng người hừ lạnh lẽo, nói “Ngu xuẩn, thân là loài cá vậy mà bơi cũng không nổi….”

Sau đó ở đáy biển bỗng nhiên xuất hiện một cái bóng đen thật dài, Niệm Hành còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã bị một đôi mắt to bằng bóng đèn làm sợ hãi tới đứng im tại chỗ… Đoạn đường kế tiếp, ba người cưỡi trên thân Trọc Âm đã hoá thành rắn bơi về phía bờ.

Trên bờ cát, Trọc Âm từ trên cao nhìn xuống Niệm Hành trào phúng nói “Là ai nói dù có biến thành cá khô ướp muối, cũng mạnh hơn ta ở trên mặt đất hả?”

Lời còn chưa dứt….đột nhiên trời đất đảo lộn, đảo nhỏ tựa như bị động đất ầm ầm rung chuyển…

Trong ánh mắt kinh hoàng của mọi người, hòn đảo hoang chậm rãi nứt ra rồi chìm xuống, Niệm Hành nắm chặt cánh tay Cố Thính Ngữ, Trọc Âm cùng Thanh Tước vội lao qua ngăn cản những hòn đá vụn rơi lên người Cố Thính Ngữ, bọn họ nín thở chờ nước biển xô vào, nhưng mà

Một lát sau, sóng yên gió lặng. Hải đăng vẫn đứng vững ở phía xa, những tầng mây từ từ buông xuống, tất cả vẫn bình thường…

Duy độc trên mặt biển, hòn đảo nhỏ nguyên bản vẫn tồn tại suốt ngàn năm nay đã biến mất không còn dấu vết.

Phiên ngoại 2: Sau khi say rượu...

Cố Thính Ngữ hầu như không bao giờ dính vào rượu.

Bất quá có một lần ngoại lệ, đó là khi hắn mới vào bệnh viện không đựoc bao lâu sau, trong một lần liên hoan làm người mới không thể từ chối ý tốt của các tiền bối, hắn miễn cưỡng uống mấy chén.

Nhưng những chuyện sau đó thì hắn không còn nhớ rõ nữa.

Ngày thứ hai đầu óc bắt đầu choáng váng đau nhức, bệnh viện vừa tan ca Cố Thính Ngữ liền mơ hồ phát hiện có chút gì đó không thích hợp… Ví dụ như một ngày trước hộ sĩ tiểu thứ (y tá) còn mặt lạnh như băng đối với hắn, hiện tại lại đứng từ rất xa len lén quan sát hắn, sau đó lại có vài người tụ tập một chỗ nhỏ giọng nói thầm đồng thời còn đỏ mặt tới tai khi đi qua bên người hắn…

Nữ nhân thì như thế…

Càng kỳ quái hơn chính là có mấy lãnh đạo bệnh viện thường thường tới tìm hắn tâm sự…

Tâm sự?

Cố Thính Ngữ buồn bực, vì cái gì mấy nam nhân trung niên này đều tới vỗ vỗ bờ vai hắn, có khi còn vô tình sờ sờ trước ngực hắn, đồng thời lại còn rất tích cực hỏi hắn có muốn “Kiểm tra thân thể” hay không…(Cáo già ăn đậu hũ đấy anh, anh vẫn giữ đựơc thân cho tới lúc đi lạc quả là quá tài tình)

Mãi cho đén sau này, Cố Thính Ngữ vẫn không hề hay biết người bên ngoài khi bàn luận về bản thân hắn thì, ngoại trừ y thuật cao minh, vẻ ngoài khiêm tốn có lễ thậm chí vẻ ngoài có hơi chút lạnh lùng, thì còn một từ ngữ để diễn tả con người hắn, đó chính là

Gợi cảm.

—————-

Cuối năm, Cố Thính Ngữ trực ca ở bệnh viện tới chạng vạng.

Đây là năm mới đầu tiên hăn đón từ sau khi từ dị thế (thế giới khác) trở về, Nguyên đán những năm trước hắn đều bộn rộn tăng ca hoặc qua trung tâm chữa bệnh bồi mụ mụ, sau đó đêm khuya một người lẳng lặng về nhà, đờ ra nhìn những ánh lửa pháo hoa rực rỡ ngoài cửa sổ.

Nhưng năm nay, thực sự không giống vậy nữa…

“ông….Ông…”

Điện thoại di động vang lên, Cố Thính Ngữ kiểm tra màn hình, dãy số trên đó là từ nhà gọi tới.

“Uy?” Cố Thính Ngữ tiếp điện thoại đi động.

“Vẫn chưa về sao?” Đầu kia của điện thoại truyền tới thanh âm của Quyết “Thanh Tước đã làm xong bữa tối rồi, Tu Nhĩ cùng Trọc Âm hôm nay đã mang giường lớn về nhà rồi Chất lượng rất tốt, cam đoan sẽ không sụp nữa, còn có, ta đã đem tất cả y phục giặt sạch, lão bà đại nhân lúc nào thì về nhà?”

Nghe thanh âm tràn ngập từ tính của Quyết, Cố Thính Ngữ không hiểu sao đỏ mặt.

“Ngươi… Các ngươi thực sự là…”Hắn nhìn đồng hồ treo tường trong phòng làm việc, một bên nghe điện thoại một bên dọn dẹp chuẩn bị về. “ta còn vội đi thăm mụ mụ, mang cho nàng chút thức ăn lót dạ cùng mấy thứ, có thể hơn bảy giờ mới về, nga phải rồi, đừng cho Bạch Chi Ngao làm món canh củ cải nữa. ”

mấy hôm trước Bạch Chi Ngao xem tivi kênh ẩm thực, làm một chén canh củ cải trắng, Cố Thính Ngữ khoa trương cổ vũ y vài câu, từ đó về sau trong nhà mỗi ngày đều có một bát canh củ cải trắng, kết quả khiến Cố Thính Ngữ hiện tại chỉ cần thấy củ cải cũng đủ no rồi.

“được rồi… Huyễn Sinh cũng vừa về nhà rồi, y còn đem chút rượu về nữa… Chúng ta chờ ngươi về nhà ăn cơm, đi đường cẩn thận.”

“Â… Một lát nữa gặp.”

Cúp điện thoại, mặt Cố Thính Ngữ đỏ bừng, hắn cầm lấy áo khoác đi ra ngoài, đêm qua cùng Quyết làm quá mức kịch liệt, thắt lưng hắn đến giờ vẫn còn êm ẩm.

Thế sự khó lường,Cố Thính Ngữ lúc còn chưa bước vào dị thế, hắn căn bản không thể tưởng tưởng về sau lại có ngày có nhiều người làm bạn như vậy… Trong lúc này, bọn họ đã cùng nhau trải qua nhiều như vậy…

Cố Thính Ngữ đi trên con đường đã vào đông, tuy rằng ngày đông giá rét vẫn lạnh lẽo như trước, nhưng hắn biết trong nhà có người đang chờ dợi hắn, ngực lại có cảm giác ấm áp….Nếu như nói trong năm mới có nguyện vọng gì, thì Cố Thính Ngữ mong muốn cái chuyện kia …. Số lần làm… Có thể ít đi một chút.

Từ bệnh viện chỗ mụ mụ đi ra, sắc trời đã tối. Cố Thính Ngữ vừa nghĩ nàng có thể khôi phục như vậy thật tốt, trên mặt khó có đựơc biểu tình thả lỏng hiện ra.

Cố Thính Ngữ vừa nhìn đồng hồ đeo tay tính toán thời gian, hắn nhanh nhẹn một đưòng chạy về nhà.

Từ rất xa, nhìn thấy trong nhà mình có ánh đèn, Cố Thính Ngữ lặng lẽ nở nụ cười,bước chân hắn nhanh hơn, thở hổn hển ấn chuông cửa.

Bên trong cánh cửa mơ hồ nghe thấy tiếng ầm ĩ của bàn ghế bị đi động, mỗi lần Cố Thính Ngữ trở về, Bạch Chi Ngao cùng Niệm Hành đều tranh nhau xem ai sẽ mở cửa trước, quả nhiên, sau trận ầm ĩ, cánh cửa vừa mở Bạch Chi Ngao liền nhiệt tình mở rộng hai tay lao vào trong lòng Cố Thính Ngữ

“đại thúc Nhớ ngươi muốn chết a”

Ôm Bạch Chi Ngao, Cố Thính Ngữ thấy cách đó vài bước là Niệm Hành đang chật vật té trên mặt đất, y thương cảm hề hề nhìn về phía Cố Thính Ngữ, Cố Thính Ngữ vừa nhìn cặp mắt ngập nước đến mức sắp tan ra kia, hắn một tay ôm Bạch Chi Ngao, một tay nắm Niệm Hành lung lay lắc lắc đi về phòng ăn.

Trong phòng ăn có đặt một cái bàn tròn thật lớn, trên bàn lúc này bốc lên hơi nóng hôi hổi, Thanh Tước vừa… vừa cột mái tóc dài màu vàng lại, dứơi khí chất xinh đẹp động lòng người của y, cái tạp dề nhỏ màu hồng y đang mặc thực sự không tương xứng chút nào, lúc này y đang bê một bát canh sườn ra khỏi nhà bếp.

Thấy Cố Thính Ngữ, Thanh Tước lộ ra nụ cười làm say lòng người “rửa tay đi, chúng ta lập tức ăn cơm thôi.”

Trên bàn cơm Cố Thính Ngữ căn bản không có cơ hội để gắp Bởi vì những thứ người khác gắp cho hắn hắn ăn còn chưa xong.

“Thính Ngữ, uống chút rượu không?” Huyễn Sinh rót một chén rượu nhỏ màu đỏ đưa cho Cố Thính Ngữ.

“Nga.” Bởi vì là năm mới, Cố Thính Ngữ không muốn rũ bỏ hăng hái của mọi người, vì vậy tiếp nhận chén rượu một hơi cạn sạch. Hắn nghĩ, dù sao cũng là rượu đỏ, hẳn là không say…. Đi.

Ngoài cửa sổ mơ hồ nghe thấy thanh âm của pháo hoa, Cố Thính Ngữ buống đũa, bỗng nhiên thấy rất nóng.

“Ta ăn no rồi, đừng…gắp cho ta nữa, thực sự no rồi…” Cố Thính Ngữ lười biếng tựa trên ghế, liếm liếm đầu lưỡi, ân… Thanh Tước làm cơm ngon thật.

KHông biết điều mờ ám này đều bị mười hai nam nhân trước mặt thu vào trong mắt.

Phàm ăn tư dục (ăn no rồi nghĩ tới xx)

“Nếu đã ăn no rồi… Chúng ta đi xem giường mới thế nào đi.” Tu Nhĩ hỏi.

“…” Cố Thính Ngữ sao không biết y đnag nghĩ cái gì? [Chúng ta đi xem giường mới] bằng [Chúng ta đi thử giừơng mới.]

“KHông!” Cố Thính Ngữ kiên quyết phủ định “Các ngươi đã đáp ứng ta, Nguyên Đán hôm nay…đã hứa… Là không làm chuỵên kia. ”

Thiên Luật gật đầu “Chúng ta đây không có ý khác.”

Nhưng Trọc Âm lại nổi giận, y đã nhịn lâu thật lâu, thật vất vả mới tới phiên mình, Trọc âm đương nhiên sẽ không bỏ qua như vậy “Thật không công bằng, như thế nào tới phiên ta lại tạm dừng?!”

“Ai kêu ngươi lần trước làm giường sụp!! Ngươi hại Tiểu Ngữ một ngày một đêm đều không xuống giường được!” Niệm Hành nhảy ra ôm Cố Thính Ngữ “đừng để ý đến y, chúng ta đi đánh bài đi.”

“Ngô…” Cố Thính Ngữ đỡ đầu, đầu có chút choáng váng “… Ta… ta đi dọn bàn, các ngươi ra trước đi…”

Đợi bọn họ chuyển ra trước sôfa lớn ngoài phòng khách, ngồi vây thành một vòng tròn bắt đầu đánh bài thì, Cố Thính Ngữ chỉ cảm thấy đường nhìn trước mắt càng ngày càng không rõ…

Nóng quá… Thật khát…

Hắn vô thức xé rách y phục của mình, mới nhận thấy cảm giác man mát, Cố Thính Ngữ thuận tay cầm lấy chai rượu trên bàn lay lay lắc lắc tiêu sái tiến ra phòng khách.

“Thính Ngữ nhanh qua…” Lời còn chưa ra hết khỏi miệng, Huyễn Sinh dường như mấy sản phẩm đông lạnh cứng người tại chỗ. Mọi người kinh ngạc nhìn Huyễn Sinh lộ ra biểu tình ngây người, đều quay đầu nhìn về phía hàng lang…Nhất thời, phòng khách nguyên bản đang cãi nhau bỗng lạnh ngắt như tờ.

Cố Thính Ngữ đem chai rượu nâng lên cao hơn đầu rồi đổ xuống… Rượu theo lọn tóc chảy xuống cổ, dịch thể màu đỏ làm ướt chiếc áo sơmi màu trắng của Cố Thính Ngữ, áo sơmi ướt sũng trở lên trong suốt dán lên làn da như ẩn như hiện của hắn, theo những nếp áo nhìn xuống, áo sơmi trắng vừa vặn che kiều độn của Cố Thính Ngữ, mà bên dưới eo, chỉ còn cặp đùi trần trụi… Những cái khác, gì cũng không mặc.

Hắn giống như chú mèo meo meo quỳ trên mặt đất, nhếch cao mông, từng chút từng chút bò tới, nhãn thần Cố Thính Ngữ mông lung chợt loé sáng, hắn nhìn chằm chằm Trọc Âm đang ở gần mình nhất, sau đó trong ánh mắt kinh hoàng của mọi người, hắn giật cổ áo Trọc Âm, vươn cái lưỡi màu hồng, từ trên bụng Trọc Âm liếm một đường tới ngực, mang theo điểm không chút đếm xỉa đây là hành vi khiêu khích

“…Ai…Có thể…ăn ta…” Biểu tình của Cố Thính Ngữ lúc này là xen lẫn của vô tội và mị hoặc… Hắn cấp tốc cởi dây lưng của Trọc Âm ra, cúi người đem thứ cực đại kia ngậm vào trong miệng. Hai chân hắn tách xa lại nằm úp sấp, nâng cao mông lộ ra thịt huỵet hồng nhạt khép mở giữa hai đùi…

Mắt thấy hình ảnh khiến huyết mạch phun trào như vậy, mọi người triệt để hoá đá.

“Hanh ân…” Cố Thính Ngữ mơ mơ màng màng liếm mút cự vật của Trọc âm, nửa ngày nghĩ muốn mỏi mồm, hắn ngẩng đầu thấy Trọc Âm còn đang khiếp sợ, Cố Thính Ngữ bỗng nhiên thấy không thú vị nữa, vì vậy hắn vứt bỏ cự vật còn đang tím hồng căng thẳng, xoay người hướng mục tiêu kế tiếp

Cố Thính Ngữ ngửi ngửi mùi của Lương Nguyệt, xé mở y phục của y, thoả mãn nhìn cơ ngực rắn chắc của Lương Nguyệt, Cố Thính Ngữ cúi đầu xuống bắt đầu mút thực quả của y, trong lúc Lương Nguyệt đang thở gấp gáp, hắn hung hăng cắn một cái.

“Ngô…không thể ăn…” Cố Thính Ngữ buông tha thực quả sưng đỏ, bỗng nhiên nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp, hắn từ trên người Lương Nguyệt bò sang giữa hai chân Thanh Tước, tách xa hai chân thon dài dưới cái tạp dề màu hồng của y.

Cực nóng của Cố Thính Ngữ đề lên thứ cực nóng của Thanh Tước, hắn giãy dụa vòng eo không ngừng vuốt ve, dục hoả của Thanh Tước trong nháy mắt bị châm ngòi, nhưng khi dục vọng của y ngẩng đầu lên thì, Cố Thính Ngữ lại không hề có trách nhiệm mà bỏ đi.

Thanh Tước bị kích thích dẫn đến phản ứngtrì độn, chờ tới lúc y lấy lại tinh thần, Cố Thính Ngữ đã cường hôn xong Bạch Chi Ngao cùng Niệm Hành, trực tiếp nhảy vào trong lòng TU Nhĩ tàn sát bừa bãi, tiếng thở rên rỉ gấp gáp, tư thái giãy dụa như vậy, đây hoàn toàn không phải là Cố Thính Ngữ mà bọn họ biết….

Đương lúc Tu Nhĩ hưng phấn lên muốn ngay tại chỗ đè Cố Thính Ngữ xuống thì, Cố Thính Ngữ lại đẩy Tu Nhĩ ra, hắn lung lay lắc lắc bò tới trước mặt Thiên Luật, xoay người quỳ rạp trên mặt đất đem hai chân để trước mắt Thiên Luật, hắn mở rộng hai cánh mông tròn tròn hỏi “…Cảm giác thế nào….ươn ướt nong nóng ni…”

Thiên Luật “Rầm” một tiếng té ngã trên mặt đất, từ mũi chảy ra một lượng lớn dịch thể màu đỏ(tội anh quá, kích thích này hơn bị nặng a)

Nhãn thàn của Cố Thính Ngữ phiêu tới người ngồi bên cạnh Thiên Luật là Quyết, lúc này mấy lá bài trong tay Quyết đã lộp bộp rơi lả tả trên mặt đất, y há hốc mồm không thể tin rằng Cố Thính Ngữ khi uống say lại có mị thái như vậy…

“Meo meo ngô” Cố Thính Ngữ phát sinh thanh âm như chú mèo con đang làm nũng, ánh mắt Quyết nhìn thẳng tắp thử sờ vào chỗ bên dưới này, hai mắt Quyết hầu như có thể phun ra lửa.

Còn Cố Thính Ngữ sau khi châm ngòi dục hoả cho đám người xung quanh thì, hắn lại ngáp một cái, lảo đảo dứng lên đi vào phòng ngủ…. Lưu lại trong phòng một đám tiểu công đáng thương vì bị chấn kinh quá độ mà không tìm ra chỗ để phát tiết. (thì cứ nhào vô nhào vô đi, sau đó năm sau mua rượu dụ dỗ típ…hi hi)

————- Ta là phân cách tuyến———–

Đây là khoảng thời gian sau khi mọi chuyện đã kết thúc.

Theo lý thuyết thì phải có cả mười hai tiểu công nhưng vì có ba tiểu công còn chưa có xuất hiện, vì vậy tạm thời không nhắc tới…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.