Thập Nhị Thánh Thú Cung

Chương 14: Chương 14: Ngao chi thương




“Đại thúc… ta nghĩ, ta đã tìm đựơc thứ mà bản thân mình muốn rồi.”

Trung tâm của thế giới này, nguyên lai lại ở trong lòng của bản thân, lòng an tĩnh rồi, thì ở đâu cũng sẽ không còn thấy phiêu bạt nữa.

Ngay phía sau Bạch Chi Ngao, bỗng nhiên xuất hiện một phiến cửa trong suốt, cơ thể đang cố định của y bỗng nhiên run lên nhè nhẹ.

“Bạch Chi Ngao, đó là…”

“Cửa ra.” Thanh âm Bạch Chi Ngao nghe có chút bất ổn.

Cố Thính Ngữ không đành lòng thấy Bạch Chi Ngao cô đơn như vậy, hắn nhẹ nhàng khuyên “Ngươi có nguyện ý rời khỏi đây với ta không?”

Bạch Chi Ngao nở một nụ cười lộ vẻ sầu thảm “Đại Thúc… Mười hai thánh thú chúng ta trước khi tiến vào thập nhị cung, đã lập kế ước, suốt một đời cũng không có khả năng rời khỏi nơi đây… Đại thúc, van cầu ngươi, không lên đi, ngươi không biết thánh thú phía trước có bao nhiêu hung tàn, ta không hy vọng ngươi bị thương, van cầu ngươi…”

“Bạch Chi Ngao, ở tận cùng Thập Nhị cung có đáp án mà ta luôn tìm kiếm, mục đích ta xông vào Thập Nhị cung cũng là vì nó, ta không thể cứ như vậy buông tha…”

“….” Một đoạn thời gian rất dài Bạch Chi Ngao không nói gì, y chỉ nhìn Cố Thính Ngữ thật sâu, phảng phất như muốn đem con người trước mắt khắc sâu vào xương cốt, tạo thành một dấu vết trong lòng.

“Như vậy…” Bạch Chi Ngao đột nhiên ôm lấy Cố Thính Ngữ, y dùng răng nănh của mình cắn lên cổ hắn.

“Ngô?!” tại nơi môi y chạm vào, đột nhiên loé lên một thứ ánh sáng màu vàng, rất nhanh, liền biến mất vào trong cơ thể Cố Thính Ngữ.

“Như vậy… đáp ứng ta, đừng chết.” Bạch Chi Ngao liếm liếm tiên huyết bên miệng

Mặc dù tim như bị đau cắt, y vẫn lần đầu tiên đẩy Cố Thính Ngữ ra.

“đi thôi…Thời gian kết giới mở ra cánh cửa này chỉ có hạn, đại thúc…Vĩnh biệt.”

Đáy lòng Cố Thính Ngữ đột nhiên nổi lên bất an, hắn không thể nói rõ chỗ nào không đúng, nhưng hắn có một loại dự cảm bất thường, phảng phất sau lần từ biệt này, hắn sẽ không còn có thể gặp lại Bạch Chi Ngao nữa…

“Ta sẽ quay lại…đón ngươi.”

“Ân?? Ngươi nói cái gì…”

Cố Thính Ngữ tháo xuống vòng ốc mà tộc trưởng đã đưa cho hắn, đeo lên cổ Bạch Chi Ngao “Đây là bùa hộ mệnh, ngươi mang đi, chờ ta tiêu diệt đựơc Nguyên Ác, xoá bỏ khế ứơc, ta nhất định sẽ quay lại tìm ngươi, ngươi phải chờ ta…”

Cố Thính Ngữ rất ít khi hứa hẹn với người khác, nhưng nếu hắn đã ưng thuận hứa hẹn thì hắn nhất định sẽ làm đựơc.

“đại thúc…”

Hảo luyến tiếc ngươi.

Ta thật hận bản thân không có biện pháp để tiếp tục bảo vệ ngươi.

Lau khô nước mắt, Bạch Chi Ngao lộ ra một dáng cười đủ để cho Cố Thính Ngữ yên tâm “Ta nhất định sẽ chờ ngươi trở lại!”

Cố Thính Ngữ ra đi.

Thế giới an tĩnh phảng phất như chỉ còn lại một mình Cố Thính Ngữ

Vô số hoa hoè như mưa rơi xuống, nếu như cây cối biết khóc, thì những cánh hoa này có phải là trong lòng chúng đang thấy bi thương không….

Thế nhưng, khoé miệng thiếu niên đang ở dưới tàng cây hoè thụ kia lại mỉm cười, lưng y dựa vào cây, như là đang chờ đợi người nào đó.

Thiếu niên nhắm mắt lại, tay y nắm chặt vòng ốc trước ngực, biểu tình bình an và hạnh phúc.

Hoa bay trong gió.

tất cả vẫn giống như thường.

Ngoại trừ máu tươi đang từ trong miệng thiếu niên kia chậm rãi chảy ra…

————————————

Đây là một thế giới hoàn toàn quỷ dị và hắc ám.

Một vòng huyết hồng giắt trên màn đêm đen kịt.

Trôi nổi trong không khí mà mùi máu tanh dày đặc, mọi nơi tuỳ ý đều có thể nhìn thấy khung xương linh tinh của đủ loại thú vật, Cố Thính Ngữ che miệng lại chậm rãi tiến về phía trước, ở phía trước mặt hắn, một con thú lớn bị xé rách thành hai phần, mùi máu đen tanh hôi còn chưa có tán đi…

Ở đây…Quả thực giống như địa ngục…

Trong màn đêm, hắn có thể thấy rõ ở phái xa xa có một toà cổ bảo (lâu đài cổ), Cố Thính ngữ biết thánh thú hắn đang tìm kiếm ở bên trong đó, thế nhưng chân hắn lúc này không thể sản sinh ra bất cứ một sức lực nào để đi về phía trước nữa.

Đúng lúc này

“Grừ grừ grừ!!!!!!!”

Cây cối bị dạt ra, một con dã thú lớn giống như một con gấu ngựa trưởng thành từ trong bóng tối chạy ra! Nhưng nó thậm chí không hề nhìn đến hắn mà chỉ thục mạng chạy về phía trước, theo sát nó là một bóng đen mà hắn vô pháp nhìn rõ đó là gì. Bóng đen “Bá” một tiếng nhảy lên, chỉ trong nháy mắt, ngực con gấu ngựa kia xuất hiện một lỗ thủng, máu tràu ra, phun tung toé lên cả gương mặt hắn, hắn đã thấy gì cái bóng đen kia vừa trực tiếp dùng tay móc tim con gấu ngựa kia ra!!

Con gấu nằm trên mặt đất đã không còn nhúc nhích, nhưng cái bóng đen cao to kia vẫn ở trên thân thể nó, dùng móng vuốt nắm đầu nó xé một đường xuống dưới!

Cố Thính Ngữ xụi lơ trên mặt đất.

“Nhân loại?!” Thân ảnh của kẻ trong bóng tối kia quay đầu lại, y dùng con ngươi băng lãnh chăm chú nhìn hắn.

“!!!” Cố Thính Ngữ đã nhìn thấy một khuôn mặt kinh khủng nhất trong cuộc đời hắn từng thấy.

Bắt đầu đến với cung thứ hai

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.