Thập Nhị Thánh Thú Cung

Chương 41: Chương 41: Niết bàn




Cố Thính Ngữ ngơ ngác giơ cự kiếm, ngay tại thời điểm hắn đâm thủng ngực Thanh Tước, hắc sắc chú văn giữa mi gian hắn đã lặng lẽ tiêu tán.

“Ba!” Cự kiếm rơi trên mặt đất, Cố Thính Ngữ đột nhiên như chiếc lá héo run lên trong gió lạnh

“Thanh Tước!!!”

Tại chỗ Thanh Tước bị thiêu cháy, một con chim công màu đen lẳng lặng nằm im không hô hấp.

Con chim công này, tản ra một mùi tanh hôi hư thối, cả người cánh chim dơ bẩn mà thưa thớt, đó là một hình dạng cực kỳ xấu mà kẻ khác khi nhìn vào liền thấy khó mà tin nó là một loài chim. Nhưng Cố Thính Ngữ lúc này lại gắt gao đem nó mà ủng vào trong ngực Hắn biết rõ bản thân mình vừa giết chết nó, hắn cũng biết là Thanh Tước dù có chết cũng không trách cứ hắn.

“Vì sao lại như vậy… đừng chết!!! Không đựơc chết… Thanh Tước!!!”

Thanh Tước vĩnh viễn sẽ không biết, tâm nguyện lớn nhất mà bản thân y khi còn sống luôn tìm kiếm đã đựoc thực hiện rồi.

Dù y có bề ngoài xinh đẹp, nhưng nội tâm y thì vẫn như cũ luôn khát vọng có một ai đó sẽ tiếp thu hình dạng xấu xí ban đầu của bản thân. Thế nhưng y cũng hiểu rõ, đến ngay cả bản thân y còn ghét bỏ cái bề ngoài dơ bẩn này, thì lại có ai nguyện ý đem y ôm vào trong ngực ni?

Trên Thần điện chính là thần linh cao quý mỹ lệ a…

Cường đại nhất trong thế giới âm u hiểm ác đáng sợ chính là Nguyên Ác a…

KHông ai hiểu đựơc y bất quá chỉ là đang chờ đợi một người có thể phát hiện ra “Mỹ” của y.

———————–

Ở sâu trongThậpNhị cung, Quyết hung hăng quăng cho Huyễn Sinh một cái tát (ồ lế…)

“Ngươi có biết là như vậy sẽ có hậu quả gì hay không?”

Huyễn Sinh lau đi vết máu nơi khoé miệng, không trả lời

“Trong tất cả Thánh thú, ngươi là người tiếp cận Nguyên Ác gần nhất, ngươi còn có cái gì chưa đủ nữa?”

Huyễn Sinh vẫn trầm mặc như cũ

“Huyễn Sinh… Ngươi làm ta thất vọng. Ngươi thế nào lại không quen Thanh Tước, hắn cũng là đồng bạn của chúng ta a!!”

“Ha hả…” Huyễn Sinh đột nhiên như bị kích thích nở một nụ cười

Quyết nổi giận, xung quanh trong nháy mắt phát sinh ba tia sét màu lam, y hung hăng trừng mắt nhìn gương mặt không chút biểu tình của Huyễn Sinh, qua thật lâu sau, những tia sét xanh chậm rãi nhạt đi “… Ngươi không nên ép ta, Huyễn Sinh, Nguyên Ác rồi sẽ thức tỉnh, số phận của chúng ta đã đựơc định trước từ lâu rồi, ngươi hiểu chưa?”

Nghe tới đó, cả người Huyễn Sinh run rẩy một chút, y ý nghĩa bất minh liếc mắt nhìn Quyết, sau đó xoay người ly khai khỏi điện phủ.

“Quyết… Ta không phải là không rõ… chỉ bất quá, ta và ngươi không giống nhau.” Thiêu thân lao đầu vào lửa, y từ lâu đã biết mình là loại sinh vật gì đi. Huyễn Sinh hoá thành một lục sắc hồ điệp, chậm rãi biến mất vào bóng đêm

Hồ điệp bay qua Mê chi cung, đậu trên cánh hoa rơi trên người Bạch Chi Ngao, nhìn khoé miệng đang mỉm cười của thiếu niên trong chốc lát, nó lại nhẹ nhàng bay về phía Sát Ngược chi cung hắc ám, Tu Nhĩ đang an tĩnh nằm trên giường, trên mặt là vẻ bình thản an tường. Hồ điệp bay tới đầu gườngTu Nhĩ, nhưng rất nhanh, nó lại bay về phía bầu trời của Hư Hoa chi cung

Nó lặng lẽ đậu trên mái hiên của một ngồi nhà, mơ hồ nghe thấy trong phòng có tiếng rên rỉ.

Huyễn Sinh biết, Cố Thính Ngữ thực sự cùng Bạch Chi Ngao và Tu Nhĩ tồn tại rất nhiều cảm tình, y chỉ muốn xác định, tuy rằng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, nhưng y cuối cùng vẫn chiếm đựơc đáp án cần thiết.

Mà hiện tại, cái kết trong đáy lòng Thanh Tước, chỉ có Cố Thính Ngữ mới có thể gỡ bỏ

Thân là thần tộc chi điểu, Thanh Tước vẫn nghĩ năng lực của bản thân không hề thua kém Chu Tước phượng hoàng, thế nhưng từ trước tới nay, Thanh tước đối với bản thân mình đều chán ghét cùng với những thứ bên ngoài càng áp chế khiến bản thân y rơi sâu vào tù ngục.

Tin tưởng vào bản thân chính là loại năng lực mạnh nhất thế gian, ngược lại cũng vậy.

Nếu như Thanh Tước có thể minh bạch đựơc điều này, như vậy, y sẽ giống như phượng hoàng có thể sống lại, đến lức đó, sức mạnh của Thanh tước phòng chừng sẽ không ai địch nổi.

[ Ta rốt cuộc có nên tin tưởng ngươi hay không…Mặc kệ sau này phát sinh chuyện gì, nhân loại, ngươi nhất định phái cứu được bọn họ, trong truyền thuyết chỉ có ngươi mới có khả năng cởi bỏ trợ chú trên người Thánh thú. ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.