Thập Nhị Thánh Thú Cung

Chương 47: Chương 47: Tắc châu




(những hạt tròn tròn để nhét vào chỗ PP đó – vô google xem cho tiện đi, đnưg bảo ta tả, ngượng)

Trong phòng giam, yên tĩnh đến đáng sợ

Nhãn thần quyết liệt của Cố Thính Ngữ như một đạo sấm sét khiến trong lòng Lương Nguyệt kinh sợ

“… Buông Tay.” Thu hồi biểu tình kinh ngạc, Lương Nguyệt lạnh lùng nhìn thẳng Cố Thính Ngữ đang nằm trên người mình. Ngữ khí không hề có chút dộ ấm nào như vậy khiến Cố Thính Ngữ không tự giác rùng mình một cái

“để cho ta đi khỏi đây.” Ý niệm duy nhất trong đáy lòng cứ như vậy mà thốt ra, dũng khí cầu sinh trong đường cùng đã chống đỡ cho hắn, hắn dù chết cũng dữ chặt cổ Lương Nguyệt, không để ý tới tư thế hiện nay của mình.

Nhưng, Lương Nguyệt cũng không có đẩy hắn ra, y chỉ ngẩng đầu nhẹ nhàng cười một tiếng

Thời gian từng giây một trôi qua, trong nhà tù cũ nát ẩm ướt, khí thế của Cố Thính Ngữ theo thời gian cũng chậm rãi yếu đi, hắn hiểu được Lương Nguyệt chỉ là tạm thời không có đánh trả mà thôi, nếu như y thực sự tấn công thì dù có mười người như hắn cũng không thể là đối thủ của y. đôi tay bóp cổ Lương Nguyệt lặng lẽ nới lỏng, nhưng cái nam tử quái dị đang ở dưới thân bản thân này, lại không hề có chút ý tứ giãy dụa nào.

Cố Thính Ngữ không hiểu bắt đầu luống cuống.

Đôi mắt Lương Nguyệt thâm trầm đến không thể nắm bắt, chỉ cần bị y như thế mà nhìn, thì Cố Thính Ngữ lại có cảm giác bị y nhìn thấu.

“Ta… Cho Ngươi một cơ hội nữa.” Sau nửa ngày, Lương Nguyệt rốt cục ngồi dậy. Cố Thính Ngữ phản xạ có điều kiện vội bảo vệ thân thể, nhưng mà bạo ngược trong tưởng tượng lại không hề trút xuống. Tất cả đều bình tĩnh đến quỷ dị, giống như cung tên đã lên dây lại đột nhiên không nhìn thấy phương hướng. Liệt hoả còn chưa có bốc lên trong ngực Cố Thính Ngữ đã bị dập tắt, hắn căn bản không thể hiểu cái nam nhân trước mặt này đang suy nghĩ cái gì.

Lương Nguyệt vươn tay, một đoàn hắc vụ từ trong tay vươn lên, đợi khi vụ khí tán đi, mười hạt châu to bằng ngón tay cái đang trôi nổi trong không khí “Chúng ta đánh cuộc, lấy một ngày đêm làm hạn định, nếu như ngươi giúp ta bảo quản tốt… Những hạt châu này, như vậy thì ta có thể thoả mãn yêu cầu của ngươi, nếu như ngươi không làm được… Thì phải tuyên thệ làm nô bộc suốt đời cho ta.”

“Chỉ có vậy?”

“Chỉ có vậy thôi…Ngươi đồng ý sao.”

Thấy Cố Thính Ngữ gật đầu, lần đầu tiên Lương Nguyệt ở trước mặt hắn lộ ra nụ cười chân chính đáng tiếc CỐ Thính Ngữ còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã bị y ẩn ngã trên mặt đất

“A… Ngươi làm cái gi?’

Lương Nguyệt mỉm cười, dùng lực mạnh kéo hai chân Cố Thính Ngữ ra “Vừa rồi còn chưa nói rõ ràng, bảo quản hạt châu giúp ta, chỉ có thể dùng nơi này, ngươi hiểu chưa?”

Ngón tay lạnh lẽo đè lại vị trí dưới eo Cố Thính Ngữ, tay kia vững vàng giữ chạt hắn, đề phòng hắn giãy dụa

“Ân…A, cút ngay, ngươi…!!” Cố Thính Ngữ rút cục bị chọc cho nổi giận, hắn nằm trên mặt đất tức giận chửi mắng, nhưng mấy câu chửi mắng thô tục của hắn lật qua lật lại chỉ có vài câu “Hỗn đản “ các loại, liền đến chính hắn cũng thấy mình thật hảo nhược

Lương Nguyệt không chút nào bị ảnh hưởng, y chuyên tâm khai mở thân thể của hắn, thừa dịp lúc hắn thả lỏng cảnh giác để thở dốc, trên tay y đột nhiên cố sức, hạt châu đầu tiên đã xâm nhập vào thân thể

hạt châu này chỉ nhỏ hơn quả trứng gà một chút, nhưng đối với hắn vẫn thật khó khăn, hạt châu trong suốt từng chút từng chút xâm nhập huyệt nội, thẳng đến khi hoàn toàn chôn sâu trong thân thể hắn biến mất không thấy, huyệt khẩu của hắn vẫn không ngừng co rút lại, tựa hồ như muốn bài trừ dị vật kia ra khỏi cơ thể, chỉ là hắn không biết động tác như vậy lại khiến cho nộn thịt trong huyệt nội phun ra nuốt vào rõ ràng ngay trước mắt Lương Nguyệt, bầu không khí tình sắc tục tĩu bắt đầu lan tràn ra.

đợi đến khi hạt châu thứ năm miễn cưỡng nhét được vào huyệt nội, Cố Thính Ngữ bắt đầu nhỏ giọng rên rỉ, huyệt đạo đã bị nhồi đầy, căn bản không còn chỗ để tiếp tục nuốt vào chỗ hạt châu còn lại, nội bích vì hạt châu phình lên tạo thành một cái động khẩu. Cố Thính Ngữ kỷ dục tan vỡ, nếu như hắn không nỗ lực thắt chặt huyệt khẩu, chỉ sợ những hạt châu kia đã sớm từ trong nội bích chật hẹp kia rơi ra

“Còn một nửa nữa, nếu như không thể tiếp tục nhét vào, ngươi sẽ thua.”

Cả người Cố Thính Ngữ lúc này run lên nhè nhẹ, viền mắt phiếm hồng, cắn môi, hắn quay nhìn Lương Nguyệt nói “Ngươi phải thề, nếu như ta làm được, ngươi phải thả cho ta đi.”

Lương Nguyệt nhíu mi, khi y thấy khoé mắt Cố Thính Ngữ không thể khống chế đựơc lệ quang, do dự chốc lát, rồi nói “Hảo, ta xin thề.”

Cố Thính Ngữ thâm sâu hít một hơi sâu, hắn nâng cao eo, bằng tư thế khuất nhục quỳ gối nằm úp sấp trước mặt Lương Nguyệt

“Toàn bộ… đều cho vào đi.”

—————-

“đủ…Cáp…A, được rồi…”

Những hạt châu phân bố bên trong kích thích tràng đạo tiết ra dịch ruột non, huyệt khẩu hấp thu hạt châu gian nan phun ra nuốt vào, Lương Nguyệt dùng đầu ngón tay giữ vững hạt châu ngoài cùng, thong thả nhét vào huyệt khẩu nhỏ hẹp kia, huyệt khẩu ướt át ma sát cùng những hạt châu sản sinh ra tiếng nước niêm mị…

Cố Thính Ngữ tận lực co duối huyệt khẩu phối hợp với những hạt châu thẳng tiến, cảm giác không khoẻ khi bị tiến nhập kích thích hắn giãy dụa thắt lưng cùng mông, bụng hắn đã hơi hở ra, những hạt châu ở trong thân thể dè ép va chạm

“Ân…An!!” Vươn tay tưởng phải bắt được cái gì, nhưng mặt đất rỗng tuếch, hắn đau nhức tới mức trước mắt biến thành một mảng đen, đã không nhớ rõ đây là hạt châu thứ mấy tiến vào thân thể, hắn chỉ biết nếu cứ như vậy hắn căn bản không kiên trì được tới ngày thứ hai.

“Ba!!” Roi da không hề báo trước quật vào giữa mông hắn! Một hạt châu được đặt trước huyệt khẩu, Lương Nguyệt ngang ngạnh nhét vào trong, thế nhưng huyệt khẩu vì đã đầy nên hạt châu lần thứ hai bị đẩy ra!

“Kẹp chặt!” lương Nguyệt thấp giọng ra lệnh. Roi da rất chuẩn xác đánh giữa mông phía trên cánh hoa yếu đuối, mỗi một lần đánh vào cái địa phương ướt át kia lại khiến toàn thân hắn run sợ một lần, trong trận đòn roi đau đớn hạ xuống khiến bên dưới của Cố Thính Ngữ co rút nhanh hơn, huyệt khẩu vốn đã không còn khí lực của hắn lần thứ hai nhúc nhích trở lại,…

Cảm nhận sâu sắc phút chốc lan tới toàn thân, làn da trắng không ngừng chảy ra mồ hôi, Cố Thính Ngữ té trên mặt đất vô lực thở hổn hển, nơi bị quất kia sưng hồng ướt át, Lương Nguyệt đã khống chế lực đạo khiến hắn không hề bị chảy máu

“ Còn một viên nữa.”

“Từ bỏ, Ngô…” Hiện tại đến cả hô hấp còn thấy khó khăn, toàn thân căng thẳng lắm mới miễn cưỡng không để cho những thứ kia rơi ra khỏi cơ thể, trước mắt Cố Thính Ngữ là một mảnh không rõ, mọi tri giác dường như đều đã tập trung ở tràng lộ xanh bạo kia.

Lương Nguyệt âm tình bất định quan sát nhân loại đang nằm trên mặt đất thấp giọng cầu xin, y đưa hạt châu tới bên môi, vươn đầu lưỡi đỏ hồng tràn ngập tình sắc liếm lộng qua, sau đó đem hạt châu ướt sũng đưa tới bên huyệt khẩu của Cố Thính Ngữ

Y đem hai chân của hắn tách ra đặt trên vai mình… Cố Thính Ngữ nhận ra đựoc ý đồ của y, hắn hỗn loạn giãy dụa.

“Đinh”…Cố Thính Ngữ đột nhiên cảm thấy hai tay bị cái gì đó lạnh lẽo trói ra sau người, chăm chú nhìn lại, dây xích sắt kia phảng phất như có sinh mệnh cột chặt lấy hắn, khiến hắn không thể phản kháng.

“Ngươi ở đây… Thật mềm” Lương Nguỵet tà mị cười nhẹ, đầu ngón tay chậm rãi ma sát bên ngoài huyệt khẩu

“…Ta cầu xin ngươi…Dừng tay…” Hai chân gác trên vai Lương Nguyệt, cái mông Cố Thính Ngữ bị nâng lên trong không, thân thể hắn hoàn chỉnh lộ ra ngay trước mắt y, hắn thậm chí có thể cảm nhận đựơc nhiệt khí thở ra từ chóp mũi Lương Nguyệt. Tinh thần của hắn lâm vào tan vỡ, ngực kịch liệt phập phồng, nhũ hoàn xuyên thấu thực quả của hắn theo hoảng động phát ra ngân sắc quang mang.

Lương Nguyệt sở vi bất động, nhận định nhân loại này là của y, y muốn xem nhân loại này khóc lóc cầu xin y chiếm giữ bản thân mình như thế nào

Vì vây không mang theo một tia thương hại, y dùng sức ấn vào.

“A a a a a a……..’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.