CHƯƠNG 16
Hắn lại nhìn về phía Như Mặc, một lúc lâu sau lại gật gù nói:
“Đúng là yêu đạo sao? Mấy ngày nay tất cả mọi người đều nói với nhau, nói thảo long thái tử phi có bao nhiêu mỹ lệ phiêu lượng phong tình vạn chủng a, ta còn cảm thấy rất kỳ quái. Nguyên lai là đã vào yêu đạo.”
Long Triển gật gật đầu, xem như công nhận lời vừa rồi của hắn, Như Mặc bên cạnh lại nghiêm túc suy nghĩ lời Nhiếp Chiêu đã nói. Hắn tới bên cạnh Chương Du, nắm một trong tám cái chân của hắn vỗ vỗ, nhẹ nhàng an ủi:
“Ai nói Chương Du không biến thân được? Hắn biến được nga. Hơn nữa sau khi biến thân đẹp hơn trước, còn luyện được ám khí phi đao, cũng rất tinh xảo, hắn là vì phải chạy tới đây nên mới về nguyên hình a.”
Không khí bỗng dưng trầm mặc, sau đó Long Triển cùng Nhiếp Chiêu cười phá lên:
“Chương Du, ngươi đã có thể biến hình sao, tiến bộ lớn như vậy a? Còn tu luyện được cái gì ám khí phi đao, mau mau mau, biến thành người cho ta xem, ha hả a…”
Nhiếp Chiêu vây quanh Bạch tuột tinh, một bên hưng phấn hoa tay múa chân, một bên nhìn Như Mặc có chút khó hiểu.
Chương Du hận không thể đập đầu vào đá san hô kia tự sát, không thì có kẽ nứt nào đó cho hắn chui vào cũng được nữa. Nhưng đây là lãnh địa của hải xà tinh a, ngay cả vết nứt trên đá cũng nhỏ như vậy.
Hắn thật không ngờ, cơ thể quá lớn đã có ngày làm hại hắn.
Tức giận liếc Như Mặc một cái: thảo long này thực sự ngốc giống mình vậy sao? Hay là hắn thực ra rất thông minh, tiết lộ bí mật của mình để trả thù chuyện con hải mã lúc nãy.
Chương Du càng nghĩ càng thấy có lý, oán hận nhìn hải xà đang hăng hái bơi vòng xung quanh hắn, tức giận hét lớn:
“Đừng có giỡn nữa, ta tới đây là có chuyện nghiêm túc, biến về hình người sẽ không thể bói được nữa. Các ngươi an phận cho ta, Long tộc sẽ có đại sự phát sinh, còn ở đó cười ta nữa.”
Lời vừa thốt ra, Long Triển cùng Nhiếp Chiêu lập tức nghiêm chỉnh trở lại.
Bốn người cùng nhau bước vào trong hải quỳ động phủ hoa lệ.
Tám chân của Chương Du nâng lên một viên ngọc trai, lẩm bẩm xong ném xuống dưới, chờ hắn mở mắt ra nhìn ngọc trai kia, sắc mặt liền thay đổi:
“Long Triển, không xong rồi, Ma tộc đột kích Thủy cung.”
“Cái gì?” Long Triển chấn động, ngay cả hải xà Nhiếp Chiêu cũng thay đổi thần sắc, ôm tám chân của bạch tuột lắc lắc:
“Ngươi nói thật không? Ma tộc cùng Long tộc một ngàn năm trước không phải đã đánh xong rồi sao? Chẳng lẽ bọn chúng nhanh như vậy đã quên giáo huấn, lại muốn đánh nữa ư?”
Chương Du cũng bất chấp bị cười nhạo, phút chốc biến thành hình người:
“Đúng vậy, quẻ thượng cho thấy Ma tộc lần này khuynh sào xuất động(1) (xuất toàn bộ binh lực hay nhân lực), đã đến biên giới Đông hải, ta nghĩ Long Vương lúc này cũng đã nhận được tin báo. Chúng ta mau trở lại thủy cung đi.”
Hắn nói xong dẫn đầu ba người rời khỏi quỳ động, Long Triển, Như Mặc, Nhiếp Chiêu vội vã theo sau.
Thủy tộc bên ngoài không hay biết bão đã thổi đến nơi, hải lý vẫn bình yên nhàn nhã như trước. Dân chúng Thủy tộc đều tò mò nhìn về phái Thái tử cùng Thái tử phi, không hiểu vì cái gì hai người này lại vội vã như vậy.
Chợt nghe “Đông” một tiếng, là chuông đại đồng của Đông hải dùng để báo chí nguy. Tiếng chuông đáng sợ kia ngân vang quanh quẩn không rời, cùng lúc với tiếng chuông, Thủy tộc ở Đông hải lập tức xôn xao.
Long Triển nghe được tiếng chuông, trong lòng nặng nề: chẳng lẽ… chẳng lẽ lại nghiêm trọng đến thế này sao?
Bất quá hắn thật sự không ngờ, sự tình còn nghiêm trọng hơn so với những gì hắn tưởng tượng.
Khi bọn hắn vừa đến bên ngoài Thủy cung, đã nhìn thấy đại quân của Ma tộc đóng ở đó. Một đám ma vật màu xanh lẫn đen vỗ cánh bay trên bầu trời, bởi vì số lượng quá lớn, ngay cả Long Thần Long Triển cũng không khỏi lắp bắp kinh hãi.
“A, nhiều ruồi lớn quá đi.” Như Mặc kêu lên sợ hãi, hình dáng đám quái vật này lúc vỗ cánh làm cho hắn liên tưởng đến một bầy ruồi, hơn nữa phát ra tiếng ong ong cũng rất giống.
Long Triển sau lưng lại nhỏ xuống một giọt mồ hôi lạnh, hắn thật là phục nương tử đáng yêu của hắn mà, đến lúc này còn không quên phát huy trí tưởng tượng phong phú nữa. Bất quá câu vừa rồi cũng cho phần đông Thủy tộc thấy Như Mặc có bao nhiêu đơn thuần. Nhưng may mắn Như Mặc không biết, ma vật đáng sợ đó, nói không chừng sẽ làm hắn trọng thương.
Nhưng mà, rất nhanh Long Triển biết rằng hắn đã nghĩ sai rồi.
Bọn ma vật bỗng dưng tách ra hai bên, phía sau bọn chúng một đám ma nhân thong thả bước ra, làn da ngăm đen với gương mặt thanh tú, hoàn toàn giống với Thủy tộc Đông hải lúc biến thành người. Có thể huyễn hóa đến tuấn mỹ như vậy nhất định là tầng lớp thượng đẳng trong Ma tộc.
Long Triển bất động thanh sắc kéo Như Mặc ra phía sau, ngẩng cao đầu nhìn thiếu niên đi giữa đám ma nhân kia, trong mắt hiện lên hàn khí mãnh liệt.
Xem ra thiếu niên kia chính là vương tử thiên tài được cả ma tộc khen ngợi.
Một ngàn năm về trước, Ma tộc đại chiến Long tộc làm cho cả hai bên nguyên khí tổn thương nặng nề. Ma Vương trong trận chiến ấy bị hủy ma thân, nguyên thần bị trấn áp tại Thủy tinh cung. Lần này Vương tử ma tộc đột kích có quy mô lớn như vậy, chắc chắn là muốn trả mối hận một ngàn năm.
Long Triển nhếch mép cười khẩy, quả nhiên chiến tranh cùng cừu hận có thể làm thay đổi con người. Một ngàn năm trước hắn là cao thủ trẻ tuổi ưu tú nhất của Long tộc, còn vương tử kia bị Ma tộc gọi là tên bại hoại suy đồi, nếu không có Ma Vương liều chết bảo vệ hắn, hắn sớm đã bị đánh đến hình thành thần câu diệt. Thế mà sau cuộc chiến, liền biến thành một người khác hẳn, liều mạng khổ tu ma công, rốt cuộc được tất cả con dân Ma tộc thừa nhận là đại thiên tài.
“Long Triển, không nghĩ tới sao? Chúng ta lại gặp mặt.” Khác vương tử (vâng, Khác vương tử, họ Ma tên Khác chăng) đối diện lãnh đạm mở miệng, hơn nữa còn đi thẳng vào vấn đề: “Ta đến đây, chính là muốn đoạt lại nguyên thần của phụ vương. Long tộc các ngươi ngoan ngoãn giao ra thì ta sẽ lui binh về, còn nếu không… hừ…”
Ý tứ trong lời nói của hắn tuyệt nhiên không khó hiểu, bất quá Long Triển căn bản không đem loại uy hiếp này để vào mắt.
“Nếu không thì sao? Đánh Long tộc bọn ta không còn một manh giáp à? Ta nghĩ trước kia, ngươi đã biết rõ thực lực của Long tộc rồi.”
Long Triển rút từ thắt lưng ra một thanh nhuyễn kiếm đỏ rực, vung thẳng lên trời, lớn tiếng nói:
“Tất cả Thủy tộc nghe lệnh, lấy ta làm trung tâm nhanh chóng tập trung. Chúng ta hợp lực đánh đuổi bọn Ma tộc tham lam cuồng vọng này, giải vây cho thủy cung.”
Như Mặc ngẩng đầu nhìn Long thái tử uy phong lẫm lẫm, tim đập mạnh một cái, sâu sắc ngưỡng mộ khí thế bình tĩnh quang lâm thiên hạ của hắn. Nghĩ đến sẽ ở bên cạnh hắn giả trang làm thái tử phi năm năm, nói cách khác hai người có thể sống chung với nhau chừng ấy thời gian, không biết tại sao Như Mặc cảm thấy mặt đỏ lên, đáy lòng có chút chờ mong chậm rãi lan tràn…