[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Bộ 4 Thảo Long Nương Tử

Chương 19: Chương 19




CHƯƠNG 18

“Như Mặc, mau quay lại, về bên ta.”

Mắt thấy Như Mặc cho Ma vật kia một kiếm xong cánh tay trái đã phải trả giá bằng một vết thương rất to. Lúc máu tươi trào ra, Long Triển cơ hồ muốn hóa thân thành bạo long.

Nhưng Như Mặc vẫn đánh rất hăng, phải biết hắn đã một ngàn năm rồi không có đánh một trận thống khoái như như vậy. Đúng thế, trong tri thức của hắn, đây chỉ là đánh nhau, hắn chưa từng có khái niệm hình thành thần câu diệt hay huyết nhục thương tàng.

“Như Mặc… mau qua đây, ngươi không nghe sao? Ta lệnh cho ngươi lại đây.”

Trên người Như Mặc xuất hiện vết thương thứ hai làm cho Long Triển hoàn toàn bấn loạn. Hắn đã quên chính hắn bị thương còn nhiều hơn, vô thức đã ném Khác vương tử sang một bên, muốn đem Ma vật đang đánh với Như Mặc kia băm vằm làm trăm mảnh. Hắn hoàn toàn không nhớ trước đó bản thân đã có thiết huyết hùng tâm cùng Như Mặc kề vai sát cánh.

Bất quá Khác vương tử làm sao có thể để hắn được toại nguyện, Như Mặc cũng ở bên kia hô to:

“Triển, biểu hiện của ta không tồi chứ? Ngươi cũng phải hảo hảo chiến đấu, ta sẽ không về cạnh ngươi, ta sẽ tự lo cho ta, ngươi cũng phải bảo vệ bản thân mình.”

Như Mặc triệu hồi Nghiễn Đài, múa đại kiếm tiếp tục tấn công ma vật.

“Như Mặc…”

Công lực tuy rằng cao hơn ma hoàng tử một chút, nhưng ánh mắt Long Triển hoàn toàn đặt tại cuộc chiến của Như Mặc, vì thế hắn dần bị đẩy xuống thế hạ phong. Lúc Như Mặc tặng thêm cho ma vật kia một kiếm, vết thương trên tay hắn bỗng rách toạt ra. Long Triển nổi giận, trong nháy mắt hóa thân thành đại kim long, quét đuôi về phía Khác vương tử.

Ma hoàng tử bị cái đuôi đánh trúng mặt mày xám xịt, thở hổn hển hét lớn:

“Phi, Long Triển, đấu pháp này của ngươi gọi là gì chứ, đường đường là kim long mà khóc lóc om sòm, xấu lắm biết không hả, con rùa rụt cổ kia…”

Long Triển mắt điếc tai ngơ, thấy Khác vương tử đã bị đánh lui, hắn mạnh mẽ bơi về phía trước, phun vòi rồng ngăn hai người lại. Ma vật kia không kịp đề phòng bị nước bắn đi thật xa…

Như Mặc nhìn thấy ma vật kia bị bắn đi, cao hứng hoa tay múa chân, cười to:

“Hahaha, Triển, hôm nay ta mới biết được, nguyên lai Long tộc chúng ta về nguyên hình năng lực chiến đấu lại tăng gấp bội a. Thật tốt quá, ta cũng học theo ngươi.”

Vừa nói xong hắn xoay người thành thảo long, há miệng ói ra một quả đại hỏa cầu hướng tới đám ma vật, phun xong hân hoan nói:

“Không tồi, không tồi! Miệng to, phun cầu lửa cũng to, ha ha ha.”

Ma hoàng tử cùng đám ma vật ngã xuống vừa đứng dậy, nhìn thấy Như mặc cười to đắc ý, không khỏi giận dữ, oán hận nói:

“Phi, ngươi cho rằng chỉ có các ngươi mới có nguyên hình sao? Ma vật, chúng ta cũng biến thân.”

Vừa nói xong bọn chúng cùng xoay người biến thành ma vật giống với bạch hùng (gấu trắng), bất quá to hơn bạch hùng rất nhiều.

Hỗn chiến lần thứ hai bắt đầu, không biết đã qua bao lâu, nước biển vẩn đục không thể nhìn thấy gì, tất cả đành kéo nhau lên trên mặt biến tiếp tục đánh.

Trong lúc nhất thời, bầu trời đêm bỗng hiện lên vô số tia chớp, pháp bảo của người nào đó bỗng nhiên nổ tung lên, tựa như pháo hoa sáng lấp lánh. Cũng may Long Ma đại chiến, song phương đều triệu hồi mây đen đến che khuất, bởi vì một khi bị nhân loại nhìn thấy được, thiên đạo hay ma đạo trừng phạt bọn hắn cũng không hề muốn có.

Như Mặc trên người có rất nhiều vết thương nhỏ nhưng vẫn uy phong lẫm lẫm, ngay cả Cưu ( bồ câu, chim sen…:|) tướng quân đối thủ của hắn cũng không khỏi thầm bội phục. Không ngờ một thảo long bình thường lại có pháp lực cao thâm như thế. Hơn nữa đại kiếm của Như Mặc tuy trước đó có vẻ khinh thường chủ nhân nhưng đến thời khắc quan trọng lại phối hợp rất nhịp nhàng. Báo hại cưu tướng quân nhiều lần muốn mặt dày đình chiến đến hỏi hắn, rốt cuộc là hắn như thế nào lại luyện được phi kiếm tự có linh thức, hơn nữa lại tâm ý tương thông đến vậy.

Hỗn chiến kéo dài rất lâu, Khác vương tử cùng Long Triển cũng không khá hơn chút nào, trên người vết thương đã chảy máu giàn giụa. Chẳng qua không có tổn thương đến các bộ phận quan trọng nên bọn hắn vẫn còn có thể tiếp tục đánh.

Tất cả mọi người đang rất hỗn loạn nên chẳng ai chú ý tới bầu trời đen kịt kia bỗng dưng bị nứt ra một chút, để lộ một tia phấn hồng hào quang ẻo lả diêm dúa. Người đầu tiên phát hiện ra là Nghiễn Đài, vốn đang cùng Như Mặc chiến đấu với phi kiếm của Cưu tướng quân. Đang bay giữa chừng, Nghiễn Đài nhìn thấy một luồng phấn hồng quang hoa theo khe nứt bắn thẳng xuống, chuyện này đương nhiên không phải nhỏ, Nghiễn Đài nhanh chóng lui về, hoảng sợ hét lớn:

“Như Mặc, tiêu rồi. Ngươi… ngươi biến thành nguyên hình ở Nhân Gian Giới bị phát hiện rồi. Bị thượng giới yêu tiên biết rồi… Như Mặc…” Hắn vừa hô to vừa bay đến chỗ Như Mặc.

Đúng lúc đó, một đạo lôi quang từ tầng mây kia đánh xuống, trúng người Như Mặc, hắn kêu lên lên thảm thiết, phun ra một ngụm máu tươi.

Cả Long tộc lẫn Ma tộc đều bị biến cố xảy ra trước mắt làm cho ngây người, chợt thấy Nghiễn Đài bay lên, thay Như Mặc đỡ thêm một tia lôi kích nữa, rơi xuống nằm dưới chân Như Mặc.

Hai tia sét đánh xuống gần như đồng thời, đợi cho Long Triển nhận thức được chuyện đang xảy ra, đạo thứ ba đã bắt đầu giáng xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.