CHƯƠNG 10: SỰ THẬT BẠI LỘ
—————————————————————
Tiểu Anh: Chư vị, tiểu Anh chân thành xin lỗi vì đã bỏ bê nhà cửa thời gian qua. Thực sự là do lúc này, tại hạ thật sự bận rộn, nên đã chậm trễ trong việc edit và post bài. Ít nhất là sau tháng 10, tại hạ mới có thể trở về nhịp sinh hoạt bình thường được!
Mong chư vị bỏ quá cho tại hạ. Đa tạ chư vị đã ghé nhà và ủng hộ cho tiểu Anh trong thời gian vừa qua. *Cúi cúi*
——————————————————-
Vội vội vàng vàng hai tháng cũng trôi qua. Trong hai tháng này, Hương Xá vốn nhận thức tình cảnh khá tốt nên cũng nhận ra mọi việc đang diễn ra trong cốc thật không đơn giản. Thời gian này, Hướng Thiên Nhai thật sự rất bận rộn, đối với Hương Xá mà nói cũng xem như là một chuyện tốt, vì sẽ không còn ai để ý mà gây sức ép với mình nữa đi. Có điều nghĩ đến đại địch trước mắt, đây chính là thời khắc tối nguy hiểm nhất đối với một Cốc chủ như Hướng Thiên Nhai. Chính vì vậy, Hương Xá vốn rất hiếm khi có những suy nghĩ thấu đáo ‘bình thường’ mà nay cũng quan tâm đến, nghĩ thầm, tương lai còn dài, trong lúc ‘phu quân đại nhân’ cùng các thuộc hạ bận rộn giải quyết cái tổ chức ám sát kia, mình sẽ lại gây sức ép lần nữa. Đến lúc đó, Hướng lang sẽ niệm tình những ngày buồn chán mà xà xà hắn trãi qua, sẽ không trách mắng mình nữa, dù cho có là đi vào xà động du ngoạn cũng sẽ không nói gì đi.
Bởi vì mong chờ ở viễn cảnh tốt đẹp ấy, cùng niềm tin vững chắc vào thời khắc có thể tự do bay lượng, tung tăng khắp nơi, nên trong hai tháng này Hương Xá thật sự đạt bộ dáng tiêu chuẩn của một hiền thê, ngoại trừ thần thái thật sự quá mị hoặc khiến đại bộ phận phó nhân (người hầu) đều mê mẩn, điên đảo thần hồn, vừa nhìn thấy đều ngã rạp xuống hết thảy. Tiểu Xá đúng thật là một cái tai họa phải được giấu đi, không cho ló mặt ra ngoài mới đúng!
Tối hôm nay, cũng vì trước giờ Hướng Thiên Nhai chưa từng về phòng trước giờ Hợi, trong lòng lại đang buồn bực đến phát chán, Hương Xá liển thừa dịp thời điểm không có ai trong phòng liền hóa thân trở lại thành Hắc xà tinh, trườn lên cây cột ở đầu giường, nhàn nhã đu đưa thân mình (cho vui). Bất chợt, tiểu xà nghe thấy tiếng mở cửa vang lên, liền nhanh như chớp dựng thân mình thẳng lại giấu mình sau màn. Thế nhưng vì cơ thể xà tinh quá to, nhìn đi nhìn lại thì dù che như thế nào cũng còn một phần đuôi lòi ra ngoài, người ở ngoài màn thì ngày một tiến gần hơn, có thể do trước giờ làm việc gì cũng chưa thành công mỹ mãn, nên trong lòng Hương Xá bắt đầu quýnh lên, liền vội vàng quay đầu lại ngoạm lấy cái đuôi đang ló ra, tận dụng hết sức lực, cuối cùng cũng thu gọn được ‘nó’ mà giấu vào màn.
Vừa thực hiện xong, Hướng Thiên Nhai đã đẩy cửa từ ngoài tiến vào. Hương Xá trong lòng tự nói ‘Lần này tiêu rồi, chẳng lẽ ta cũng có kết cục giống Bạch nương tử a, đem chân thân dọa chết tướng công sao? A a a, ta xem, Bạch nương tử phải lên núi Nga Mi trộm tiên thảo mới cứu được tướng công, nhưng mà cái chính là tiên thảo của lão Nam Cực Tiên Ông kia ở nơi đâu mới được a.’
Đang lúc cấp bách chưa tìm được chỗ trốn, bỗng trong đầu vang lên một âm thanh tức giận quát: “Bổn xà (con rắn ngu kia), Bạch nương tử là do uống phải rượu Hùng hoàng, nên mất đi ý thức không thể biến trở về thành hình người được. Ngươi còn chưa bị uống phải, chẳng lẽ ngay cả biến lại thành người cũng không được sao?”
Đúng thật là một câu làm bừng tỉnh kẻ còn trong mộng là Hương Xá. Tiểu xà vẫy vẫy đuôi một cái, liền hóa lại thành hình người kiều mị. Ngay cả bản thân tiểu xà cũng không thể hiểu nổi, mới vừa rồi cứ như bị quỷ ám, ngay cả chuyện có thể quay trở lại thành hình người cũng quên tuốt luốt. Người ta thường là trong cái khó ló cái khôn, bản thân tiểu Xá đường đường là một Hắc xá tinh, vậy mà khi nguy cấp như vậy lại đâm ra ngớ ngẩn, mụ người, thật là khiến người ra sợ quá mức. Huống chi, còn bị cái giọng nói bí ẩn mắng là ‘bổn xà’, Hương Xá giờ đây cảm thấy thật vô cùng khổ não.
Còn đang nghĩ ngợi, thì nghe thấy tiếng Hướng Thiên Nhai từ ngoài trướng vang lên: “Hương Xá, ngươi như thế nào hôm nay lại đi ngủ sớm như vậy? Thật uổng công ta cố ý mang chút đồ ăn mà ngươi thích đem về.”
Vừa nghe nói đến ‘đồ ăn’ gì gì đó, Hương Xá liền trở mình ngồi dậy, ra giọng nũng nịu nói: “Ai nha, thật là đáng ghét mà. Người ta chỉ là đang nằm trên giường đợi Hướng lang trở về thôi a. Mấy hôm nay, đêm nào ngươi cũng thật khuya mới quay về, cũng không cùng người ta ân ân ái ái, người ta đành phải nằm trên giường tự mình hồi tưởng lại sự tình đêm ấy mà thôi.” Vừa nói xong, tiểu xà liền nghe ấy âm thanh ai đó đang muốn nôn mửa, trong lòng khoái trá cười gian: Hắc hắc, hiệu quả không tồi, lần này Hướng lang sẽ không cùng ta chia sẻ đống thức ăn này được rồi! (tiểu Anh: á, tham ăn quá, sợ chồng giành ăn nữa kìa +.+!!)
Hướng Thiên Nhai vén màn lên, đầu tiên là lướt mắt nhìn một vòng. Lúc vừa mới bước vào, hắn rõ ràng nhìn thấy trong màn có cái bóng tròn tròn to to, vậy mà bây giờ nhìn lại, ngoài trừ Hương Xá thì chẳng còn gì nữa, Hướng cốc chủ nghĩ mình nhất thời đã bị hoa mắt rồi đi. Vì thế, liếc mắt nhìn Hương Xá một cái, rồi lớn tiếng cười xòa: “Ngươi không cần khiến ta buồn nôn như vậy đâu. Cứ yên tâm đi, mấy thứ này đều là món mà ngươi thích, ta sẽ không đụng đến.” nói xong liền đem thực hạp* đặt lên giường, rồi mở nắp lấy ra bốn cái khay.
“Mấy cái này là gì?” Hương Xá nghi hoặc hỏi. Tiếp đó lại thấy trong một khay có tám cái điểu đản còn nguyên vỏ, liền hưng phấn la lên: “A a a, ta biết, đây là điểu đản, là điểu đản.” rồi lại nhìn tiếp ba cái khay còn lại, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu: “Bất quá mấy cái này ta không biết là gì.”
Hướng Thiên Nhai kiên nhẫn nói: “Cái này là đùi ếch nướng, còn cái này là ta cố ý thỉnh một đại sư phụ ở phía Nam của cốc làm món thịt chuột om đặc biệt ngon nha, khay này chính là bồ câu quay a.” Ngẩng đầu lên, trong đáy mắt Hướng cốc chủ tràn đầy thâm tình cùng hối lỗi: “Mấy ngày vừa qua, vì gấp rút truy tìm cho ra tổ chức đối thủ giấu mặt kia, ta đều không có hảo hảo chiếu cố đến ngươi. Mấy hôm trước, khó khăn lắm mới cùng ngươi ăn được bữa cơm, lại phát hiện ngươi ăn uống có vẻ miễn cưỡng, tựa hồ như không có dùng bữa. Hương Xá, ta biết ngươi vốn rất hoạt bát, không chịu ngồi yên, hiện giờ lại vì ta mà khiến bản thân phải chịu đựng mà an phận suốt hai tháng qua, trong lòng chắc cũng buồn bực không ít đi. Cũng may, giờ mọi việc đã tạm ổn, cho nên ta đã mời đầu bếp dựa theo những món mà ngươi nói ở tửu lâu ngày trước mà làm cho ngươi ăn. Ta vốn nghĩ, ngươi có lẽ thích ăn sống mấy món này, nhưng mà đây không như ở ngoài tự nhiên, chỉ có thể ăn đồ đã nấu chín mà thôi, tất cả chúng ta đều là như vậy mà ăn.”
“Ừ, được, vậy cũng là tốt lắm rồi.” Hương Xá nhìn qua bốn món vừa rồi, lại nghe Hướng Thiên Nhai thuyết giảng tuy bình thản nhưng chứa đầy tình ý trong từng câu từng chữ, trong lòng quả thật vui đến không nói thành lời.Quả nhiên hai tháng buồn chán đến mốc meo cả lên không uổng phí chút nào, nguyên lai mọi chuyện đều không qua khỏi mắt của phu quân a. Tiểu Xá vòng tay ôm cổ Thiên Nhai, hôn lên má phu quân một cáu, sau đó vui vẻ nói lớn: “Thật tốt quá, ha ha ha, ăn cơm, ăn cơm thôi.” Vừa nói, liền với lấy đôi đũa gắp một miếng đùi ếch đưa vào miệng.
Nào là thịt chuột, nào là đùi ếch, lại còn có bồ câu quay, trứng luộc. Hương Xá ăn một cách bất diệc nhạc hồ (rất vui vẻ, hào hứng), trong nháy mắt đã vơi đi hết nữa bàn. Hướng Thiên Nhai còn đang vui mừng thấy tiểu Xá nhà hắn vui vẻ ăn, bất chợt trong nháy mắt sắc mặt tiểu Xá trở nên trắng bệch, tiếp theo liền che miệng phóng nhanh ra khỏi giường, cầm lấy ống nhổ mà bắt đầu nôn thốc nôn tháo một trận dữ dội.
Trong nháy mắt, sắc mặt Hướng Thiên Nhai bỗng chốc hóa xanh, liền nghĩ đến có lẽ nào đại trù phía Nam thật ra là nội gian, những thức ăn này đều bị hắn hạ độc, cho nên Hương Xá mới có thể như vậy.
“Hô” một tiếng, rồi lập tức đứng lên, cao giọng quát: “Người đâu, lập tức mang gã đầu bếp từ phía Nam lên đây ngay”, rồi lại chạy vội đến bên cạnh Hương Xá, khẩn trương vỗ vỗ lưng tiểu phu nhân nói: “Thế nào rồi Hương Xá, ngươi hiện tại cảm thấy như thế nào? Ngươi cố gắng chịu đựng một chút, chỉ một chút thôi, ta sẽ lập tức vận công đẩy độc ra cho ngươi……”
Lời còn chưa dứt, cả người đã bị Hương Xá đẩy ra, chỉ thấy tiểu Xá lúc lắc người đứng lên, mặt tráng dã như không còn chút máu liếc Hướng Thiên Nhai cái rồi nói: “Hướng lang, ngươi đột nhiên hoảng hốt như vậy, khiến ta cảm thấy có chút ghê tởm đó nha. Chì là nôn khan vài cái mà thôi, làm sao có thể nhìn mà nói ta bị hạ độc chứ, thật sự là buồn cười a. Trên đời này còn có cái gì có thể hạ độc ta được chứ ? Ngay cả ngũ sắc thiềm thừ (Con cóc năm màu) là loài kịch độc, ta cũng có thể cùng lúc ăn được mười con nga……”
Nói tới đây, Hương Xá đột nhiên 囧 (há mồm, á khẩu), thầm nghĩ phen này tiêu rồi, nãy giờ chỉ lo huênh hoang liếng thoắt không ngừng, chẳng khác nào tự rước lấy sự hoài nghi của phu quân. Tiểu Xá chột dạ quan sát sắc mặt của phu quân, nhìn thấy hắn trên mặt chỉ là biểu tình nhẹ nhõm, không có vẻ gì là nghi ngờ cả, lúc này tiểu xà tinh mới thực sự yên lòng.
Chợt nghe ngoài cửa vang lên giọng nói: “Cốc chủ, đã mang đầu bếp kia lại đây.” cùng lúc liền vang lên ‘bịch’ một tiếng, vị đầu bếp đáng thương đã bị đẩy ngã nằm một đống trên mặt đất không khác gì một cái bao bố.
“Nga, cái kia…… người không có việc gì nữa rồi. Ngươi phải hảo hảo hộ tống vị đại trù sư này trở về đi.” Hướng Thiên Nhai trong giọng nói có một chút xấu hổ, sau đó chỉ thấy vị đại trù kia lẩm nhẩm ngồi dậy, cười khổ nói: “Ta nói Cốc chủ ngươi hay, ta biết ngươi chính là vang danh khắp thiên hạ Sát thủ Cốc chủ, là đệ nhất cao thủ võ lâm, thế nhưng…… thế nhưng ngươi cũng không thể nào như vậy mà ỷ thế hiếp người a. Đem ta bắt về đây nấu ăn cũng thôi, không nói gì đi, hiện giờ còn lấy ta ra làm bao cát mà đùa giỡn sao. Ngươi nói xem, thế gian này người to béo như ta đầy ra đó, vậy mà Cốc chủ ngươi cố tình tìm đến ta, còn đem ta giày vò như vậy là sao ni?”
Nghe thế, Hướng Thiên Nhai liền ‘khụ’ hai tiếng. Bình sinh hắn chưa bao giờ cúi đầu nhận lỗi trước bất kỳ ai, bất quá lúc này thấy tên đầu bếp kia đã nước mắt ngắn dài, trong lòng cũng xuất hiện chút bất an, áy náy, khó khăn lắm mới mở miệng nói: “Đúng… thật có lỗi. Cái này… để ta cho người hảo hảo mang ngươi trở về đi.”
Tiễn bước trù sư xong, lại quay về nhìn đến Hương Xá. Chỉ thấy người vừa rồi còn háo hức, vui vẻ ăn uống mà giờ đây lại đang ngồi thất thần, ngơ ngơ ngác ngác trên giường, sắc mặt thì trắng bệt, ánh mắt thì như ngây như dại, miệng không ngừng thì thào tự nói với bản thân: “Lại….lại ói ra…Thức ăn ưa thích cũng vậy, mà không thích cũng như vậy. Chẳng lẽ… chẳng lẽ…A…..A…” Tiểu Xá bỗng nhiên kêu thảm thiết một tiếng khiến Hướng Thiên Nhai giật nảy mình, tiếp theo chỉ thấy người kia ôm đầu suy nghĩ, lắc lắc đầu liên tục, lại còn nhỏ giọng gào thét: “Không thể nào, hoàn toàn không có khả năng a. Như thế nào lại có triệu chứng giống vậy chứ? A…a…a..a, chuyện này căn bản không có khả năng a.”
Cái âm thanh kỳ lạ kia bỗng nhiên lại vang lên trong đầu: “Sao lại không có khả năng chứ, bổn xà, ngươi đích xác là đang có em bé nha. Còn hoài nghi cái gì, bệnh trạng nôn ọe rõ ràng như vậy còn không chịu đoán ra, đúng thật là không có ngốc bình thường. Nhớ kỹ, từ nay về sau không được tái ăn những thứ nhiều dầu mỡ, nếu không ngươi có ói ra mật cũng không có gì lạ a!”
“Ngươi…ngươi là ai a? Dám dùng giọng điệu đó mà nói với ta…đường đường với Hắc…Hương Xá ta mà nói chuyện như vậy.” Hương Xá tức giận nhảy một phát cao hai thước, lập tức nghe được âm thanh đầy tức giận mắng: “Thật sự là ngốc đến hết thuốc chữa, nhảy như vậy động thai khí thì làm sao bây giờ? Ngươi không biết hiện tại, đản chỉ mới thành hình, không thể vận động mạnh sao hả?”
Hướng Thiên Nhai còn đang bị dọa đến tái mặt, liền chạy ngay đến ôm Hương Xá: “Ngươi làm sao vậy? Hương Xá ngươi sao lại như vậy? Có thật ngay cả ta ngươi cũng không nhận ra? Ngươi không biết ta là ai sao? Lại còn lẩm bẩm gì gì a, sao lại tức giận như vậy, hay là hôm nay ngươi có bị đụng đầu vào đâu không?” vừa nói vừa không ngừng dùng tay xoa xoa huyệt Thái dương của tiểu Xá, trong lòng thực chưa từng cảm thấy khủng hoảng đến vậy, vạn nhất Hương Xá thật sự đã quên hắn là ai, rồi ly khai nơi này thì hắn phải làm sao bây giờ? Mấy tháng vừa qua, Hướng Thiên Nhai trong lòng đã không còn là một Sát thủ Cốc chủ vô tình, lãnh đạm nữa rồi, giờ đây hắn chỉ muốn có duy nhất tên tiểu yêu tinh đáng yêu này mà thôi, hắn như thế nào có thể chịu nổi đả kích bị mất đi tiểu Xá cơ chứ!
“Hướng đại ca, ta không sao đâu, chính là vừa rồi có chút phiền muộn trong lòng mà thôi.” Hương Xá trở mình, trừng mắt một cái, trong lòng giận dữ nói: “Chờ đó, chút nữa ta sẽ tìm ngươi mà tính sổ.” rồi quay sang phu quân bày ra bộ mặt thật thà hiền lành, chớp to mắt nhìn Hướng Thiên Nhai.
Thiên Nhai thở hắt ra một cách nhẹ nhõm, tiểu yêu tinh đã trở lại bình thường. Đoán chắc là bởi vì những thức ăn ưa thích đều bị nôn ra sạch bách, cho nên tâm tình cũng phiền muộn đi, nhìn đôi môi anh đào hơi cong cong lên, Thiên Nhai thầm nghĩ: Đúng vậy, sao ta lại có thể quên mất hắn vốn là một tên yêu tinh bộp chộp, chuyên làm ra những chuyện mà người bình thường không thể nào đoán được cơ chứ.
Nhận thấy Hướng Thiên Nhai không còn nghi ngờ gì nữa, Hương Xá mới nhẹ nhàng thở ra. Tiểu xà nằm xuống, trong lòng dụng thần thức hỏi: “Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại biết rõ chuyện của ta như vậy?”
Chủ nhân của âm thanh kia như vẫn còn ở quanh đây, liền cười khanh khách một trận, mới đắc ý nói: “Ta là ai, ngươi không cần biết. Hiện tại, chuyện ngươi cần phải quan tâm là làm thế nào để sinh hạ đản của ngươi, sau đó còn đem ấp nở thành một tiểu bảo bối mập mạp dễ thương. Đây mới chính là đại sự tối quan trọng trước mắt mà Hắc xà tinh ngươi phải để ý đó.”
Sắc mặt Hương Xá lại lập tức trở nên trắng bệch, trong lòng hét lớn: “Cái gì? Sinh…sinh đản là sao, ta… không phải ta hiện đang là hình người sa…” chưa dứt lời, âm thanh kia liền ha hả cười nói: “Nhưng dù sao, ngươi cũng là Xà tinh, nên chỉ có thể sinh đản. Đồng bạn trước kia của ngươi, cái Thảo Long ngốc nghếch kia cũng chỉ có thể sinh đản, nhưng ai biểu phu quân người ta là Long thần, tinh khí huyết đều là tối tinh thuần, cường đại nhất, cho nên có thể trực tiếp sinh thai nhi. Bất quá ngươi lại không được, phu quân của ngươi tuy là nhân trung chi long nhưng cũng không thể nào so sánh cùng Long thần cường đại được chứ? Cho nên, Hắc xà à, ngươi phải hảo hảo chuẩn bị đi. Ai nha, ta tiết lộ nhiều lắm rồi, phải đi thôi.”
“Uy uy uy…… Uy, ngươi…… Ngươi ít nhất cũng phải nói cho ta biết ngươi là ai đi?” Hắc xà tinh trong lòng thầm kêu lên, nhưng giọng nói kia cũng không thấy hồi âm lại, có lẽ đúng thật là ngôn xuất như sơn, nói đi là đi liền không thấy bóng dáng. Hương Xá trong lòng tức giận, không ngừng chửi rủa, nhưng đến cuối cùng cũng không thể lôi kẻ giấu mặt kia ra khỏi bóng tối.
Đối với chuyện sinh hay không sinh đứa nhỏ này, à không, là tiểu đản đản mới đúng a, Hương Xá thực sự rất lo lắng. Dù sao đây cũng là kết tinh của tiểu xà cùng Hướng Thiên Nhai, dĩ nhiên là rất đáng trân trọng như bảo bối. Nhưng đến lúc hạ sinh nó, Hướng Thiên Nhai chắc chắn sẽ phát hiện ra thân phận thực sự của tiểu xà hắn, khi đó Thiên Nhai chắc sẽ bị dọa chết mất, nếu không cũng sẽ bỏ của mà chạy lấy người, như vậy không phải tiểu xà sẽ phải rời xa Thiên Nhai hay sao?
Thế nhưng, cứ suy nghĩ chần chừ mãi, Hương Xá thật vẫn luyến tiếc cốt nhục ‘Đản tử trong bụng’ của chính mình, đắn đo từ ngày này sang ngày khác, nhìn lại thì một tháng nữa đã trôi qua.
Nếu không nói có chuyện ngẫu nhiên mà xảy ra, Hắc xà tinh thế nào cũng không ngờ được rằng, bản thân mình cũng có lúc gặp phải chuyện giống Bạch nương tử năm xưa. Chẳng qua, khi ấy Bạch nương tử tiền bối gặp phải lão hòa thượng Pháp Hải đáng ghét, còn tiểu xà thì đụng độ với một lão đạo sĩ thúi, đạo hào là Vô Biên.
Yêu tinh đối với hòa thượng hay đạo sĩ mà nói, trời sinh vĩnh viễn là đối thủ của nhau, đấu đến một mất một còn. Bởi thế, khi ở trên lầu, Hương Xá đã nhìn thấy một gã đạo sĩ bước vào sân, cảm giác có một luồng khí thế ập đến, tiểu Xá tiến đến bên cửa sổ, nhìn xuống xem xem gã đạo sĩ thối này có thể làm ra những chuyện lừa bịp gì đây.
Lại nói đến Hướng Thiên Nhai, hiện đang ở trong thư phòng sắp xếp kế hoạch để đối phó với thế lực cừu địch sau hơn năm tháng theo dõi động tĩnh, liền nghe Nhân Ninh báo lại có một đạo sĩ pháp danh Vô Biên muốn gặp chính mình, lập tức không khỏi ngạc nhiên, thoáng cân nhắc trong giây lát liền theo Nhân Ninh ra ngoài.
Bởi vì giới tăng sĩ trong chốn giang hồ bình thường mà nói, đều là cao nhân ẩn sĩ. Bởi vậy, Hướng Thiên Nhai cũng không chậm trễ mà nghênh tiếp vị đạo trưởng kia, liền thỉnh đến phòng khách dâng trà thơm. Hướng cốc chủ tinh tế đánh giá vị đạo sĩ này, thật không ngờ tới, vị này vẫn còn trẻ, gương mặt thanh tú, thần khí phiêu dật tiêu sái chi phong, đôi mắt sáng đầy vẻ tinh tường, thoạt nhìn đã biết đây là một vị ẩn sĩ tu vị cao thâm đi.
Còn đang trầm ngâm đánh giá, bỗng Thiên Nhai cảm giác được phía sau bình phong một tia khí tức (hơi thở) nhè nhẹ, liền biết ngay là Hương Xá đang nghe trộm trong đó.
“Đạo trưởng bỗng nhiên đến thăm Sát thủ cốc, không biết có gì chỉ bảo?” Hướng Thiên Nhai thản nhiên nói, ngay từ đầu đã cố nhấn mạnh nơi đây chính là Sát thủ cốc. Ngụ ý rõ là ‘ngươi đừng tưởng nơi đây bình thường tốt đẹp mà ăn nói lung tung, dám trêu chọc vào đây thì đừng trách ta không khách sáo’.
Năm ấy, đạo trưởng còn khinh bạc, sao có thể hiểu được ám chỉ ‘cao thâm’ của Hướng cốc chủ như vậy, liền nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Vô lượng thọ phật! Thí chủ, bần đạo vân du tứ hải, sớm đã không để ý đến những chuyện thế sự hồng trần. Chỉ là vừa lúc ngang qua nơi này, thấy được ở đây phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, định dừng chân quan khát. Nào ngờ lại phát hiện trong cốc yêu khí ngút trời, cảnh tượng như thế, dám chắc là có yêu nghiệt ngàn năm đang tại đây quấy phá……”
Không đợi Vô Biên đạo trưởng nói xong, Hướng Thiên Nhai mặc dù sắc mặt có chút thay đổi nhưng sau đó lại lập tức khôi phục lại vẻ bình thản cố hữu, lạnh lùng nói: “Đa tạ đạo trưởng nhắc nhở, ta đã biết, về sau sẽ cẩn thận chú ý. Đạo trưởng nếu không còn việc gì nữa, vậy mời đi cho.”
Vị đạo trưởng Vô Biên kia có đoán cũng không đoán được phản ứng của Hướng Thiên Nhai lại như vậy, liền ngây ra một lúc, sau đó giận dữ nói: “Thí chủ nghĩ bần đạo vì mấy lượng bạc mà ở đây nói lung tung sao? Hừ, ta đã không còn trong tam giới (Thiên-Địa-Nhân) ngoài vòng ngũ hành, là thiên ngoại chi nhân, sao lại ham cái loại tiểu lợi thế tục này. Còn tên yêu nghiệt kia không những vẫn còn ở trong cốc, mà hiện giờ không phải đang nấp phía sau bình phong mà nghe lén nữa sao. Hay để ta ra tay, đánh cho nó hiện nguyên hình thì lúc đó thí chủ mới chịu tin những lời bần đạo vừa nói.”
Hướng Thiên Nhai đại kinh thất sắc, liền đứng bật dậy, ‘leng keng’, tiếng Thu Hoằng kiếm tuốt ra khỏi vỏ. Thiên Nhai giơ kiếm lên ngang ngực, nhảy ra chắn trước bình phong, điềm nhiên nói: “Đạo trưởng xin dừng bước, đây là chuyện riêng của Sát thủ cốc, không phiền đến ngoại nhân can thiệp. Còn nếu vẫn cố chấp thì cũng đừng trách Hướng Thiên Nhai ta trở mặt vô tình.”
Trong chốc lát, vẻ mặt của vị đạo trưởng trầm xuống lạnh như băng, nhếch miệng cười lạnh nói: “Bần đạo hiểu rồi! Ra cái yêu nghiệt kia là kẻ mà thí chủ quan tâm nên không nỡ xuống tay với hắn.” rồi hét lớn một tiếng, nghiêm mặt nói tiếp: “Thí chủ, không phải bần đạo là kẻ nhẫn tâm vô tình, mà thực do yêu-người vốn không chung đường. Thí chủ lại vì tên yêu tinh đó mà cầu xin giúp hắn, không biết rằng liệu yêu nghiệt kia có muốn moi tim của người hay không. Nhớ năm xưa Hứa Tiên cũng dây dưa luyến ái với Bạch Nương Tử, cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh ngộ hay sao. Ta mong thí cũng chớ để trầm luân vào bể tình cùng tên yêu nghiệt kia, nếu không sẽ tự chuốt họa vào thân.”
Hướng Thiên Nhai nhìn thẳng vào mắt vị đạo sĩ, rồi bình thản đáp: “Đạo trưởng xem ra cũng không phải hạng người không biết lý lẽ, vì vậy ta hôm nay sẽ tha cho người vì đã vũ nhục người của Sát thủ cốc chúng ta. Nhưng mong đạo trưởng cũng nhớ kỹ cho một chuyện, đừng bao giờ đánh đồng ta với loại người nhu nhược như Hứa Tiên (tiểu Anh: AAAA, em thik câu này của anh nha!). Đời này, ta khinh nhất chính là loại nam nhân không có đạo nghĩa, không dám gánh vác trách nhiệm như hắn a, dựa vào hắn mà cũng xứng lấy ra để giáo huấn ta hay sao?”
Vô Biên đạo trưởng thật sự tức giận, gân xanh chằng chịt nổi lên, toàn thân run tức lớn tiếng quát: “Thí chủ nói sai rồi! Ta xem người đã bị tên yêu tinh kia mê hoặc đến mị người rồi đi. Nếu đã như vậy, cũng đừng trách bần đạo vô tình!” Vung phất trần trong tay lên, đạo sĩ hướng về phía bình phong quát: “Yêu nghiệt, còn không mau hiện hình. Nếu ngươi chịu tự nguyện ra đây đền tội, bần đạo có thể nương tay, tiễn ngươi trở lại nơi ngươi vốn ở mà tu luyện tiếp, nếu đạt thành chánh quả thì có thể phi tiên. Còn nếu ngươi vẫn chấp mê bất ngộ, cũng đừng trách bần đạo ta vì dân trừ hại, trừ đi con yêu nghiệt nhà ngươi.”
Trên mặt Hướng Thiên Nhai sát khí chợt lóe, thân mình khẽ động, mũi kiếm đã chỉ thẳng vào phía đạo trưởng. Hướng cốc chủ lạnh lùng, gằng giọng nói: “Đạo trưởng muốn hàng yêu, trước tiên phải vượt qua được Hướng mỗ đã. Bằng không, ngươi cũng đừng mơ tưởng động đến một sợi tóc của nội nhân (vợ) nhà ta.” Vừa dứt lời, chợt thấy có bóng người lướt qua trước mặt, nguyên lai là Hương Xá từ nơi ẩn thân nhảy ra ngoài.
“Hướng lang, ngươi…… Ngươi không nghe rõ những lời đạo sĩ thối vừa nói sao?”, bất ngờ là Hương Xá lại không phải đối chiến với Vô Biên đạo trưởng, mà lại nhìn chằm chằm vào Hướng Thiên Nhai một cách ngạc nhiên: “Ngươi…… Ngươi không nghe thấy hắn nói ta là yêu tinh hay sao? Vì cái gì mà ngươi còn che chở cho ta, ngươi……ngươi sẽ không sợ ta sẽ hại chết ngươi sao?”
Hướng Thiên Nhai thở dài, vừa định mở miệng, lại nghe Hương Xá nói: “Nói thật với ngươi, ta… ta đích thật là yêu tinh. Lúc trước khi ngươi gặp ta tại phủ của tiểu Hầu gia, kỳ thật là ta đang muốn hấp thu nguyên khí của hắn, kết quả lại bị ngươi chen ngang. Ta… ta thật chính là một con yêu tinh không hơn không kém. Hướng lang, ngươi…. Ngươi vẫn còn muốn che chở cho ta hay sao?” Tiểu Xá mặt đối mặt với Thiên Nhai, lúc nói đến câu cuối cùng, thân thể lại có chút run lên.
Hướng Thiên Nhai vươn tay kéo Hương Xá qua một bên, nghĩ thầm tốt nhất đem người này cách xa đạo sĩ thối kia đi, tuy bộ dáng gã thoạt nhìn có vẻ đạo mạo, nhưng làm sao biết được hắn có thể đánh lén hay không. Nghĩ như vậy, liền đem tiểu Xá kéo vào lòng ngực, mỉm cười ôn nhu nói với người này: “Thật không? Như vậy chẳng phải ta nên nói tiếng xin lỗi với ngươi hay sao, khiến ngươi đã không thể hấp thu tinh nguyên của cái tên bại hoại ấy rồi.”
“Cái…… Cái gì?” Hương Xá trong lúc nhất thời không biết phản ứng thế nào, đừng nói Hướng Thiên Nhai đã lâu chưa từng đối với tiểu xà hắn ôn nhu dịu dàng đến vậy, mà dù Thiên Nhai có luôn chăm sóc tận tình đi nữa, Hương Xá cũng không nghĩ đến hắn sẽ nói ra những lời hóm hỉnh với mình như vậy đi.
Hướng Thiên Nhai lại thở dài một hơi, điềm đạm cười nói: “Hương Xá à, kỳ thật ta đã sớm phát hiện ra ngươi là yêu tinh. Tuy chuyện này có chút khó mà tưởng tượng nổi, nhưng ngươi thực sự cho rằng ta sẽ bị tên yêu tinh ngốc như ngươi gạt đến bây giờ hay sao? Từ lúc ở khách *** kia, ta bất chợt nhớ lại những biểu hiện trước nay của ngươi, đột nhiên hiểu ra tất cả. Ta chỉ không biết rõ lắm ngươi rốt cuộc là loại yêu tinh gì. Phải rồi, khi ta bước vào phòng, hình như có thấy một bóng đen rất to, chẳng lẽ đó chính là nguyên hình của ngươi sao?”
“Hướng…… Hướng lang, nguyên lai ngươi…… nguyên lai ngươi đã sớm biết.” Hương Xá cảm động đến nói năng cũng lộn xộn, liền sau đó nhào vào ***g ngực Hướng Thiên Nhai, nghẹn ngào nói: “Hướng lang, ta thật sự rất cảm động a. Ngươi đã biết ta là yêu tinh, còn không ruồng bỏ ta, hôm nay lại còn trước mặt đạo sĩ thối này, vì ta mà trở mặt với hắn. Hướng lang à, ta đích thị là Hắc xà tinh, cái bóng đen mà ngươi nhìn thấy lúc trước, đích xác chính là ta. Bởi vì ngươi đột nhiên tiến vào làm ta không biến trốn vào đâu, đành phải giấu mình sau tấm rèm, cuối cùng mới nhớ ra là ta có thể khôi lại thành hình người a.”
Hướng Thiên Nhai kinh ngạc nói: “Cái gì? Xà tinh? Nga, đúng là ta không có nghĩ tới a. Có điều, đúng là ngươi thích ăn chuột đồng, ếch, trứng chim, ừ, những cái đó đúng là thức ăn ưa thích của rắn nha. Ha ha ha, ta sớm nên nghĩ ra mới đúng.” Thiên Nhai giơ tay nhéo nhéo hai mà tiểu Xá: “Hắc xà tinh a, thật sự là phải chúc mừng ngươi mới đúng, bởi vì đã tìm được một nam nhân như ta đây, không phải đạp theo vết xe đổ của Bạch tiền bối của ngươi. Đến cùng cũng khiến cho Xà tộc ngươi hãnh diện, ngươi nói có đúng hay không?”
Hương Xá ra sức gật đầu lia lịa, vừa nghi hoặc nhìn về Hướng Thiên Nhai :Thật sự là rất rất quỷ dị a, vì cái gì mà hôm nay Hướng lang lại trở nên ôn hòa không giống với mọi khi a. Vốn gương mặt hắn luôn băng lãnh, như thế nào hôm nay lại nở nụ cười tươi, lại còn không phải cười một lần nữa a. Tiểu Xá tự hỏi trong lòng, liền nghe được Hướng Thiên Nhai dùng truyền âm nhập mật nói chuyện với mình: “Hương Xá, gã đạo sĩ này khó đối phó, ta đang nghĩ cách chọc giận hắn, rồi một phát đánh trúng khiến hắn trở tay không kịp, ngươi mau tránh sang một bên đi.”
Hương Xá lúc này mới hiểu được vì sao Hướng Thiên Nhai đột nhiên thay đổi thái độ khác thường như vậy. Trong lòng Hắc xà tinh liền dâng lên một cỗ tư vị cảm động khó tả, tiểu Xá lúc lắc đầu, đem tư thái kiều mị đáng yêu ngày thường gạt qua một bên, đột ngột xoay người lại, một tay chống hông một tay chỉ thẳng vào vị đạo sĩ kia, hét lớn: “Hướng lang a, ngươi nói sao chứ, tuy là đạo sĩ thối này khó đối phó thật, nhưng dù sao ta cũng đã tu luyện ngàn năm, lẽ nào đứng yên chịu trói sao? Hừ, ngươi dù sao cũng không sợ thân phận yêu tinh của ta, ta còn e ngại chuyện gì nữa chứ. Hướng lang, ngươi phải nhìn cho kỹ, nhìn xem kiều thê của ngươi đem gã đạo sĩ thối này đánh cho rụng răng như thế nào đi.”
Vô Biên đạo trưởng trong lòng nhộn nhạo khó chịu, thiếu chút nữa là nôn ra ngoài, nghĩ thầm: xem xem bộ dáng của tên yêu nghiệt kia như thế, y chang như một mụ đàn bà chanh chua chửi đổng ngoài chợ (như hàng tôm hàng cá) lại dám vỗ ngực tự xưng là ‘kiều thê’, cũng may người kia (chỉ Hướng ca a~) định lực còn tốt không có vẻ gì là buồn nôn. Ân, cũng có thể là đã sớm phải chịu đựng mà luyện thành thói quen đi. Ai ai, thật là đáng thương a, bần đạo nhất định phải cứu được hắn khỏi khổ hải, thức tỉnh hắn đừng tiếp tục u mê lầm lạc cùng tên yêu tinh này nữa. Mà cái yêu nghiệt này có thể hút tinh khí của người khác, đương nhiên cũng có thể làm vậy với hắn, chẳng lẽ nào yêu tinh lại còn để ý tới tình cảm hay sao chứ!
“Thối đạo sĩ, xem chiêu.” vị Vô Biên đạo trưởng còn đang thất thần suy nghĩ, bên kia Hương Xá đã muốn tiên phát chế nhân (đánh phủ đầu), một đạo tia chớp màu lam đột nhiên quét xuống đầu vị đạo trưởng. Chỉ thấy vị Vô Biên đạo trưởng kia phất phất trần lên ngăn lại, liền dễ dàng hóa giải loại pháp thuật này. Tiếp theo sau, hai người đã nhảy ra phòng ngoài, giao chiến với nhau đến thiên hôn địa ám (trời đất mù mịt).