[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình

Chương 20: Chương 20: Quan điểm giáo dục (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“A, may chăn đấy à ~” Tiểu Hắc Đản hoan hô một tiếng, tháo giày cỏ xuống rồi nhảy lên đệm chổng mông lộn nhào.

Thân thể lăn ngang lăn dọc đến tay Tô Duệ, thiếu chút nữa đã châm cậu bé một kịm.

Tô Duệ rút kim ra rồi kim lên cuộc chỉ, xách cậu bé thả lên trên ghế sát tường: “Ngồi yên nào.”

Nói xong, vội vàng kéo lê giày cỏ, đón lấy Lâm Niệm Doanh từ trên lưng bà Vương, đỡ bà ấy ngồi xuống một cái ghế khác.

“Nếu có lần sau thì bác đừng cõng thằng bé nữa.” Tô Duệ nói: “Nếu như có cháu ở bên cạnh thì bác cứ gọi cháu một tiếng, không có ai thì cứ để cho nó tự kiễng mũi chân đi.”

Bà Vương khoát khoát tay: “Chân đùi của bác còn khỏe mạnh lắm, chút trọng lượng đấy của thằng bé tính là gì.”

Tô Duệ đặt Lâm Niệm Doanh xuống, để cho cậu bé ngồi bên cạnh mép chiếu, xâu kim lên rồi tiếp tục may. Cô nghe vậy thì ngẩng đầu: “Cháu sợ bác trượt ngã.”

Nhà ở trong khu gia quyến được chia thành ba cấp, không phải nói về vật liệu.

Vật liệu và cách thức xây dựng đều thống nhất: bốn cột xây bằng gạch lam, giữa đắp gạch không nung, trên cùng đặt xà, tre đặt dọc, lợp ngói, có cửa sổ và kính, không có sân.

Ba cấp ở đây chính là số gian của mỗi căn nhà.

Tô Duệ sống trong một dãy ba gian, gian giữa một phòng, hai bên trái phải mỗ bên có một sương phòng.

Nhà họ Vương thì sống ở dãy bốn gian, nhiều hơn chỗ ở của Tô Duệ một gian phòng phụ phía đông, nhưng lại không có hiên.

Loại lớn nhất là dãy nhà năm gian, có thêm hai gian đông tây, có hành lang men theo, là cho cán bộ cấp đoàn trở lên ở.

Bà lão ở trong phòng phụ phía đông. Từ phòng phụ đến phòng khách tuy nói không có mấy bước nhưng tiểu đoàn trưởng Vương vẫn rải đá vịn trên mặt đất. Bây giờ trời lại mưa, tuổi tác bà lão cũng đã lớn, trên lưng còn cõng một đứa bé, lỡ may có chuyện gì xảy ra thì ai mà chịu cho nổi.

“Mẹ, nếu không mẹ hãy dọn vào ở trong phòng đông đi.” Tô Duệ có thể nghĩ đến, sao Trương Ninh có thể không suy xét đến được.

Chỉ là bà lão tuổi tác đã lớn nên lúc ngủ cũng không nhịn được tiểu, sợ bản thân đến đêm sẽ quấy rầy hai vợ chồng, cũng sợ hai vợ chồng gây lộn ồn ào đến bà ấy nên vẫn ở trong phòng phụ phía đông không chịu trở về.

Trương Ninh suy nghĩ một chút lại nói: “Nếu như mẹ ngại bọn con ồn ào thì con sẽ cho làm cửa lên thôi.”

Bộ đội xây phòng chỉ đơn giản dựng cửa chính và cửa sổ, giữa phòng khác và phòng ngủ đều không có cửa.

Nhà họ Vương còn đỡ, Trương Ninh và bà Vương khéo tay thêu rèm dài treo lên.

Trong nhà Tô Duệ thì trơ trọi cái gì cũng không có, buổi chiều cô tắm rửa nếu không phải hai nhóc con đã ngủ thì phải mời người ra khỏi nhà trước.

“Con cho là làm hậu cần rảnh rỗi sao, có sức lực làm cửa cho con.” Bà lão nói: “Mắt thấy thêm mấy tháng nữa sẽ có đám quân tẩu mang con cái lục tục kéo đến, khu gia quyến và trường học đều mới được xây hơn phân nửa, bàn học đồ gia dụng còn chưa làm, ai mà không hận có thể phân thân thành hai nửa chứ.”

“Cũng không nhất thiết cứ phải tìm đến hậu cần.” Trương Ninh nói: “Con có thể tiêu tiền, tìm những người thợ làm đồ gỗ ở những thôn xung quanh.”

“Con thật là tiền nhiều đốt hoang.” Bà Vương vừa mới ngủ dậy, còn hơi hơi có cảm giác ngái ngủ, bên trong lời nói có hơi chịu không nổi: “Biết mẹ để bố trí căn phòng kia tốn bao nhiêu công sức không? Nếu như con quá rảnh rỗi thì đi dọn dẹp phòng đông cho Vương Tuấn (Tiểu đoàn trưởng Vương) làm phòng sách đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.