Thập Niên 60: Làm Giàu, Dạy Con

Chương 88: Chương 88: Chu Thanh Bách trừng phạt




Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 88: Chu Thanh Bách trừng phạt

Chạng vạng sáu rưỡi tối, Chu Thanh Bách dắt Đại Oa và Nhị Oa về tới nhà cơm nước đã được Lâm Thanh Hoà chuẩn bị sẵn sàng.

Màn thầu bột mì ăn với trứng xào cà chua, thịt kho tàu, dưa leo trộn, xương ống hầm củ cải.

Cả nhà ăn xong, vẫn theo quy định cũ, Đại Oa phụ trách thu dọn chén đũa, Lâm Thanh Hoà không ưu tiên cho nó.

Mọi việc trong ngày đã hoàn thành, giờ là thời gian cá nhân, cô lấy sách vở ra tự học.

Còn tận bảy năm nữa mới khôi phục thi đại học, có điều mốc thời gian không làm ảnh hưởng tới sự ham học hỏi của cô, dù sao cũng rảnh rỗi, đọc sách cho đỡ buồn cũng tốt.

Chu Thanh Bách: “Chuồng heo cứ để đó đợi anh về dọn dẹp vẫn được.”

Lâm Thanh Hoà đang cặm cụi đọc sách, không ngẩng đầu lên mà thuận tiện trả lời: “Được rồi, anh cứ gặt cho xong vụ này đi đã, tới lúc đó em tự khắc trao trả lại công việc cho anh, giờ thì đừng tranh giành nữa.”

Chu Thanh Bách nhìn cô một chút rồi quay người đi tắm rửa.

Công nhận thu hoạch vụ thu mất sức thật đấy. Có điều được ăn uống đầy đủ và có thời gian nghỉ ngơi, cơ thể vẫn chống đỡ tốt.

Tới tận khi phát hiện bên cạnh có một cơ thể mát lạnh mang theo mùi xà phòng thoang thoảng tiến lại gần, Lâm Thanh Hoà mới ngẩng đầu lên: “Ngày hôm nay bận tối mắt tối mũi rồi, mệt lắm không? Hay anh đi ngủ trước đi.”

“Không cần.”

Lâm Thanh Hoà mặc kệ anh, tiếp tục vùi đầu vào quyển sách: “Không biết sau này thi đại học có được khôi phục không nhỉ, giả dụ được khôi phục em cũng muốn đi thi thử cho biết, anh đừng có mà ngăn cản em đó.”

“Giả sử có khôi phục thật thì tới lúc đó tuổi tác của em không còn nhỏ.” Chu Thanh Bách không hiểu sao tự dưng cô lại đề cập tới chuyện này, trước nay anh không hề biết vợ anh lại có suy nghĩ như vậy.

Lâm Thanh Hòa trừng mắt liếc anh một cái: “Em mãi mãi tuổi 18, anh nhớ cho kỹ vào.”

Chu Thanh Bách vô cùng thức thời, lập tức gật đầu: “Ở trong mắt anh, bà xã vĩnh viễn là một thiếu nữ 18 xuân sắc như hoa.”

Lâm Thanh Hoà nghe lời nịnh nọt thì rất khoái chí: “Khá lắm, rất thức thời, bằng không đêm nay cho anh ra ngoài ngủ với muỗi.”

Đại Oa vừa rửa chén vừa nhại lại y chang giọng điệu của mẹ: “Khá lắm, rất thức thời, bằng không đêm nay cho anh ra ngoài ngủ với muỗi.”

Câu này, vừa rồi mình nói thấy cũng bình thường, chả hiểu sao qua cái miệng của thằng nhãi Đại Oa lại thành ra nhão nhoét kinh khủng, rùng cả mình, da gà da vịt thi nhau nổi hết lên. Lâm Thanh Hoà buông sách vở nghiến răng nghiến lợi: “CHU ĐẠI OA, tên nhóc thối này ngứa đòn phải không?”

“Sao mẹ nói được còn con thì không. Cái này có phải giống câu gì mà bữa trước mẹ mới nói này. À con nhớ rồi, chỉ cho quan đốt lửa không cho dân thắp đèn. Hahaha” Nhóc con Đại Oa cợt nhả nói xong lập tức chạy biến.

Lâm Thanh Hoà ngồi xuống tiếp tục cầm lấy quyền sách, lẩm bà lẩm bẩm: “Tức chết mà, cả một đám suốt ngày chỉ biết chọc giận mẹ, con trai thúi đúng là tới đòi nợ, chỉ có con gái mới là áo bông tri kỷ.”

Chu Thanh Bách cực kỳ nghiêm túc gật đầu: “Anh cũng cảm thấy như vậy.”

Lâm Thanh Hoà lườm trắng mắt: “Anh còn dám nói cảm thấy với chả không cảm thấy, là ai gieo mầm, hả?”

Chu Thanh Bách âu yếm nhìn vợ: “Anh nào có biết cái bụng của em lại siêu việt tới vậy.”

Quá siêu việt ấy chứ, đẻ một lèo ra ba thằng con trai.

Có điều tương lai có nên sinh một đứa con gái không nhỉ?

Thời gian gần đây hai vợ chồng lăn lộn không ít, mà sao bụng cô vẫn chưa có động tĩnh gì nhỉ?

Lâm Thanh Hoà câm nín, trong lòng thầm mắng sinh con trai hay sinh con gái người phụ nữ làm sao quyết định được, là do t*ng trùng của các anh quyết định nha. Tuy nhiên lúc này không thể nói bậy, im lặng đọc sách là tốt nhất.

Chu Thanh Bách do dự một lúc rồi nói: “Tính tình của mẹ trước giờ vẫn luôn hay lo lắng. Mẹ chỉ lo nhà ta khó khăn nên mới nhiều lời.”

Lâm Thanh Hoà kiên nhẫn nghe anh nói xong, mới cười tủm tỉm nói: “Cho nên ý anh là em sai, em không nên nghĩ xấu lòng tốt của bà, nên làm theo ý bà?”

Chu Thanh Bách không do dự mà ngay lập tức lắc đầu: “Vợ à, anh không phải có ý này.”

Lâm Thanh Hoà lạnh nhạt nói: “Nếu anh cho rằng em là người vợ không hiểu chuyện, là người con dâu không hiếu thuận cha mẹ chồng thì anh cứ nói rõ ràng. Hai chúng ta cũng có thể chia tay tại đây.”

Sắc mặt Chu Thanh Bách trầm xuống.

Lâm Thanh Hoà cười lạnh: “Tiện đây em cũng muốn nói thẳng với anh. Em không quan tâm mẹ anh có ý tốt hay không có ý tốt. Tóm lại em vẫn luôn biết bản thân mình rất hiếu thuận với hai ông bà, bà muốn ăn gì tuỳ thích, muốn lấy gì tuỳ ý. Nhưng việc nhà em, em không cho phép người khác nhúng tay vào. Em đối xử với anh thế nào, đối xử với ba đứa con anh thế nào, có chỗ nào không tử tế, có chỗ nào không hài lòng có thể nói thẳng với em, em rất hoan nghênh. Nhưng nếu để người khác tới đây nói, hừ, đừng trách em không khách khí.”

Dứt lời, cô trực tiếp cầm sách đi vào phòng bọn trẻ, để lại một mình Chu Thanh Bách bất lực ngồi đó.

Tối nay dùng đầu ngón chân cũng nghĩ được Lâm Thanh Hoà xuống lệnh phân giường.

Chẳng qua Chu Thanh Bách đời nào chịu. Ngay trước mặt ba thằng con trai, anh khom người trực tiếp bế cô lên.

Đại Oa, Nhị Oa, Tam Oa hò reo ầm ĩ.

Lâm Thanh Hoà ngượng chín cả mặt.

Đại Oa, vẫn là thằng nhóc này, nó không chê lớn chuyện, chỉ sợ chuyện chưa đủ lớn, hét toáng nhà: “Cha, cha muốn làm gì?!”

Chu Thanh Bách điềm nhiên đáp: “Ôm vợ cha về phòng ngủ. Ba đứa lập tức đi ngủ, sáng mai phải dậy sớm.”

Mùa hè, Tam Oa không ngủ với cha mẹ nữa mà qua phòng bên cạnh ngủ với hai anh trai. Đối với việc này, Chu Thanh Bách rất hài lòng.

Ba anh em đồng ý, hi hi ha ha ôm bụng cười lăn lộn trên giường cực kỳ khoa trương.

Lâm Thanh Hoà bị ôm một mạch về phòng ngủ chính.

“Anh đừng làm trò mèo trước mặt bọn trẻ con có được không?!” Lâm Thanh Hoà cảnh cáo nhưng vì cố gắng đè thấp giọng nên âm thanh phát ra phảng phất giống như đang làm nũng.

Chu Thanh Bách: “Ngủ thôi, ngày mai có nhiều việc lắm.”

Vừa nói vừa thổi tắt đèn.

Lâm Thanh Hoà chưa nguôi giận, Chu Thanh Bách nhỏ nhẹ dỗ dành.

Giở hết công phu…mười phút sau người đẹp nguôi giận, con sói ngay lập tức hiện nguyên hình, lật một cái áp người đẹp xuống dưới thân.

“Lại nữa? ban ngày chưa đủ mệt hả?”

“Không mệt.”

Anh cúi xuống đặt những nụ hôn triền miên…

Giữa chừng, anh bất ngờ dừng lại, ngẩng đầu hỏi: “Về sau còn dám nói “chia tay” nữa không hả?”

Người phụ nữ này quá to gan, có ba đứa con rồi mà lời gì cũng dám nói, phải trừng phạt một lần cho chừa.

Ngay trong lúc đang tấn công dồn dập, bất thình lình anh dừng lại khiến cô như con thuyền nhỏ chới với giữa biển khơi, chỉ còn có cách đầu hàng cúi đầu nhận sai.

Chu Thanh Bách hài lòng ôm lấy cô tiếp tục chìm đắm…

Các cụ nói không sai, vợ chồng đầu giường cãi nhau, cuối giường hoà. Tám giờ lên giường còn giận dỗi đùng đùng quay lưng lại với nhau ấy thế mà đánh một trận tới mười giờ đã thắm thiết như chưa hề có cuộc giận hờn ban nãy.

Sáng hôm sau, Chu Thanh Bách sảng khoái rời giường từ rất sớm, Lâm Thanh Hoà lười biếng ngủ tới sáu giờ mới tỉnh.

Mùa gặt bận rộn, bốn giờ rưỡi trời mới tờ mờ sáng đại đội đã lục tục kéo nhau ra đồng làm việc, chờ tới khi những tia nắng đầu tiền rơi xuống mọi người đã làm được rất nhiều việc rồi.

Cũng may tối qua trước khi đi ngủ đã chưng một nồi màn thầu bí đỏ, món ăn kèm cũng chẳng kịp làm, Chu Thanh Bách chỉ kịp nấu một nồi canh tôm khô ăn chung với màn thầu cho đỡ khô.

Đại Oa, Nhị Oa dậy trễ hơn, ăn sáng xong mới theo chân bà nội ra đồng.

Mặc dù Lâm Thanh Hoà có chút khúc mắc với bà Chu nhưng cô không hề có ý định ngăn cản tụi Đại Oa qua lại với ông bà, cô không phải là người vô lý như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.