Thập Niên 60: Làm Giàu, Dạy Con

Chương 184: Chương 184: Con trai làm nũng




Lâm Thanh Hoà không hề biết người đàn ông của mình đang tự ti.

Cô thoải mái dựa vào lòng anh tiếp tục lẩm nhẩm học từ mới. Phương pháp của cô là không dồn ép quá nhiều, mỗi ngày học thuộc 20 từ mới là được.

Những từ này buổi sáng đã học qua rồi, bây giờ đang ôn luyện lại để khắc sâu vào bộ não.

Ngoài từ mới, còn có các thì và các cấu trúc câu. Tiếng Anh là như thế, không phải học 1 lần rồi thôi mà phải nhai đi nhai lại mới thuộc được.

Dù sao cũng có tuổi, không đua được với lũ trẻ. Chúng vừa học vừa chơi cả ngày không mệt chứ cô tập trung một lúc là đã cảm thấy hơi mệt mệt rồi.

Lâm Thanh Hoà thu sách tiếng Anh vào trong không gian riêng rồi quay qua hỏi Chu Thanh Bách: “Anh có muốn ngủ một lát không?”

Chu Thanh Bách vẫn nhìn chằm chằm vợ nãy giờ, lúc quyển sách to dày vuông vức biến mất hoàn toàn trong lòng bàn tay cô, anh vẫn không khỏi có chút sửng sốt.

Dù sao thì đêm qua nhìn dưới ánh đèn, hôm nay giữa ban ngày ban mặt…uhm…cảm giác rất chi là kỳ ảo.

Thấy anh còn bần thần, Lâm Thanh Hoà nhíu mày.

Chu Thanh Bách lúc này mới lên tiếng: “Ừ ngủ đi.”

Hai vợ chồng dọn dẹp rồi lên giường nghỉ trưa. Chu Thanh Bách đang định xoay người, Lâm Thanh Hoà lập tức cản lại: “Anh nằm xuống ngoan ngoãn nghỉ ngơi cho em.”

Người đàn ông này không chịu có chừng mực gì cả, không sợ lao lực mà chết à, thật là…

Chu Thanh Bách chỉ còn cách ôm vợ thành thành thật thật ngủ.

Lâm Thanh Hoà vừa đặt lưng xuống đã thiếp đi.

Chu Thanh Bách không ngủ mà cứ nằm mải mê ngắm vợ.

Đây là vợ anh bằng xương bằng thịt, đang ở ngay trước mắt anh, anh đang ôm vợ trong lòng, tự an ủi mình xong Chu Thanh Bách mới yên tâm nhắm mắt ngủ.

Ngày mùa đông, vùi mình trong chăn bông là sung sướng nhất. Mới ngủ có 1 giờ đồng hồ, Lâm Thanh Hoà lười biếng không muốn dậy, hai má hồng hồng, cả người như mật như đào, lúc này trông cô hấp dẫn đến mê người.

“Vợ à…”

Vì đã ngủ được một giấc thế nên tinh lực dư thừa, bàn tay to rộng của Chu Thanh Bách bắt đầu du ngoạn trên cái eo mảnh khảnh của Lâm Thanh Hoà.

Được vỗ về vuốt ve, Lâm Thanh Hoà lim dim hưởng thụ, đôi môi mấp máy: “Từ giờ trở đi 3 ngày một lần, tối qua anh đã “ăn thịt” rồi, tính cả hôm nay thì còn hai ngày nữa.”

Chu Thanh Bách khàn giọng nói: “Không phải xuất công.”

Không xuất công đâu có mất sức, vận động cả đêm cũng không hề hấn gì!

Lâm Thanh Hoà còn lạ gì người đàn ông này, chỉ cần cái nhăn mày nhấc trán là cô biết tỏng anh đang nghĩ cái gì rồi. Cô cười vỗ vỗ lên má anh: “Ngoan đi, đừng tưởng em không biết, tiếp tục xoa bóp cho em đi.”

Sau đó cô trở mình, nằm sấp xuống để anh dễ dàng massage.

Không thể không nói bàn tay của người đàn ông này rất sần sùi, thô ráp nhưng lại to dày, ấm áp mang lại cho người ta cảm giác an toàn. Hơn nữa anh khống chế lực đạo rất vừa phải, cô rất thích, cực kỳ thích!

Gu của Lâm Thanh Hoà cô không phải dạng tiểu thịt tươi mà phải là kiểu đàn ông mạnh mẽ và nam tính.

Chu Thanh Bách nghiêm túc xoa bóp cho cô, tất nhiên anh không dại gì mà tranh cãi vấn đề này với cô ngay tại thời điểm hiện tại. Ban đêm anh tự khắc có cách làm cho cô cam tâm tình nguyện phối hợp.

Rõ ràng cô cảm thấy người đàn ông này đang cố tình câu dẫn mình. Đúng là động tác massage rất nghiêm túc nhưng chỗ nào ăn được đậu hũ là ông tướng này ăn không thiếu một miếng, đã thế lại còn chưng cái bản mặt vô tội, làm ra vẻ anh đây rất đứng đắn.

Đáng ghét!

Đang tình cảm mùi mẫn thì các con về nhà.

Mấy anh em nhìn thấy cửa phòng cha mẹ đóng kín mít thì rất tự giác về phòng mình, không làm ầm ĩ như hồi còn bé nữa.

Bắt đầu từ năm nay, Tam Oa đã về phòng ngủ hẳn với hai anh, không ngủ chung cùng cha mẹ nữa.

Nghe tiếng bọn trẻ cười đùa từ cách vách truyền sang, Lâm Thanh Hoà bỗng nhiên cảm thấy bất đắc dĩ: “Tự nhiên có được hẳn 3 thằng con trai.”

Chu Thanh Bách: “Bọn trẻ đều nghe lời em.”

Lâm Thanh Hoà hơi buồn cười, sao mà nghe như lời nịnh nọt vì sợ bị vợ bỏ rơi ấy nhỉ?!

Lâm Thanh Hoà giả vờ lườm anh: “Nghe lời em là đúng rồi, em cho tụi nó ăn ngon mặc ấm. Nếu không nghe lời thì lập tức có gậy đợi sẵn.”

Chu Thanh Bách: “Không cần em phải động thủ, cứ để anh.”

Lâm Thanh Hoà nhịn cười quặn cả bụng, cuối cùng nhịn không nổi, phì cười: “Haha chẳng trách người ta hay nói có mẹ kế liền có cha kế.”

Chu Thanh Bách rất bất đắc dĩ, nhưng vẫn nghiêm túc sửa lại cho đúng: “Em là mẹ ruột của tụi nó.”

Bao lâu nay cô đối xử với anh thế nào, đối xử với các con anh thế nào, trong lòng anh đều hiểu rõ. Cô chính là vợ anh, là mẹ ruột của các con anh. Điều này không gì có thể chối cãi.

Lâm Thanh Hoà không phản bác lời anh. Cô dùng tâm chân thành đỗi đãi với bọn nhỏ, nếu bọn nó dám không hiếu thuận, dám không vâng lời, dám học cái xấu thì cô sẽ cho ăn roi ăn vọt ngay, đừng mong thủ hạ lưu tình.

Nhìn đồng hồ, vừa đúng thời gian chuẩn bị cơm nước. Lâm Thanh Hoà dậy, tiến vào phòng bếp, lấy một nửa thịt gà bỏ vào nồi hầm, một nửa để chút xào mộc nhĩ.

Đang bận việc thì Tam Oa chạy tới phụng phịu: “Mẹ ơi, vớ của con bị rách rồi.”

“Rách? Vớ mẹ mới may cho con mà. Mang đây mẹ xem nào.” Lâm Thanh Hoà đặt nồi gà lên bếp, ủ bột rồi lau tay đi lên nhà.

Quả nhiên đôi vớ của Tam Oa rách một lỗ.

Lâm Thanh Hoà: “Sao phá quá vậy, mới đi có mấy ngày.”

Tam Oa chớp chớp mắt: “Con vẫn đi như bình thường tự nhiên nó rách…ai biết tại sao…”

Lâm Thanh Hoà: “Đi lên giường đất ngồi đợi, tí mẹ vá lại cho.”

Ba anh em mỗi đứa có 2 đôi. Một đôi mới giặt hôm qua, vẫn còn đang phơi ở đầu giường đất, chưa khô cho nên không thể đi được. Thế nên chỉ còn cách ngồi đợi mẹ vá lành chỗ rách rồi đi tiếp.

Tam Oa phóng lên giường đất nhảy nhót.

Lâm Thanh Hoà vào phòng lấy hộp kim chỉ rồi ra ngồi xuống cạnh chỗ Chu Thanh Bách đang đọc báo.

Cô nói nhỏ với anh: “Em nghi thằng Tam Oa muốn mua vớ mới nên cố tình làm rách.”

Chu Thanh Bách nhướn mày: “Hử?”

Lâm Thanh Hoà đưa đôi vớ rách tới trước mặt anh: “Này anh xem, đôi này em mới cắt vải làm cho nó mấy hôm trước xong, hôm nay đã rách một lỗ to thế này rồi.”

Chu Thanh Bách: “Mặc kệ nó, vớ rách thì khỏi mang.”

“Không mang vớ đi giày dễ thúi chân lắm.”

Lâm Thanh Hòa xỏ kim, vừa khâu vừa nói: “Nhưng mà thằng oắt con này lần sau còn dám phá nữa thì em để kệ cho nó thành Tam oa chân thúi luôn.”

Vớ tuy cũ nhưng có hai đôi thay đổi vẫn còn dùng tốt, không cần thiết phải đổi đôi mới.

Chu Thanh Bách âu yếm ngắm nhìn vợ khéo léo vá lỗ rách.

Xong, Lâm Thanh Hoà cắn chỉ rồi gọi Tam Oa tới, đưa đôi vớ cho nó rồi nghiêm khắc đe: “Tam Oa, mang vớ phải giữ gìn cẩn thận, nếu làm rách thì đi chân không.”

Tam Oa chớp mắt nói: “Rách thì mua đôi mới.”

À, quả nhiên không sai, tiểu tử thúi mới tí tuổi đầu đã học hư. Lâm Thanh Hoà nhìn Chu Thanh Bách ý muốn nói “đây là con trai anh!”

Lâm Thanh Hoà: “Tuy rằng cuối năm nhà ta được đại đội phân một chút tiền mặt nhưng ba đứa các con lượng cơm ăn mỗi ngày một nhiều. Thế nên có bao nhiêu tiền mua lương thực hết rồi, không còn thừa đồng bạc nào cả.”

Tam Oa: “Thế còn đặt sữa bò làm gì ạ?”

“Để mấy đứa uống cho lớn cho khoẻ chứ còn làm gì nữa? Thế mà cũng hỏi. Sữa bò là bắt buộc, không thể không uống. Thấy năm nay anh cả cao lên nhiều không? Ít nhất cũng phải thêm 5cm đấy. Mùa đông sang nắm có khi quần áo cũ ngắn hết mất, phải may mới toàn bộ ấy chứ.”

Nói tới đây, Lâm Thanh Hoà bỗng nhiên cảm khái trong lòng. Còn chưa bước vào tuổi dậy thì, Đại Oa đã cao lớn vùn vụt.

Năm nay mới lên mười mà đã xấp xỉ mét rưỡi rồi, cứ cái đà này có khi sang năm sẽ vượt qua mét rưỡi không biết chừng.

Nhưng Tam Oa nào đâu quan tâm tới mấy cái vấn đề cao với chả thấp, nó chỉ đang mải nghĩ tới một đôi vớ mới thôi à.

“Mẹ, đôi vớ này cũ quá rồi, hay mẹ đổi cho con đôi mới đi mà.” Tam Oa cầm đôi vớ trên tay, mẹ vá khéo thế này thì làm gì còn cơ hội làm rách nữa, thế nên nó bèn chuyển qua bài làm nũng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.