Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 62: Đàn ông thối
Em dâu ba lập tức nói với chồng: “Em nói cho anh biết, người chị này của anh chúng ta không thể trêu vào, tránh càng xa càng tốt, em đây cấm anh nhúng tay chuyện của chị ta, nhớ cho rõ đấy?”
Trước đây chồng cô vất vả đi kiếm củi cho chị ta, ấy vậy mà có quần áo tốt lại đem cho anh hai, chồng cô không so đo nhưng cô thì đừng hòng, cục tức này cô nuốt không trôi!
Cậu ba Lâm: “Anh còn có thể làm gì, với lại trong tay anh cũng không có tiền.”
Em dâu ba vội hỏi: “Không phải mấy hôm trước anh đi làm công cho người ta à? Tiền công khi nào phát?”
Cậu ba Lâm: “Ngày mốt”
Em dâu ba vội tính nhẩm trong đầu, chờ tiền phát xuống cô sẽ lập tức thu lên.
Cô nhìn chồng hỏi: “Chỉ có hai đồng? Anh chắc chứ?”
Cậu ba Lâm tức giận: “Người ta bao ăn cơm trưa, trả hai đồng là nhiều rồi.”
Em dâu ba im bặt.Hai hôm sau.
Cậu ba Lâm nói ở nhà không có việc gì làm, anh muốn lên núi đi săn.
Sự thật không phải anh đi săn mà tới tìm Lâm Thanh Hoà.
Chuyện quay về Lâm gia tính sổ hai ngày trước, Lâm Thanh Hoà đã sớm vất ra sau đầu.
Cô không định trở về gây sự, đơn giản chỉ là đánh phủ đầu cho nhà họ Lâm tỉnh mộng, dẹp cái suy nghĩ ăn bám mà không biết xấu hổ lâu nay đi.
Sau hôm đó cô tiếp tục quay lại cuộc sống thường nhật, quên hẳn chuyện Lâm gia, nhưng ngàn vạn lần không ngờ là hôm nay thằng em út tìm tới cửa.
Lâm Thanh Hoà ra mở cửa, nhàn nhạt nói: “Cậu tới đây làm gì, vợ cậu không kể lại cho cậu nghe à, nhà tôi bây giờ khó khăn lắm cậu không sợ bị bà chị nghèo khổ này liên luỵ à?”
“Chỗ tiền này là mấy hôm trước em đi làm công cho người ta kiếm được, chị cầm lấy đi, tiết kiệm một chút, đừng tiêu xài phung phí như trước kia nữa.” Cậu ba Lâm không để ý mấy lời chị mình nói mà trực tiếp móc hai đồng từ trong túi đưa qua.
Anh đi làm tổng cộng được bốn đồng, đưa vợ hai đồng, giấu lên hai đồng hôm nay đưa cho chị gái.
Tự nhiên bị nhét tiền vào tay, Lâm Thanh Hoà quá bất ngờ tới mức ngây ra một lúc, sau khi bình tĩnh lại cô nói: “Cũng xem như không uổng công trước kia chị thương cậu.”
Tuy rằng trước đây nguyên chủ cũng thường nói thương nhưng chỉ là thương mồm thương miệng, có bao nhiêu tiện nghi nguyên chủ chỉ nghĩ tới tên bạch nhãn lang Lâm Thanh Hỉ.
Cậu ba Lâm: “Anh rể là người không tồi, chị nên hoà thuận chung sống với anh ấy, anh rể sẽ không để chị đói.”
Lâm Thanh Hoà: “Ừ, chị biết rồi, cậu vào nhà uống chén trà gừng cho ấm người đi.”
“Không cần, em phải về đây.” Cậu ba Lâm từ chối, không vào nhà mà xoay người đi thẳng.
Hôm nay trong nhà chỉ có Nhị Oa và Tam Oa, Đại Oa cùng cha lên núi săn bắt.
Nhưng lần này hơi xui, hai cha con về tay không.
Nhị Oa kể với cha lúc nãy cậu út tới, đưa tiền cho mẹ, nó đứng trong nhà nhìn thấy hết.
Chu Thanh Bách gật đầu tỏ ý đã biết.
Buổi tối, đợi bọn nhỏ ngủ rồi, anh mới hỏi Lâm Thanh Hoà thực hư thế nào.
Lâm Thanh Hoà đơn giản thuật lại sự việc cùng thái độ của đám người Lâm gia một lượt, cô nói: “Em không nghĩ tới cậu út còn là người có lương tâm.”
Chu Thanh Bách cảm thấy rất bất đắc dĩ, vợ anh làm vậy là có ý gì, thế này là muốn cắt đứt quan hệ với nhà mẹ đẻ à, hay là sao?
Lâm Thanh Hoà: “Trước đây đầu em bị mỡ heo che mất cho nên mới trợ cấp cho một đám bạch nhãn lang. Sau này nhất định em không ngu ngốc như vậy nữa. Giữ lại một đám họ hàng thân thích như thế cũng vô dụng, em lười phản ứng lại bọn họ, tết năm nay em không định về bên đó đâu.”
Chu Thanh Bách nói: “Đừng vì chuyện này mà tức giận, không đáng.”
“Em có tức giận đâu.” Lâm Thanh Hoà nhìn anh: “Em cố ý đấy, bọn họ không bị em chọc cho tức chết là vẫn còn may chán.”
À anh hiểu rồi, thì ra vợ anh hoàn toàn không để bụng chuyện này. Hèn gì, về mấy hôm rồi mà cô không kể tiếng nào.
Chu Thanh Bách đặt tay lên hông cô vợ nhỏ, thấp giọng gọi một tiếng: “Vợ à…”
Ý tự mời gọi rất rõ ràng, từ mấy hôm trước hai vợ chồng đã ngủ chung một ổ chăn, ba đứa nhỏ bị dạt sang một góc. Việc này cô hoàn toàn bị động, nhân lúc cô ngủ say anh tự ý di chuyển chướng ngại vật áp sát mục tiêu.
Lúc cô tỉnh dậy thì việc đã rồi, cộng thêm nể tình anh không lợi dụng cơ hội giỏi trò xằng bậy nên cô đành nhắm một mắt mở một mắt.
Với lại sự nghiệp buôn bán của cô vẫn chưa được giải quyết, cứ nghĩ tới chuyện này là cô lại nghẹn muốn chết, cái đồ đàn ông không biết thức thời này muốn muốn cái gì…nằm mơ đi.
Lâm Thanh Hoà: “Anh mà còn không chịu ngủ thì nằm lui sang bên kia cho em”
“Haizzzz….” Chu Thanh Bách chỉ đơn thuần ôm lấy cô, ghé cằm lên đầu cô, thở dài một tiếng..
Lâm Thanh Hoà: “Than cái gì mà than!”
Tên đàn ông thối này được một tấc là đòi một thước, thời điểm còn nguyên chủ, ngày nào mà không nháo không loạn, bây giờ yên ổn quá chịu không nổi có phải không??
Chu Thanh Bách: “Vợ à, chúng ta là vợ chồng.”
Đúng là anh đang uỷ khuất đấy. Đường đường là một người đàn ông khoẻ mạnh, ôm người vợ danh chính ngôn thuận trong lòng nhưng không được làm gì, này không phải tra tấn thì là gì? Ôm gái đẹp mà tâm bất loạn chỉ có bậc thánh nhân thôi, anh không phải, anh chỉ là một người đàn ông hết sức bình thường!!!
Vợ chồng được pháp luật công nhận, lại có với nhau ba mặt con, anh chỉ muốn thâm nhập gần gũi hơn thôi mà. Chuyện này đâu có gì bất bình thường, không phải sao??
Nhưng vợ anh cứ không cho, nhất quyết không cho!!!
Lâm Thanh Hoà tức giận: “Nếu không phải vợ chồng, anh dám ôm em ngủ?”
Tất nhiên cô đã nảy sinh cảm tình với anh, hơn nữa thật sự mang thân phận vợ chồng, nhưng cô cứ cố tình đấy, làm gì nhau..ờ…???
Ngày nào chưa ấn định xong chuyện buôn bán thì anh đừng có hòng nghĩ tới tới việc “ăn thịt”.
Chu Thanh Bách rầu rĩ nói: “Có mỗi ôm”
Lâm Thanh Hoà: “Không thích thì anh đi mà ôm con trai anh ấy.”
Chu Thanh Bách thức thời ngậm miệng, gia tăng thêm sức tay khoá chặt cô vào lồng ngực. Lâm Thanh Hoà mặc kệ anh đang định nhắm mắt ngủ thì nghe thấy âm thanh từ trên đình đầu truyền xuống: “Lúc nào mới được?”
“Lúc nào cái gì?” Lâm Thanh Hoà đang hưởng thụ cảm giác thoải mái, lồng ngực anh ấm nóng, to dày, êm ái như tấm nệm ở khách sạn năm sao ấy, trên người anh toả ra mùi hương rất dễ chịu, đại khái người ta hay nói là hương vị hormone nam á! =)))
Giọng Chu Thanh Bách có chút nặng nề: “Lúc nào em đồng ý.”
Anh không thể tiếp tục chờ đợi nữa, anh sắp tới cực hạn rồi, hôm nay nhất định anh phải hỏi cho ra kỳ hạn là ngày nào. Cứ mơ hồ chờ đợi thế này sẽ dằn vặt anh chết mất!!
Lâm Thanh Hoà: “Sao suốt ngày anh cứ nghĩ tới việc này thế, anh nghĩ sang việc khác không được à?”
Chu Thanh Bách: “Hai con heo đang phát triển rất tốt, đầu xuân bắt mấy con gà con về nuôi, sang năm anh bắt đầu làm việc kiếm công điểm”
Ý anh muốn nói là tương lai nhất định sẽ tốt, không có điều gì cần lo lắng.
Thế nên không nghĩ chuyện trên giường thì còn muốn anh nghĩ chuyện gì nữa?
Thời cơ đến rồi! Lâm Thanh Hoà nắm bắt cơ hội: “Dựa vào công điểm của anh với hai đầu heo thì đáng là bao. Anh có nghĩ tới cách kiếm tiền khác không?”
“Em có cách?”
Lâm Thanh Hoà do dự một lát, rồi nói: “Em muốn thương lượng với anh một việc.”
“Em nói đi.”
Lâm Thanh Hoà trình bày tỉ mỉ kế hoạch hợp tác với chị Mai: lấy thịt, trích phần trăm, mang lên chợ đen bán. Quả nhiên không ngoài dự đoán, kế hoạch vừa nói ra đã bị Chu Thanh Bách không chút do dự phủ quyết.
Cô giận dỗi quay ngoắt người sang chỗ khác, mặc xác tên đàn ông thối không hiểu thế nào là nắm bắt thời cơ trong kinh doanh.