Thập Niên 60: Làm Giàu, Dạy Con

Chương 150: Chương 150: Tầm quan trọng của nồi sắt




Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 150: Tầm quan trọng của nồi sắt

Sở hữu một trái bóng, Đại Oa tự nhiên có rất đông bạn bè, đi đâu cũng xưng huynh gọi đệ choàng vai bá cổ thân thiết.

Kết bạn là quyền tự do của con trẻ, Lâm Thanh Hoà không can thiệp nhưng cô luôn theo dõi từ xa, nếu nó dám kết bè làm chuyện xấu thì đừng trách cô phạt nặng. Rất may trước mắt vẫn sóng yên biển lặng, Đại Oa chưa gây ra hoạ gì cả.

Hôm sau, mãi đến tận 5 rưỡi chiều hai anh em Đại Oa, Nhị Oa mới sóng vai về tới nhà.

Không nằm ngoài dự đoán, cả hai thằng, từ trên xuống dưới không chỗ nào không dính bùn đất. Lâm Thanh Hoà trực tiếp tống cổ hai đứa nó đi tắm rửa sạch sẽ.

Lát sau, lại một thằng nữa đen xì từ đầu xuống chân chạy về. Không dơ sao được, nhóc con này lăn lê bò toài ra đường chơi bắn bi, đặc biệt là phần đầu gối và khuỷu tay, mài tới mòn cả vải, sắp rách đến nơi rồi.

Lâm Thanh Hoà đã đe Tam Oa rất nhiều lần mà nó toàn quên, tới lúc chơi chán chạy về gần cửa nhà mới sực nhớ ra lời mẹ dặn nên lần nào cũng thế lúc đi oai vệ bao nhiêu lúc về lén lén lút lút bấy nhiêu y chang thằng ăn trộm.

Đuôi mắt thấp thoáng thấy bóng dáng nhỏ tí đang thập thò ngoài cửa chính, Lâm Thanh Hoà quát: “Trốn cái gì mà trốn, đi vào tắm rửa thay quần áo, nhanh lên.”

Tam Oa nặn ra một nụ cười tươi hết sức có thể đồng thời phô diễn kĩ năng vuốt mông ngựa: “Mẹeeee, hôm nay mẹ thật là xinh đẹp!”

Lâm Thanh Hoà trừng mắt: “Đợi lát nữa xem mẹ xử lý con thế nào.”

Sau khi cho ba đứa tắm rửa xong, Lâm Thanh Hoà chuẩn bị sắp mâm. Bữa tối nay có trứng xào hẹ, canh tôm khô ăn với màn thầu.

Hiện tại đang trong thời kỳ giáp hạt, không có lấy một cọng rau xanh nào, chắc ngày mai phải đi đào ít rau dại về ăn mới được.

Vừa dọn cơm nước lên bàn thì ông Chu và Chu Thanh Bách đi làm về.

Lâm Thanh Hoà bảo Đại Oa: “Qua mời bà nội sang ăn cơm đi.”

Đại Oa phóng cái vèo sang Chu gia gọi bà nội.

Lát sau, bà Chu ẵm Tô Thành qua tới.

Cả nhà ngồi vào bàn cùng nhau ăn cơm chiều.

Sau khi ăn xong, Chu Thanh Bách nói chuyện với vợ:

“Năm nay kiểm tra rất gắt gao, gà phải nuôi đúng chỉ tiêu, không được phép vượt.”

Lâm Thanh Hoà vốn đang tính đi bắt thêm hai con, nghe chồng nói vậy đành dẹp bỏ ý định, cô nói: “Không cho nuôi thì thôi, đợi tới lúc thu hoạch vụ hè em sẽ kiếm cái gì khác ngon ngon tẩm bổ cho cả nhà.”

Chu Thanh Bách: “Không cần cầu ký quá, cứ ăn như bình thường là được.”

Chu Thanh Bách không có yêu cầu quá cao trong vấn đề ăn uống. Thức ăn gì anh cũng ăn được, anh chỉ cần no bụng. Tất nhiên, nếu hôm nào có đồ ăn ngon thì anh sẽ ăn nhiều thêm một chút.

Lâm Thanh Hoà gật gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Ngày hôm sau, mọi người đi làm, Đại Oa và Nhị Oa đi học, Lâm Thanh Hòa dắt Tam Oa đi đào rau dại.

Tam Oa hỏi: “Mẹ ơi, trưa nay có được ăn thịt không ạ? Ăn mỗi rau dại thì chán chết.”

Lâm Thanh Hoà: “Sủi cảo nhân rau dại xào trứng gà nhé.”

Tam Oa nghĩ sao nói vậy: “Có thịt mới ngon.”

Lâm Thanh Hoà đáp: “Không có thịt.”

Tam Oa thở dài như ông cụ non: “Không biết đến khi nào mới được ăn thịt tới ngán đây?!”

Lâm Thanh Hoà: “Giỏi mơ mộng quá ha. Nhưng mà không biết chừng sau này con khôn lớn, giỏi giang bản lĩnh sẽ có thể mua thịt ăn mỗi ngày.”

Tam Oa: “Thế mẹ nhớ đợi tới khi con khôn lớn nhé, con sẽ kiếm thật nhiều tiền mua thịt cho mẹ ăn.”

Lâm Thanh Hoà cười: “Ừ, mẹ chờ con.”

“Mẹ, nhìn xem, kia có phải gà rừng không?” Bất chợt, Tam Oa chỉ tay về phía trước, la lên.

Lâm Thanh Hoà nhìn theo hướng tay nó, đích thực là một con gà rừng.

Nhưng vừa nghe thấy tiếng động, con gà đã lẩn vào trong núi.

Tam Oa phụng phịu: “Mẹ thật là ngốc, gà rừng bị mẹ doạ sợ chạy mất tiêu rồi. Nếu có cha ở đây thì tốt quá, nhất định nó sẽ không chạy thoát.”

Lâm Thanh Hoà: “…..” Ờhm, không sai, với bản lĩnh của chồng cô nhất định có thể tóm gọn con gà đó, còn cô thì…thôi tính chi cho mang nhục!

Hai mẹ con đào rau dại, hái ít nấm rừng sau đó dắt tay nhau về nhà.

Đợi Đại Oa với Nhị Oa tan học trở về, Tam Oa liền đem chuyện gà rừng hôm nay thổi phồng lên, cái gì mà lên núi gặp gà rừng nhưng bị mẹ doạ chạy mất.

Lâm Thanh Hoà cảm nhận được hai luồng ánh mắt không mấy vui vẻ phóng ra từ hai thằng con trai lớn, cô xắn tay áo: “Hai đứa ngứa đòn hả?” Ngay cả mẹ mà cũng dám ghét bỏ, hứ!

Nhị Oa: “Mẹ, mẹ bảo cha đi săn đi, thể nào cũng bắt được gà rừng.”

Nó cũng thèm thịt giống em trai.

Lâm Thanh Hoà: “Cha làm gì có thời gian rảnh. Không cần đi làm đổi lương thực nuôi mấy cái tàu há mồm này à?”

Sau đó cô sai hai đứa lớn nhóm lửa, còn mình thì bắt tay vào chế biến món sủi cảo rau dại trứng gà.

Tuy không có thịt nhưng nhân trứng gà với rau dại cũng đủ thơm ngon.

Mọi người đều húp hết nước và cái, không chừa một miếng nào.

Tính ra thì lâu rồi nhà cô không ăn thịt, bọn trẻ đã bắt đầu kêu thèm, vì thế ngày hôm sau nhân cơ hội đi lên chị Mai lấy thịt, Lâm Thanh Hoà tiện thể lấy một dẻ xương sườn từ trong không gian riêng ra.

Miếng xương này có trọng lượng hơn 2 cân, bên trên dính rất nhiều thịt.

Lâm Thanh Hoà lọc lấy thịt vụn làm nhân bánh xuân, còn xương sườn chặt nhỏ nấu canh rong biển.

Coi như cả nhà cũng được một bữa thịt ăn cho đỡ thèm.

====

Bước vào tháng 5 âm lịch, thời tiết ngày một nóng.

Đồ ăn thức uống cũng bắt đầu phong phú lên, bên ngoài rau dại mọc um tùm, trong vườn nhà cải thìa xanh non mơn mởn.

Sáng sớm nay Chu Thanh Bách ra ngoài, mãi tới chạng vạng tối mới trở về. Anh đi mua nông dược.

Khi về anh thông báo với Lâm Thanh Hoà về chuyện nồi sắt.

Hai mắt Lâm Thanh Hoà sáng rực, cô hỏi: “Khoảng bao lâu?”

Chu Thanh Bách đáp: “Tầm nửa tháng.”

Quá tốt rồi, Lâm Thanh Hoà tranh thủ thời gian đi báo tin vui này cho cậu ba Lâm.

Vợ cậu ba đã sinh, 10 ngày trước, nhưng vì lu bu quá nên mãi cho tới bây giờ Lâm Thanh Hoà mới có thời gian lại đây hỏi thăm.

Lần này vẫn là con gái, liên tiếp sinh 3 đứa con gái, vợ cậu ba suy sụp hoàn toàn.

Trên dưới Lâm gia được dịp cười nhạo xem thường. Chị cả Lâm và chị hai Lâm khinh bỉ ra mặt. Ông Lâm và bà Lâm càng ngày càng không vừa mắt.

Một đứa con dâu vô dụng, đẻ con trai còn không biết thì làm được cái gì?

Dùng đầu gối cũng có thể tưởng tượng, vợ cậu ba sống khổ sống sở tới mức nào.

Hồi Lâm Thanh Hoà mới đề cập tới vấn đề chuyển nhà, cậu ba Lâm vẫn còn mơ hồ không chắc chắn lắm nhưng bây giờ anh đã thay đổi suy nghĩ, nhất định phải dọn ra, có chết cũng phải dọn khỏi Lâm gia.

Lâm Thanh Hoà không hề biết chuyện cho tới khi hay tin em dâu ba lại sinh con gái thì chả cần hỏi cũng thừa hiểu.

Cô nói thẳng với cậu ba: “Anh rể cậu đã đặt mua nồi, chưa biết chắc lúc nào sẽ lấy được nhưng nếu mua được chị sẽ đưa cho cậu cái nồi nhà chị đang dùng. Cậu có thể dọn ra.”

Thời này không có nồi sắt tuyệt đối không thể ra ở riêng.

Cậu ba Lâm mừng phát điên: “Chị, có được không?”

Lâm Thanh Hoà: “Được chứ, làm sao mà không được. Chị có thể cho cậu mượn 100 đồng, tuy rằng từng ấy không đủ cất một căn nhà lớn nhưng nên dựng một căn nhà tử tế chắc chắn một chút. Nhà là nơi ở về lâu về dài, không nên tiếc tiền mà qua loa đại khái.”

Cậu ba Lâm mím môi, hít vào một hơi thật sâu rồi nói: “Chị yên tâm, em sẽ cố gắng tích cóp trả lại chị.”

Lâm Thanh Hòa gật đầu đồng ý. Cô gửi cho mợ ba một cân trứng gà.

Haizz, nhắc tới trứng gà lại rầu, trong không gian cũng sắp hết luôn rồi. Lần sau lên thành chắc phải chịu vào chợ đen mua giá đắt vậy.

Lần này cậu ba Lâm không đùn đẩy nữa mà nhận ngay. Vợ ở cữ chẳng có gì ăn, may quá hôm nay chị Thanh Hoà cho cân trứng, có cái tẩm bổ cho vợ rồi.

Lần đi mua nông dược kế tiếp, Chu Thanh Bách mang về một cái nồi sắt.

Lâm Thanh Hoà giải thích với ông bà Chu đây là cậu ba Lâm gửi tiền nhờ mua giúp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.