Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thầy Hà cười: “Lần đầu tiên lên lớp đều vậy. Lớp tiếp theo là của Tô Diệp, lớp hai 1 ...” Anh ấy quay sang nhìn Tô Diệp.
Thấy Tô Diệp từ từ lấy từ trong túi ra một đống đồ linh tinh đồng vụn sắt vụn: dây đồng đứt, bảng điện màu xanh lá cây, còn có một cây súng hàn.
Thầy Hà hỏi: “Ồ, đây là cái gì?”
Ánh mắt tò mò của các giáo viên khác đổ dồn lên người Tô Diệp tới tấp, Chu Nghị liếc nhìn, ánh mắt rơi vào đống đồ dừng trong vài giây.
Tô Diệp nói: “Chuông reo rồi tôi đến lớp trước đây, tan học sẽ từ từ nói với mọi người.”
Thầy Phương thở dài một hơi không thành tiếng, cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia khinh thường. Anh ấy và cô Lưu lần này được tuyển vào đều là sinh viên tốt nghiệp của Học Viện Công Trình Thủy Lợi Điện Lực, anh ấy có một người bạn học xuất sắc khác không được chọn.
Phải, anh ấy vô tình biết được học vấn của Tô Diệp. Kể từ khi biết chuyện này, một người lương thiện như anh ấy sầu não cả đêm.
Không biết phải đối mặt với sự bất công này như thế nào, anh ấy có nên làm việc nghĩa không chùn bước đấu tranh với sự bất công đến cuối cùng không?
Sau khi Tô Diệp rời đi, một người phụ nữ bước vào văn phòng, cô ta chị họ của Lý Hồng Lệ Cao An Na.
Lần này cùng đến với cô ta, còn có giáo viên trung cấp chuyên nghiệp của Cao An Na, như để đòi lại công bằng cho học sinh.
Cao An Na làm loạn với thầy Hà phụ trách khảo hạch: “Tôi muốn hỏi tại sao tôi không trúng tuyển? Tôi nghĩ rằng tôi đã nhận được sự đối xử bất công, tôi muốn xem bài thi lúc đó.”
Giáo viên trường trung cấp chuyên nghiệp nhăn nhó nói nghiêm túc: “Mặc dù học sinh trường chúng tôi không chắc là ưu tú nhất, nhưng nhà trường chú trọng sự công bằng, chúng tôi sẽ không bao giờ dung thứ cho bất kỳ sự áp bức bất công nào xuất hiện đối với học sinh.”
Lời nói gay gắt, không có thiện ý, may là trường học đã sớm chuẩn bị, thầy Hà bình tĩnh lấy tài liệu ra, đưa cho giáo viên đó xem.
Cao An Na lật bài thi của mình, trên bài thi là 32 điểm đỏ tươi. Mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ.
Cao An Na biết các câu hỏi trong bài thi ra rất khó, đạt được số điểm này cũng không có gì lạ, chỉ là lúc này giáo viên đang xem bài thi, Cao An Na không khỏi có chút hụt hơi.
Một lúc sau, cô ta lật bài thi của Phương Chu và Lưu Thu, một người 38, người còn lại 36, sự xấu hổ của cô ta nhạt đi. Cô ta chỉ kém vị trí thứ nhất và thứ hai bốn điểm! Cô ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm, mọi người đều giống nhau, dù sao cũng không phải vấn đề của cô ta!
Lúc này cô ta từ xấu hổ chuyển sang yên tâm, hoàn toàn không để ý đến một tia mỉa mai lóe lên trong cặp kính phản quang của thầy Hà.
Cao An Na hỏi: “Bài thi của Tô Diệp đâu?”
Cao An Na quả nhiên nhận được bài thi của Tô Diệp, trên cột điểm số là 100 điểm gọn gàng. Cô ta sốc đến mức không thể tin được: “Không, không thể nào.”
Em họ tôi nói Tô Diệp tốt nghiệp tiểu học. Cô ấy làm sao có thể thi được điểm cao như vậy? Cao Anna cắn răng: “Các người tiết lộ đề cho cô ấy, chắc chắn là vậy.”
Cao An Na đề xuất kêu Tô Diệp ra, đối chất trực tiếp với cô ta. Thầy Hà không kiên nhẫn nói: “Điều này tuyệt đối không thể, huống chi cô Tô đã lên lớp, chỗ này không phải là nơi để cô gây chuyện. Đồng chí Cao, xin cô yên tâm, trường chúng tôi cũng không chứa một hạt cát nào trong mắt, tuyển dụng là công bằng công chính nhất.”