[Thập Niên 60] Làm Giàu Trong Niên Đại Văn

Chương 34: Chương 34: Đây là… sức mạnh của việc giả vờ (7)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Học sinh Nhất Trung chưa từng gặp một giáo viên như vậy, lên lớp không giống lên lớp chút nào, trong mắt bọn trẻ lóe lên một tia tò mò. Cảm xúc nghịch ngợm đứng ngồi không yên tạm thời bị đè nén lại.

Một cậu bé hào hứng giơ tay: “Con con con, con thích radio nhất, ba con nhận được tin tức từ Đài Phát thanh và Truyền hình Trung ương từ đó, còn nghe được rất nhiều bài hát hay.”

Tô Diệp hỏi: “Vậy con thích nhất là bài gì?”

Lũ trẻ bỗng ríu rít sôi nổi lên “Lấp lánh sao đỏ”: “Hát về Tổ quốc”: “Bắn súng trở về”...”

Tô Diệp vừa nghe vừa lấy các linh kiện ra, giới thiệu vanh vách: “Đây là bảng mạch, đây là rơ le, đây là công tắc, đây là cuộn dây...”

“Chờ một lát cô sẽ làm ảo thuật cho các em, làm chiếc radio mà các em yêu thích nhất.”

Tô Diệp đã dành nửa giờ để lắp ráp lại, nhẹ nhàng căn dặn các học sinh nhắm mắt lại trước khi cầm súng hàn điện lên, cô bắt đầu hàn nối bảng mạch.

Đồng hồ im lặng, chiếc kim chuyển động từng nhịp, thời gian dần trôi qua. Tô Diệp đã nối xong mạch điện, điều chỉnh cuộn dây từ.

Cuối cùng, dưới ánh mắt tò mò, ngạc nhiên của bọn trẻ, Tô Diệp nhấn công tắc, âm thanh của dòng điện rè rè rè phát ra từ chiếc loa cũ.

“Cờ đỏ năm sao tung bay trong gió, tiếng ca mừng chiến thắng vang lên..” một bản nhạc du dương tuôn ra.

Rè rè rè, Tô Diệp điều chỉnh một kênh: “Theo báo cáo ngày 13 tháng 1 của “Nhân dân Nhật báo”, trung ương đã kịp thời phân phát lương thực cứu trợ, vấn đề nạn đói ở tỉnh S bước đầu đã được giảm nhẹ ...”

Tô Diệp lại dịch chuyển, trở lại với bản nhạc du dương vừa rồi, các học sinh dưới bục vui mừng đến mức choáng váng, từng đôi mắt đã rửa sạch tràn đầy sợ hãi, điên cuồng.

Học sinh cấp hai kinh ngạc hét lên: “Trời ơi, cô làm ra một cái radio!”

“Điều này dựa vào khoa học làm ra sao?”

Một học sinh trưởng thành khá sớm lộp bộp nói: “Ba em nói rằng một chiếc radio giá 85 tệ, bằng ba tháng lương của ông ấy! Cô giáo, cô thật tuyệt vời, tiết kiệm được rất nhiều tiền!”

“Hát về Tổ quốc thân yêu, từ nay sẽ giàu mạnh phồn vinh..” âm thanh cao vút truyền ra từ loa và âm nhạc cổ vũ nhất trong cả bài hát.

Nó giống như tiếng nói của các học sinh tại thời khắc này.

Tô Diệp cười híp mắt vặn nhỏ nhạc, cô nhìn những học sinh đang hăng hái nhiệt tình dưới bục giảng, trả lời chúng: “Đúng vậy, cô dùng khoa học để tạo ra chiếc radio mà các em yêu thích. Nó có giá gần một trăm tệ trong cửa hàng, nhưng cô đã làm nó, chỉ với giá hai tệ.”

“Đó là... sức mạnh của khoa học.”

Giọng hát cao vút tràn trề nhiệt tình nói lên tình yêu nước nồng nàn, qua chiếc loa cũ, như hát lên sức mạnh của sinh mạng, tiếng hát nặng nề dội vào lòng mỗi đứa trẻ. Trong mắt chúng lóe lên đóm lửa, từng đứa nhìn giáo viên của mình với sự sùng bái.

Lúc này, bảng mạch thô sơ tạo nên chiếc “radio”, giáo viên bên cạnh chiếc radio, dường như được phủ một tầng ánh sáng trong mắt chúng. Một mầm lửa mang tên “khoa học”, đã gieo vào lòng chúng, nóng đến mức toàn thân chúng nhiệt huyết sôi trào, từng đôi mắt to sáng ngời vô cùng.

Đôi mắt chúng ươn ướt, quyến luyến nhìn cô giáo mới của chúng , ánh mắt dán chặt vào cô giáo không rời.

Đây là... sức mạnh của sự giả vờ. Nhận được sự ngoan ngoãn của chúng, Tô Diệp nghĩ thầm trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.