Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tô Diệp liếc nhìn những người trong phòng, trong một đám người lạ, cô nhận ra hai người: một người là Lý Hồng Lệ làm việc ở Hội Liên Hiệp Phụ Nữ, người kia là hàng xóm phơi thịt trong sân hồi nãy.
Một người phụ nữ đứng tuổi, rất có phong thái lãnh đạo đứng lên, cười mỉm chi nói: “Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, nhà Hướng Tiền cũng tới rồi.”
Hà Mai Mai giới thiệu cho cô: “Đây là vợ của chính ủy, là chủ nhiệm của Hội Liên Hiệp Phụ Nữ. Trong thời gian này rất quan tâm tình hình công việc của cô.”
Cô ấy lần lượt giới thiệu những người khác trong phòng với Tô Diệp, Tô Diệp cũng nói vài lời khách sáo: “Cảm ơn lãnh đạo đã quan tâm.”
Nhóm phụ nữ tràn đầy tò mò về Tô Diệp, từng ánh mắt tò mò và soi mói rơi vào người Tô Diệp, giống như những tia X-quang mạnh nhất.
Tô Diệp quá nổi tiếng trong khu tập thể trong tháng này!
Cố Hướng Tiền là người đàn ông độc thân hoàng kim của khu tập thể, tuổi còn trẻ đã đạt được địa vị rất cao, học vấn tốt tố chất cao, thiệt thòi là ba anh vinh quang hy sinh khi anh còn nhỏ, nhiều năm qua các lãnh đạo lớn nhỏ đều làm mai cho anh không ít. Ngay khi mọi người nhao nhao nghĩ rằng anh sẽ cưới con gái của lãnh đạo, không ngờ anh quay đầu đón con gái của đồng đội của ba mình từ quê lên.
Trong lòng mọi người thương tiếc biết bao, quả thật là một bông hoa cắm trong bãi cứt trâu.
Bản thân Tô Diệp lại không thèm quan tâm, căn bản không biết trân trọng hạnh phúc.
Nghe nói cô gom bát của nhà ăn một tuần không trả lại cho người ta, ham ăn biếng làm, ăn sạch lương thực cũng không muốn đi làm. Đồng chí Cố Hướng Tiền vất vả được nghỉ về nhà, cương quyết đuổi người ta đến phòng thường trực ngủ cả đêm.
Trăm nghe không bằng một thấy, thì ra cô là người như vậy!
Có người ánh mắt rơi vào tay Tô Diệp, muốn nhìn xem trên móng tay của cô có phải có bùn đất rửa không sách như lời đồn không; có người ánh mắt đánh giá Tô Diệp, nhìn vóc người gầy gò của cô, mắt lộ ra vẻ thương tiếc. Có người hỏi về công việc của Tô Diệp.
Tô Diệp đi rửa tay, ngồi xuống, cô xòe ngón tay ra: “Sao thế, cứ nhìn chằm chằm vào tay tôi, chê tay tôi dơ sao?”
Người vợ quân nhân bị điểm danh nháy mắt lắc đầu ngượng ngập: “Đâu có đâu có. Đồng chí Tô đừng hiểu lầm.”
Lãnh đạo đang nhìn, không ai gánh nổi chiếc mũ lớn như vậy.
Lý Hồng Lệ cắn hạt dưa không đếm xỉa tới, nhìn sang một bên, một người phụ nữ khác bắt gặp ánh mắt của cô ấy liền nói về chuyện Tô Diệp tìm việc:
“Đồng chí Tô, cô đến chỗ chúng tôi đã hơn một tháng, còn chưa giải quyết chuyện công việc, nhân hôm nay mọi người đều có mặt, giúp cô giải quyết chuyện khó khăn này!”
“Mọi người đều quan tâm cô.” Một người phụ nữ mặt tròn nói.
Một người hai người chủ động quan tâm đến công việc của đồng chí, chủ nhiệm của Hội Liên Hiệp Phụ Nữ nghe vậy gật đầu hài lòng, như vậy mới có hương vị tình cảm tập thể.
Cô ấy cau nhẹ đôi lông mày tràn đầy lo lắng cho Tô Diệp: “Tô Diệp tôi nghe nói rằng dường như cô không thích đi làm, văn phòng bên này giới thiệu công việc cho cô, cô không đăng ký cái nào cả. Thay vào đó đăng ký vị trí giáo viên Nhất Tiểu. Con người có chí tiến thủ, có tầm nhìn là chuyện tốt, nhưng chúng ta phải thực tế chút có phải không?”
Chủ nhiệm nói một cách thấm thía, nói rồi nắm tay Tô Diệp vỗ vỗ.