[Thập Niên 60] Làm Giàu Trong Niên Đại Văn

Chương 19: Chương 19: Nếu thành công tìm được việc làm (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Em bé không nạp đủ dinh dưỡng dễ trở thành em bé đầu to, nội tạng phát triển không đủ.

Tô Diệp nhìn đứa bé nhỏ nhỏ trong lòng Hà Mai Mai, bé đang cố gắng bú sữa bột làm từ tảo lục, so với những đứa bé uống sữa bột nhập khẩu chất lượng cao mấy trăm tệ một lon mà Tô Diệp biết, khẩu phần ăn của bé quả thực sơ sài đến mức không thể chịu nổi.

Tô Diệp nuốt nước miếng, đột nhiên đứng dậy nói: “Trong nhà còn có việc tôi phải về gấp, hôm nay không ăn màn thầu bột mì được, lần sau đến nhà tôi, tôi chiêu đãi cô.”

Mẹ chồng Hà Mai Mai lầm bầm: “Ghế còn chưa ngồi ấm, sao nói đi là đi rồi!”

Hà Mai Mai ôm đứa bé chuyên tâm cho bú, nói: “Có lẽ là da mặt mỏng.”

“Cô ấy là vợ của đội trưởng Cố, mới theo quân không lâu.”

Lần trước khi Hà Mai Mai gặp Tô Diệp ở nhà ăn, rất nhiều người cười nhạo Tô Diệp không có lương thực ăn. Hôm nay nhà Hà Mai Mai có việc vui, lần đầu tiên hấp màn thầu bằng bột mì mới mời Tô Diệp đến.

“Thì ra đây là vợ của đội trưởng Cố! Tại sao cô ấy lại khác với những gì người khác nói, mẹ trông có vẻ là người đàng hoàng.” Mẹ chồng của Hà Mai Mai nói.

Ngày hôm sau, danh sách tuyển dụng giáo viên của trường Nhất Tiểu thành phố được công bố.

Trong danh sách không có Tô Diệp, những người trong danh sách quả nhiên là sinh viên trung cấp chuyên nghiệp.

Mặc dù Tô Diệp có sự chuẩn bị tâm lý từ sớm, nhưng xem xong danh sách vẫn không tránh được nỗi thất vọng, cô hỏi giáo viên của trường trung học: “Khi nào công bố danh sách tuyển dụng giáo viên của trường trung học vậy?”

“Vẫn chưa rõ.” Giáo viên đáp.

Hà Mai Mai đang dạy học sinh cấp 2 tại Nhất Trung, sau giờ học cô thuận đường đến xem danh sách tuyển dụng giáo viên tiểu học, tình cờ gặp Tô Diệp đến xem kết quả.

Hà Mai Mai nhanh chóng xem lướt qua giáo viên tiểu học được nhận vào năm nay, cả ba sinh viên trường trung cấp chuyên nghiệp đều được đặc cách thu nhận, hai sinh viên còn lại được chuyển đến Nhị Tiểu.

Cô ấy an ủi Tô Diệp: “Tôi có một người họ hàng làm việc trong nhà máy rượu, chỗ đó thiếu công nhân nữ, nếu cô không chê thì có thể đi xem thử. Tôi nhờ anh ta viết một lá thư giới thiệu cho cô.”

Tô Diệp nào còn lòng dạ kén chọn, để không đến mức lưu lạc thức khuya dậy sớm quét đường, quét nhà vệ sinh công cộng, cô giờ thì việc đến là không chối từ.

Cô nghe xong thì mừng rỡ: “Sao mà chê được! Cảm ơn cô, đồng chí Hà.”

“Đừng gọi tôi là đồng chí Hà. Tôi nghe thấy còn tưởng rằng lãnh đạo đang gọi tôi. Gọi tôi Hà Mai Mai là được, theo lý mà nói tôi nên gọi cô là chị dâu, nhưng thấy cô trẻ tuổi, xin lỗi đã chiếm ưu thế của cô.”

Hà Mai Mai đã hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi rồi, mà Tô Diệp vừa tròn mười tám, hai người căn bản không cùng thế hệ.

Tô Diệp - cưa sừng làm nghé giả vờ non nớt - xua tay, tỏ ý hoàn toàn không quan tâm: “Không sao, cô gọi thoải mái đi.”

Hà Mai Mai đưa Tô Diệp đến nhà máy sản xuất rượu tìm họ hàng giới thiệu cửa sau, Tô Diệp đưa thư giới thiệu tổ chức viết cho cô, người đó xem xong gật đầu.

Vợ quân nhân, tổ tiên 3 đời làm nông nghèo, xem ra là một người đứng đắn. Anh ta gật đầu.

Học vấn tiểu học, anh ta cau mày không lộ dấu vết. Tuy nói công việc trong nhà máy không có hàm lượng kỹ thuật gì, nhưng mù chữ thì không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.