Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mãi cho đến khi kỳ thi tuyển sinh đại học khôi phục, quốc gia bắt đầu coi trọng giáo dục đại học, coi trọng bồi dưỡng nhân tài chất lượng cao, trường trung cấp chuyên nghiệp mới dần sa sút.
Trước đây Tô Diệp dạo qua các diễn đàn có thể thấy người già cảm thán “sinh viên trường trung cấp chuyên nghiệp trước đây còn đáng giá hơn thạc sĩ”, ồ, nghe khẩu khí rất lớn, nhưng tìm hiểu kỹ sẽ phát hiện sinh viên trường trung cấp chuyên nghiệp thực sự đánh bại thạc sĩ.
Chỉ về phương diện đãi ngộ là không có cửa so, sinh viên trung cấp chuyên nghiệp đi học không cần tiền còn có trợ cấp trên các phương diện của quốc gia, đơn vị quỳ lạy xin người.
Trong thời đại mà công việc phụ thuộc vào giới thiệu, học vấn trung cấp chuyên nghiệp đại biểu người nhận được hoan nghênh trong thời đại, mấy sinh viên trung cấp chuyên nghiệp hoàn toàn có thể chẹt chết con đường của Tô Diệp.
Sau khi Tô Diệp phổ cập kiến thức xong, trong phòng phát sóng trực tiếp nghênh đón vài giây im lặng đáng sợ.
[...]
Tô Diệp cười híp mắt gọt xong bút chì, [Sợ cái gì, cứ làm là được.]
Đề thi của tiểu học chỉ có một bài, chỉ bao gồm ngữ văn, toán học, mỹ thuật, đề rất đơn giản, Tô Diệp dùng thái độ nghiêm túc nhất làm bài, dù là như vậy cô vẫn mất nửa giờ mới làm xong đề. Các đối thủ cạnh tranh khác còn đang mắc kẹt ở câu hỏi lớn cuối cùng của hội họa.
Sau khi lên bục nộp bài thi xong thấy trên bàn giám thị vẫn còn vài bài thi dư, trên đó in mấy chữ lớn “Đề thi tuyển giáo viên trung học”. Hóa ra hôm nay ngoài đợt tuyển giáo viên tiểu học thành phố ra, còn một phòng tuyển giáo viên trung học, phòng thi tuyển ở phòng học bên cạnh.
Trường tiểu học này, cũng là trường tiểu học trực thuộc của trường trung học này.
Tô Diệp nhìn bài thi mắt sáng lên, cầu xin giám thị cho cô làm bài thi này. Trong mắt Tô Diệp, đây đâu phải là bài thi, nó rõ ràng là phiếu ăn dài hạn làm bằng vàng!
“Đồng chí, cô có thể cho tôi làm thử bài thi này không?”
Giám thị không nói gì đối với yêu cầu của Tô Diệp.
Tô Diệp hạ giọng, tiếp tục quấn lấy mãi không bỏ cuộc: “Dù sao bài thi có giữ lại cũng lãng phí, chi bằng cho tôi thử đi.”
“Bài thi in dầu đắt biết bao nhiêu, đừng lãng phí công sức của các đồng chí công nhân.”
Giám thị vẫn bất động như cũ.
Tô Diệp ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: “Tôi cho rằng đề thi tiểu học đơn giản như vậy, rất khó để sàng lọc ra giáo viên xuất sắc như tôi vậy. Để vuột tôi sẽ là một tổn thất không thể lường được.”
Tô Diệp dùng ánh mắt khẩn cầu, kiên định nhìn giám thị, như thể không đưa đề thi cho cô thì cô sẽ không đi. Trong mắt cô lộ ra một phần kiêu ngạo, ba phần kiên trì, sáu phần không biết xấu hổ.
Giám thị cuối cùng ho một tiếng, đưa bài thi cho cô: “Còn một tiếng, viết tốt vào.”
[Phụt—coca cola của tôi phun đầy màn hình.]
[Hahahaha tôi thực sự phục rồi, cô còn có thể càng không biết xấu hổ hơn không]
[Người livestream mặt của cô rơi xuống đất kìa, mau nhặt lên]
[Tôi không có cách nào nhìn thẳng nữa, sợ nhất là “mắt sáng lên” của cô]
Tô Diệp vui vẻ ôm bài thi xuống viết soàn soạt, độ khó của bài thi trung học quả nhiên không cùng một đẳng cấp với bài thi tiểu học.
Để xét tuyển vào trường trung cấp chuyên nghiệp, điểm kiến thức trung học cơ sở hiện nay khá khó.