Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cái khó nằm ở chỗ rất nhiều đơn vị, nhà máy đưa ra ngưỡng về trình độ học vấn khi tuyển dụng lao động. Học vấn giống như vàng trong thời đại này, vô cùng giá trị, học vấn trung cấp chuyên nghiệp là đủ để ngạo mạn xưng hùng xưng bá.
Thật không may, chủ nhân thân thể này tốt nghiệp tiểu học, được giao công việc lao động chân tay hoặc công việc mệt nhọc.
Chủ nhân thân thể này chỉ muốn công ăn việc làm ổn định, ăn cơm nhà nước, không muốn vào thành phố lại còn làm công việc giống người dân quê. Một tháng sắp trôi qua, tổ chức tìm mấy lần cũng không có công việc đầy đủ, chỉ đành ngày ngày miệng ăn núi lở.
Bà Chu dậy từ sớm quét dọn hành lang, thấy Tô Diệp rời nhà từ rất sớm, bà ấy sửng sốt.
Tô Diệp nhìn thấy nụ cười nở bừng trên khuôn mặt bà ấy: “Bà Chu chào buổi sáng.”
“Hôm nay dậy sớm vậy?” Chu Hoằng Hàm cầm chổi hỏi.
Tô Diệp xấu hổ sờ mũi, nhớ lại ngày đầu tiên cô tỉnh dậy, lời đồn đãi “ngủ như heo khiến chồng mới cưới không có nơi nào để đi nửa đêm về quân đội” đã lan truyền khắp khu tập thể.
Nghĩ đến điều này, Tô Diệp phải nhân lúc trước khi nữ chính quay lại ly hôn với Cố Hướng Tiền. Tô Diệp không hứng thú đến việc vả mặt người khác bốp bốp.
Tô Diệp ho nhẹ một tiếng: “Cháu đi tìm tổ chức giải quyết công việc.”
Bà Chu nói: “Đó là một điều tốt, tìm việc phải nắm bắt thời gian, sắp tết rồi rất nhiều đơn vị không tuyển nhân viên nữa, nhân lúc trước tết tìm còn có trợ cấp lương thực mà đơn vị phát ăn tết.”
“Trợ cấp lương thực” trong miệng Chu Hoằng Hàm là chỉ đến việc cung cấp trợ cấp hạt dưa, đậu phộng, đồ ăn nhẹ hiếm thấy ở chợ, nhân viên thành thị có thể nhận nửa ký đậu phộng có vỏ, hai lạng rưỡi hạt dưa do đơn vị phát miễn phí vào cuối năm.
Các đơn vị có phúc lợi tốt còn tăng trợ cấp cho ngũ cốc tinh chế, chẳng hạn như nửa ký ngũ cốc tinh chế và hai lạng rưỡi đồ ăn nhẹ.
Trong mắt Tô Diệp của thế hệ sau điều này chẳng đáng nhắc đến, nhưng đặt ở hiện tại năm 60 ngày nào bữa nào cũng ăn bánh bao đen không nhân mì đen, khắp nơi mất mùa, khoản trợ cấp này là một của cải quý giá.
Tô Diệp gật đầu, nói lời tạm biệt với bà ấy.
Bà Chu vung chổi, nói thờ ơ: “Khi cháu đến Hội Liên Hiệp Phụ nữ tìm việc, nhớ nói với các đồng chí một tiếng cháu là vợ của Hướng Tiền.”
Lời này vốn dĩ Chu Hoằng Hàm căn bản sẽ không nhắc với Tô Diệp, nhưng ma xui quỷ khiến bà ấy lại thêm vào câu này.
Văn phòng Hội Liên Hiệp Phụ nữ.
Hội Liên Hiệp Phụ Nữ ở khu tập thể quân đội là tổ chức phi chính phủ do một số phụ nữ liên hợp thành lập tự phát. Thực hiện công việc lẽ ra là công việc của văn phòng khu phố, văn phòng khu phố ra vào khu tập thể gia đình không tiện, Hội Liên Hiệp Phụ Nữ bèn gánh lấy nhiệm vụ này.
Tô Diệp nhớ tới lời bà Chu, mở miệng tự giới thiệu gia đình mình: “Tôi là Tô Diệp đến từ Đại đội Quang Minh huyện Hồng Quang thành phố T tỉnh Y, chồng tôi là Cố Hướng Tiền đến từ Đại đội đặc chủng liên XX.”
Sáng sớm văn phòng đã có ba người đồng chí nữ đến làm việc rồi, một người đang quét dọn vệ sinh, một người đang đọc báo, người còn lại đang sắp xếp hồ sơ.
Đồng chí nữ phụ trách sắp xếp công việc cho Tô Diệp nghe vậy liền gấp tờ báo lại, lấy một tờ đơn từ trong ngăn kéo ra, đưa Tô Diệp điền vào.