[Thập Niên 60] Làm Giàu Trong Niên Đại Văn

Chương 12: Chương 12: Trong túi có bao nhiêu mì, muốn bán không? (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Một đồng chí trung thực nổi giận: “Lý Hồng Lệ, cô muốn làm gì? Người ta tốt xấu cũng là chiến hữu cách mạng của đội trưởng Từ, cô lấy những công việc kỳ cục xấu xí ra lừa gạt người?”

Lý Hồng Lệ nhẹ nhàng tặc lưỡi một tiếng, cắn hạt dưa cung ứng hiếm có trên thị trường.

“Tôi làm gì có lừa người? Không phải tôi đã cố hết sức, giới thiệu cho cô ấy công việc giáo viên tiểu học sao? Một tháng 15 kí lương thực, tiền lương hai mươi tệ, đãi ngộ tốt biết bao.”

“Cô hoàn toàn không nói với cô ấy rằng có năm sinh viên trường trung cấp chuyên nghiệp đang tranh giành, giới thiệu và không giới thiệu thì có gì khác nhau? Cô nên nhanh chóng tiến hành công việc của Tô Diệp đi! Mấy ngày trước bên văn phòng khu phố không phải còn thiếu nhân viên văn phòng sao, còn có công viên thành phố tuyển nhân viên bán vé, nhà máy dệt tuyển công nhân nữ, những việc này rõ ràng có thể giới thiệu cho cô ấy.”

Bên phía Lý Hồng Lệ chỉ truyền đến âm thanh cắn hạt dưa giòn tan.

...

Tô Diệp đã hoàn thành vấn đề công việc, lại nhận được phần thưởng nửa ký mì sợi, vui cực. Cô cất nửa ký mì sợi trứng gà, hứng chí bừng bừng rời khỏi khu tập thể quân đội.

Tô Diệp sắp hết lương thực rồi, mặc dù ngũ cốc tinh chế rất ngon lại không thường ăn, hai ba bữa là ăn sạch. Ăn mì sợi sướng thì sướng đó, nhưng ăn xong hết lương thực thì buồn lắm.

Nó còn có thể phát huy giá trị càng lớn hơn.

Tô Diệp đến chợ đen. Chợ đen là một sản phẩm của thời đại kinh tế kế hoạch, mọi người thường trao đổi một số thực phẩm ở chợ đen. Tô Diệp mang theo nửa ký mì sợi trứng gà, nghe ngóng hồi lâu mới lang thang đến khu vực gần chợ.

Cô siết chặt áo khoác bông, nhìn dòng người qua lại trên đường tìm người mua cho mình.

Người trên đường đa phần là người mặt vàng gầy gò, ai cũng gầy gò ốm yếu, Tô Diệp nhìn hồi lâu cũng không thấy một người mập mạp nào. Đâu giống thế hệ sau đi dạo trên đường bắt đại thôi cũng được một đống, cứ mười người thì có năm người tuyên bố rằng họ cần giảm cân.

Trẻ con, người già Tô Diệp trực tiếp bỏ qua, một người không có tiền mua, một người cần cù tiết kiệm thích mặc cả. Một lúc sau, đôi mắt của Tô Diệp đột nhiên sáng lên.

Lúc này một người phụ nữ đi đến phía cô. Người phụ nữ trạc ba mươi tuổi, chỉn chu trong trang phục Trung Sơn, quấn một chiếc khăn quàng cổ sợi bông trắng. Ăn mặc ra dáng một gia đình giai cấp tư sản dân tộc, kinh tế khá giả, công việc thể diện phúc lợi tốt, rất chú trọng hình tượng.

Trước khi Tô Diệp đến đã làm khóa huấn luyện tâm lý, may mà da mặt cô dày, gan to, dũng cảm đến chợ đen không tưởng trong truyền thuyết bán lương thực. Với thân phận của mình, nếu cô bán lương thực ở chợ đen bị bắt thì sẽ mất mặt vô cùng.

Tô Diệp thận trọng lướt qua người đồng chí nữ, giả vờ vô tình để lộ ngũ cốc tinh chế trong ba lô, ánh mắt mãnh liệt nhìn cô ta.

Lần thứ hai lại vô tình lướt qua cô ta mà đi.

Khi xuất hiện trước mặt người phụ nữ lần thứ ba, người phụ nữ chủ động tóm lấy Tô Diệp, kéo cô đến một con hẻm xoàng xĩnh bên cạnh.

“Trong túi của cô có bao nhiêu mì sợi, có bán không?” Cô ta thấp giọng hỏi, nói xong còn nuốt nước miếng.

Tô Diệp gật đầu: “Chỉ nửa ký thôi. Nếu cô cho tôi năm tệ kèm phiếu một ký lương thực tôi sẽ bán cho cô.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.