Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trần Tư Vũ cắn răng, hỏi: “Nếu đợi đến khi Hiên Ngang đưa cho ông mấy món đồ cổ rồi, ông còn bảo vệ thằng bé không?”
Nhắc đến đồ cổ, Lão Mao Đầu ho khan một tiếng: “Khụ...khụ, đương nhiên rồi.”
Sầm một tiếng, cái kìm gắp than bay thẳng vào nõ tẩu, Lão Mao Đầu còn chưa kịp định thần lại, một ngón tay mảnh khảnh suýt chút nữa chọc vào hốc mắt của ông ta: “Ông già chết tiệt này, dám coi những con người thời đại mới như chúng tôi như kẻ hầu người hạ, xem tôi có đánh chết ông không!”
“Tiểu nha đầu, có tin ông đây chỉ cần lên tiếng là có thế tống cô vào tù không? Lão Mao Đầu gân cổ: “Cô có muốn thử?”
Trần Hiên Ngang ngẩn người, nhưng cũng cắn răng không nói gì.
Trần Tư Vũ thu tay lại, nói: “Lão thái giám, tôi thương hại ông là một người tàn phế, tôi không thèm động vào ông. Trần Hiên Ngang cũng sẽ không đến phòng lò hơi nữa, nhân lúc tôi còn chưa tức giận, mau cút khỏi đây cho tôi.”
Nhưng những lời cô nói khiến Lão Mao Đầu bật cười.
Cô không những không muốn đi, mà còn không để Trần Hiên Ngang đốt lò hơi nữa, cô tính là gì.
Lão Mao Đầu muốn thả chiêu lớn hơn: “Cô có biết mẹ của Hiên Ngang là ai không, có biết là một khi tôi nói ra lai lịch của cô ta, hai người sẽ phải ngồi tù không.”
Cái kìm than đập vào mái tóc lưa thưa của ông ta, Trần Tư Vũ mắng: “Ông già biến thái, khốn khiếp, nửa đêm đến gọi cửa là để sờ mông tôi, tôi muốn đến chỗ lãnh đạo báo cáo ông giở trò lưu manh.
Lão Mao Đầu ánh mắt choáng váng, ông ta rên rỉ: “Tôi... tôi là người đã bị hoạn rồi.”
Cô muốn vu khống lão thái giám này, nói ông ta lưu manh.
“Phì, nếu thật sự bị hoạn*, sao hôm qua ông sờ mông tôi, nào, cởi quần ra tôi xem, của ông có cắt sạch sẽ không, nào, ông lại sờ mông tôi rồi!” Lại là một cái đánh từ chiếc kìm gắp than.
*Hoạn: Đề cập đến việc cắt bỏ tinh hoàn hoặc buồng trứng, không thể sinh đẻ, những thái giám hồi xưa khiếm khuyết ở bộ phận sinh dục nên không thể có gia đình riêng, được đưa vào cung kính vua chúa để hầu hạ những việc cẩn mật.
Chiếc kìm sắt rơi như mưa vào cái đầu hói bóng loáng, kêu lên tiếng bang bang, đánh xong chuyển sang đạp, vừa đạp vừa đánh.
Âm thanh lách cách vang lên giữa khu tập thể trong màn đêm khuya khoắt.
Những gì mà Trần Hiên Ngang được biết, Lão Mao Đầu quả thật đã bị hoạn, cậu còn từng nhìn cái đại bảo bối ấy của ông ta.
Nhưng vì sao lại gọi là hoạn không sạch sẽ chứ?
Lão Mao Đầu cũng không phản bác lại, bị đánh cho đầu óc choáng váng, lại bị một cái đạp mạnh, kêu lên một tiếng nghẹn, nằm sấp xuống, như một con chó gặm phân trong khu tập thể.
Cả đại tạp viện, mỗi hộ có một phòng, mọi người sống trong tầm mắt của người khác.
Nhìn thấy ông ta nằm dưới đất, Trần Hiên Ngang càng thêm lo sợ, sợ rằng ông ta sẽ nổi giận, nói trước mặt mọi người mẹ cậu là đặc vụ của kẻ địch.
May mà có người mở cửa sổ: “Lão Mao Đầu, ông cãi nhau cái gì.”
Lão Mao Đầu với cái đầu đầy cục u, cố giãy giụa đứng dậy, một tiếng bang vang lên, chiếc nõ tẩu đập vào đầu.
Trần Tư Vũ như một thần binh hạ trần, hai tay chống eo, trong mắt tóe lên cơn thịnh nộ.
Cô chắc rằng Lão Đầu chết tiệt này hoạn chưa sạch sẽ, ông ta còn không dám cởi quần, vậy nên mới dám vấy bẩn, dám đánh chết ông ta.
Quả nhiên Lão Mao Đầu chột dạ, giọng nói hạ dần: “Tôi... tôi té ngã.”