Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng trong sách gốc, nữ chủ sống lại bởi vì chuyện xuống nông thôn mà cực hận nữ phụ, sau khi nữ phụ xuống nông thôn, lợi dụng tiên cơ mình sống lại, không từ thủ đoạn trả thù cô, đến nỗi nữ phụ đi vào con đường cũ của cô ấy, bệnh chết ở nông thôn.
Tuy đoạt bàn tay vàng nữ chủ sống lại không quá đạo lý, nhưng Trần Tư Vũ ngồi tròn hai mươi năm trên xe lăn, khó khăn lắm mới sống lại lần nữa, cô không muốn chết trong sự trả thù của nữ chủ sống lại, để tự bảo vệ mình, nhất định phải đi tìm em trai ruột kia, cũng nghĩ cách ở lại trong thành.
Nghĩ tới đây, nước mắt cô như mưa rơi xuống: “Mẹ, xin lỗi.”
Dù sao cũng là mình nuôi lớn, cô đã nhận sai, Phùng Tuệ cũng không nói gì: “Biết sai là tốt rồi.”
Nhưng Trần Tư Vũ khống chế đôi chân linh hoạt quỵ xuống trước mặt bà nội: “Con chẳng qua chỉ là con nuôi được nhận, xa cách một bụng với mẹ, Niệm Cầm mới là mẹ sinh, chỉ cần chị Niệm Cầm vui vẻ, con chịu thiệt cũng không sao.”
Thực ra vốn cũng không phải là cô đẩy, là Trần Niệm Cầm sống lại, đổi ý, không muốn xuống nông thôn, để có thể ở lại cố ý ngã.
Trần Tư Vũ lại không phải người ngu, mới không cần cõng nồi.
Bà nội tức giận hít mạnh: “Phùng Tuệ, chúng ta là nhà cách mạng, không được nói lời vu oan giá họa.”
Phùng Tuệ sốt ruột: “Mẹ, Niệm Cầm là một đứa trẻ thành thật, chưa bao giờ nói dối, huống chi con bé có người làm chứng.”
Bà cụ thở dài một hơi, bà nhìn hai đứa trẻ từ nhỏ đến lớn, biết tính cách các cô, cũng biết Tư Vũ vừa yêu thích Phùng Tuệ, cũng thích Niệm Cầm, coi bọn họ là mẹ ruột và chị gái ruột, đương nhiên không tin Tư Vũ đang yên đang lành, sẽ cố tình đẩy chị gái ngã xuống cầu thang.
Mắt thấy bầu không khí khó xử, Trần Tư Vũ ôn nhu nói: “Mẹ, con cũng không phải không thể không về nông thôn, con còn một gia đình, chỉ cần con dời hộ khẩu qua, cũng không cần xuống nông thôn.”
Phùng Tuệ: “Nhà ba ruột con không được, thành phần nhà ông ấy quá tệ, con qua đó phải ở chuồng bò.”
Bà nội gật đầu thật mạnh, đầu năm nay thành phân ngược lại quan trọng.
Tuy ba ruột Trần Tư Vũ là anh hùng chiến đấu, nhưng thành phần nhà vợ kế của ông ấy rất tệ, sẽ làm thành phần cả nhà tệ, quay về nhà kia, còn không bằng xuống nông thôn.
Mà quan trọng hơn là, nếu Tư Vũ không xuống nông thôn, vợ chồng Phùng Tuệ lấy đâu ra thêm một phần phí sinh hoạt, nuôi thêm một đứa con gái.
Nhà bọn họ vốn cũng không có cuộc sống dư dạ, đúng là họa vô đơn chí.
Bà cụ nghĩ tới nghĩ lui, lúc này trong lòng đã buông lỏng, muốn để Trần Tư Vũ xuống nông thôn.
Trần Tư Vũ hít mũi, nói: “Cháu biết nhà cháu thành phần không tốt, nhưng nếu về nông thôn, thì sẽ không được gặp lại bà nội nữa.”
Lại nức nở, cô nói: “Từ nhỏ cháu đã ngủ cùng bà nội, sẽ không rời khỏi bà nội, cháu có thể rời khỏi nhà, nhưng cháu muốn gần bà nội một chút.”
Bà cụ vốn là một người mềm lòng, cháu gái thể hiện như vậy, bà cụ đâu thể chịu nổi.
Bà cụ vỗ vai Tư Vũ, nói: “Được được được, ở lại thành. Không phải là gia đình lão Cửu thối sao, dầu gì cũng là hộ độc lập, trước tiên để hộ khẩu qua, cháu khiêm tốn một chút, yên phận chút, sau đó hàng tháng, bà cho ba cháu cho cháu phí sinh hoạt.”
Phùng Tuệ ngược lại hít khí lạnh.
Niệm Cầm vào đoàn văn công, chi phí sẽ rất lớn.