[Thập Niên 60] Mỹ Nhân Múa Ballet Trong Đại Viện

Chương 45: Chương 45: Cô gái múa ba lê (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh: rằng cô sống ở xưởng Mặc Thủy, cách nhà anh mười trạm dừng, cách năm cây số.

Em trai thối không chào hỏi, lặng lẽ đi về nhà trước.

Mặc dù tình hình kinh tế Trần Tư Vũ không được khá giả, nhưng sau khi xác định làm việc, cuối cùng cũng có thể chộp lấy làn sóng này.

Khi cô ra khỏi nhà, bà nội đã đưa cho cô mười lăm đồng tiền mặt và 20 đồng các loại phiếu thực phẩm, hôm nay cô đi thêm vài cửa hàng bách hóa, nhìn thấy nhân viên bán hàng liền ngượng ngùng khen ngợi, mặc dù cô đã tiêu bốn đồng tám phiếu thực phẩm, nhưng cuối cùng đã mua được bột mì và gạo.

Về đến nhà, cô treo khóa ở trên cửa, vừa bước vào đã thấy một cô con dâu nhỏ thò đầu vào cửa sổ nhà mình nhìn vào như một kẻ trộm, thấy cô bước vào liền xoay người rời đi.

Người phụ nữ này họ Trương, là một quả phụ ngoài 30 tuổi, có một đứa con gái năm nay 5 tuổi, tên là Yến Yến.

Trần Tư Vũ rất giỏi quan sát chi tiết, cô phát hiện ra điều này khi đi đổ tro than, than mà mọi người đốt đều là than tổ ong, chỉ có quả phụ Trương này lặng lẽ đốt than đá dễ cháy hơn, khói cũng ít hơn.

Trần Tư Vũ mới bước vào nhà, liền nghe tiếng thì thầm, tiếng nuốt nước bọt đằng sau lưng, quay người lại liền bị quả phụ Trương nhéo vào eo, cô ấy nói: “Trần Tư Vũ, chắc cháu đã được vào đoàn văn công rồi, thím nói vài lời với cháu, Hiên Ngang làm liên lụy đến cháu, đã vào rồi, cháu phải nhanh chóng rời đi, càng sớm càng tốt.”

Thì ra quả phụ Trương này cũng đang đợi cô vào đoàn văn công, đây là muốn đến đuổi người sao.

Trần Tư Vũ cười, cố ý nói: “Cháu còn đang chuẩn bị rời đi đây, đáng tiếc là miếng thịt ngon như thế, cháu bỏ công sức làm cho Hiên Ngang ăn, cũng không biết trong viện ai có mối quan hệ tốt với bà ngoại Hiên Ngang nhà cháu...”

Quả phụ Trương chìa tay lấy miếng thịt: “Thím đây, vú Mao cho thím phiếu thực phẩm năm đồng mỗi tháng, thím thay bà ấy chăm sóc cho Hiên Ngang.”

Thì ra là thím ấy cho Hiên Ngang ăn vài củ khoai lang nát, đứa trẻ ăn vào cả ngày xì hơi không ngừng.

Trần Tư Vũ: “Thím cầm thịt đi đi, cho Hiên Ngang ăn.”

Quả phụ Trương không ngờ lại có nó, định chìa tay ra lấy, nhưng tay vừa chạm vào sợi dây, Trần Tư Vũ đã nắm lấy tay cô ấy, hét lên: “Thím Trương, thịt này là khẩu phần không dễ gì mẹ nuôi mới kiếm được cho cháu, sao thím lại cướp đi như thế?”

Lập tức, hai người hàng xóm ở bên cạnh, dì Quách và dì Từ cùng nhau chạy tới: “Làm sao vậy?”

Đúng lúc thấy quả phụ Trương đang kéo miếng thịt, một bông hoa được cưng chiều trong đoàn văn công bị dọa cho bỗng chốc trở thành một bông hoa héo tàn.

Dì Từ dậm chân: “Tiểu Trương, tôi xem cô có mặt mũi cướp thịt của đứa trẻ.”

Dì Quách là mẹ của lãnh đạo, lớn tiếng nói: “Tiểu Trương, cô gái này là cô gái trẻ trong đoàn văn công, nếu cô bắt nạt nó, tôi sẽ phê bình cô ngay tại chỗ.”

Quả phụ Trương bị oan, rõ ràng là Trần Tư Vũ nói đưa thịt cho cô ấy, sao đột nhiên lại biến thành trộm thịt.

Không thể cãi lại, cô ấy lườm Trần Tư Vũ một cách hung dữ, nhổ một tiếng, nhỏ yêu tinh rồi bỏ đi.

Phần thịt bò còn lại, Trần Tư Vũ định làm thành bánh bao hấp nhân thịt bò và hành tây.

Đầu tiên là nhào bột, để dưới trời nắng cho bột nở, sau đó băm thịt với thịt xay, trộn nhân, hai dì ở hai bên không chịu nổi được mùi thơm của nó: “Cháu gái, cháu đang làm gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.