Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cánh cửa hé mở, một giọng thiếu niên lạnh lùng nói: “Nó không có ở đây, đi đi.”
Một tay đang nắm tay nắm cửa, nhưng năm ngón tay của bàn tay đó rất thon dài, từng đốt tay rất rõ ràng.
Mặc dù đôi bàn tay đã bị tro than nhuộm đen bóng loáng.
Nhưng rõ ràng đó là bàn tay mà chỉ những thiên tài dương cầm mới có.
Rất hoàn hảo.
“Là Hiên Ngang đó sao.” Trần Tư Vũ nói xong liền nghiêng người về phía trước, nhưng cánh cửa bị đóng rầm lại: “Đi ra.”
Không ngoài dự liệu, bị sập cửa vào mặt rồi.
Tiếng chiêng tiếng trống trên đường phố đi theo thanh niên trí thức, cuối cùng sự nhộn nhịp cũng kết thúc.
Trần Niệm Cầm được ba đỡ khập khiễng bước vào cửa, nhìn thấy Phùng Tuệ điền vào mẫu báo cáo công việc của đoàn văn công, còn điền chính xác tên của cô ta, mắt Trần Niệm Cầm đã ngân ngấn.
Kiếp trước cô ta đã từng xem ở hiện trường hoặc trên màn ảnh, cảnh Trần Tư Vũ biểu diễn trên sân khấu hiện lên trước mắt cô ta, xen kẽ là cảnh cô ta cúi người dưới cái nắng như thiêu đốt trên cánh đồng lúa mì, trong rừng sắn, lăn lộn dưới bùn đất trong cơn mưa nặng hạt, một người phong quang vô hạn, một người chịu khổ, cô ta không khỏi run lên.
Định mệnh à, kiếp này, cuối cùng cô ta đã lấy lại được tất cả những gì đáng lẽ thuộc về mình.
Nhận lấy tờ đơn từ tay Phùng Tuệ, cô ta vừa định cảm khái, nhưng lại sững người, vì trên bàn có một tờ đơn xin chuyển hộ khẩu, điền tên của Trần Tư Vũ.
“Mẹ, không phải Tư Vũ đã xuống nông thôn rồi sao? Tại sao em ấy không mang hộ khẩu theo?” Trần Niệm Cầm hỏi.
Phùng Tuệ giải thích: “Con bé không nỡ chia tay chúng ta, không muốn về nông thôn. Nó định chuyển hộ khẩu về nhà nó.”
Trong nháy mắt, kiếp trước, những lời nói ngon nói ngọt rằng dưới quê tốt đẹp ra sao, lừa cô ta về quê, hứa hẹn sẽ thường xuyên mang cô ta quần áo đẹp, vật chất tốt, đồ ăn ngon, nhưng từ khi cô ta rời đi liền hoàn toàn quên mất cô ta, thậm chí khi về quê biểu diễn, rõ ràng cô ta khó khăn lắm mới chen được hàng đầu, hét lớn với em gái giữa muôn vàn âm thanh khác nhau, nhưng Trần Tư Vũ cảm thấy rằng cô ta đang làm mình mất mặt, giả vờ như không biết cô ta, tất cả những hành vi xấu xa kia đều hiện ra trước mắt.
Đúng rồi, còn có Trần Hiên Ngang nữa, thằng bé là một thiên tài dương cầm, kiếp trước Trần Tư Vũ chưa bao giờ quan tâm đến thằng bé, ngay cả khi lâm chung trên giường bệnh, nó muốn gặp cô ta, Trần Tư Vũ lại sợ địa vị xã hội của thằng bé sẽ ảnh hưởng đến cô ta, vậy nên cô ta nhất quyết không muốn gặp thằng bé dù chỉ một lần. Cô ta có còn có lương tâm không?
Có mới là lạ đấy.
Ngoài việc dụ dỗ đàn ông lừa ăn lừa uống ra, thì là giả vờ quyến rũ một cách vô liêm sỉ, câu dẫn Cao Đại Quang để gả vào chốn nhà cao cửa rộng, thật đáng khinh!
“Mẹ, tại sao mẹ không bắt nó lên xe? Nó ở lại đây sẽ hại chúng ta.” Trần Niệm Cầm hét lên.
Phùng Tuệ cũng nghi ngờ con gái mình đang nói dối, bây giờ Tư Vũ sắp thay đổi hộ khẩu, nó còn muốn làm to chuyện lên, chuyện này rõ ràng là nó không đúng, bèn nói: “Niệm Cầm, Tư Vũ sắp ra khỏi hộ khẩu nhà chúng ta, còn từ quân chuyển sang công, tốt chuyển sang xấu, con cứ cho qua đi, đừng gây rắc rối nữa.”
Là cô ta gây rối sao?
Bởi vì xưởng Mặc Thủy quá nhỏ, không có hạn ngạch cho các công nhân, vòng vèo đủ cách để không về quê, Trần Tư Vũ chắc chắn đang nghĩ ra một thủ đoạn nào đó để ép cô ta xuống vùng nông thôn.