Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cái này mới thật, dù là ai đang làm việc hay không làm việc thì cũng đều xúm lại đây.
Con bé với thằng bé cùng nhau tới khách sạn ngoại vụ, đến để làm việc gì, sao cô lại có mặt mũi thẳng thắn nói to như thế, mọi người rất tò mò về việc cô thừa nhận điều này giữa đám đông.
Lúc này, mẹ Cao chạy ra ngoài, vội vàng trả lời: “Chủ nhiệm Phương, chính Tư Vũ đã rủ Đại Quang của gia đình tôi đến đó, cũng có thể thấy rằng Tư Vũ thích Đại Quang của gia đình tôi như thế nào.” Gắng mà làm thôi, cưới cô về nhà trước, xong việc sẽ xử lý cô.
Bà ta vừa nói, vừa ra dấu hiệu bảo Cao Đại Quang đi lên.
Mà Cao Đại Quang á, mặc dù thích Trần Tư Vũ, nhưng có loại thích đó là bởi vì sự nịnh nọt và tâng bốc của đối phương. Cô là cô gái đẹp mà, chơi bời qua lại thì được, chứ anh ấy mới ngoài hai mươi, lại bị ép hôn, đương nhiên là không đồng ý rồi.
Cho nên dù mẹ của anh ấy có đá chết, thủ trưởng còn đứng đằng sau chắp tay lạnh lùng nhìn, anh ấy thực sự không chịu tiến lên.
Mẹ Cao sắp sốt ruột muốn chết, nếu con trai không chịu thừa nhận, vậy thì đúng thật là có vấn đề về tác phong rồi.
Bà ta ra sức véo mạnh vào lưng dưới của con trai mình, đau quá khiến anh ấy kêu lên một tiếng.
Được rồi, dưới sự uy quyền của mẹ mình, Cao Đại Quang thừa nhận, cuối cùng cũng tiến lên phía trước.
Nhưng lúc này Trần Tư Vũ dang hai tay ra và nói: “Không phải là xem vở “Peter và người sói” thôi sao, cháu thực sự yêu ba lê, cháu cũng đang tập luyện các tác phẩm của Aleksandrov. Cháu muốn xem phiên bản điện ảnh để lấy cảm hứng nhưng trời tối quá. Một mình cháu thì không dám đi, nên đã gọi anh Cao ở trong viện đi cùng, chú Phương, đi xem phim là phải kết hôn sao, sớm biết thì cháu đã không đi xem rồi.”
Chủ nhiệm Phương cau mày: “Cái gì mà “Peter và người sói”, chú chưa bao giờ nghe qua có bộ phim đó.”
Ngay từ sáng sớm, nhiều người đã đến hội ủy viên tư tưởng để làm việc, tạo thành một vòng tròn lớn.
Ở giữa đám đông, Trần Tư Vũ bỗng duỗi hai cánh tay ra và nắm mười ngón tay lại, tiếp sau đó bật lên hai cái: “Peter và người sói, vở ba lê của Aleksandrov, tiết mục báo cáo nhập chức của cháu, cháu đóng vai con sói nhỏ trong tiết mục đó.”
Lúc này, trong đám người có người nói: “Cô gái xinh đẹp như vậy, muốn đóng vai sói, có thể giống được không?”
Thật ra thì rất buồn nôn, nhưng sự tu dưỡng bản thân của một diễn viên là có thể nhập vai mọi lúc mọi nơi.
Duỗi hai cánh tay, Trần Tư Vũ nhảy bước nhảy thứ hai, ánh mắt nhìn mọi người hoảng sợ, lùi lại, nhảy lên, nhảy lớn tại chỗ, mặc dù quần áo rất cũ, nhưng sự nhanh nhẹn khi nhảy lên, lưng thẳng và bàn chân ngay ngắn rất nhanh nhẹn khi tiếp đất, tất cả đều thể hiện những kỹ năng múa ba lê cơ bản vững chắc của cô.
Mọi người bất ngờ giật mình nghĩ rằng cô sẽ nhảy một vở ba lê cho mọi người ngay tại chỗ.
Kết quả cô lại quỳ xuống, duỗi ra hai tay giả bộ móng vuốt, cười nhe răng ra, ồ, một chút cũng không hung dữ chút nào, còn có chút đáng yêu, con sói nhỏ.
Những người xem xung quanh bị cô làm cho bật cười thích thú.
Trong tiếng cười, cô hỏi: “Không giống sao?” Cô vô tội chớp chớp đôi mắt to tròn: “Cho nên cháu muốn xem phim để học hỏi chút kinh nghiệm.” Cô lại bĩu môi, nhìn chủ nhiệm Phương với đôi mắt đẫm lệ, đây gọi là một sự tủi thân.