[Thập Niên 60] Thảo Nguyên Mục Y

Chương 2: Chương 2: Tiết tử (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Thẳng đến khi nhìn thấy hòm thư xanh biếc duy nhất cạnh sân ga, cô mới quay đầu tránh gió tuyết, há miệng thở dốc.

Hồi thần, cô rụt cổ, ngón tay đông cứng run rẩy cầm viết thư cầu cứu cho ba, trong phút chốc nhét thư vào trong miệng hòm thư, nữ thanh niên tri thức kề tai vào sát hòm thư, nghe thấy tiếng gió tuyết thét gào và tiếng thư rơi rất nhỏ trong tiếng xe lửa vù vù, cô mới yên tâm đứng thẳng thắt lưng.

Quay đầu híp mắt suy nghĩ con ngươi lia một vòng qua sân ga mịt mờ nhuốm tuyết trắng, cô run rẩy dậm chân, lại vụng về chạy trở về.

Cũng không biết cuối cùng cô mặc bao nhiêu lớp áo trong áo khoác ngoài, thân hình tròn như quả cầu, bóng lưng xông vào trong tuyết tựa như quả cầu lớn đang lăn qua.

“Vù------ vù------“ Những đoàn tàu hỏa cũ đã bị loại bỏ ở nước khác phát ra tiếng rít trầm thấp cũ kỹ, thúc giục người đuổi theo tàu hỏa mau chóng lên xe.

Nữ thanh niên trí thức hình cầu một tay ôm mình, một tay níu tàu hỏa.

Tay vịn, vụng về chen lên. ()?()

Nhân viên đứng cạnh cửa tày hỏa lo lắc nhìn trái nhìn phải giục, quay đầu liếc mắt thấy ‘Cô gái tròn’, đưa tay ra sức đỡ lưng cô, cô gái tròn mượn lực cuối cùng cũng vào trong toa tàu. ()?()

Đi qua từng khu vực nối liền của các toa xe, ‘Cô gái tròn’ nhanh chóng vào toa xe, bị nhiệt độ cao bên trong xông tới, không nhị được rùng mình tại chỗ.

Đa số người ngồi trên toa xe này, đều là hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, đi tới biên cương tổ quốc, sẵn sàng thể hiện sức mạnh, ở trong trời đất bao la này, các thanh niên nhiệt huyết.

Người lớn nhất trong bọn họ chẳng qua cũng chỉ hai mươi ba hai mươi bốn tuổi, thậm chí người trẻ nhất chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi.

‘Cô gái tròn’ trở về chỗ ngồi của mình, mấy thanh niên trí thức gần đó nắm chặt áo khoác quân đội, ủ rũ ngẩng đầu liếc mắt nhìn ‘Cô gái’, bèn nhắm mắt lại tiếp tục ngủ gà ngủ gật.

1 phút sau, tàu hỏa phát ra tiếng xìn xịt, lại một tiếng cọt kẹt cót két, đinh đinh rầm rầm sau đó, ồm ồm rời khỏi trạm. Âm thanh rề rà ‘Hơn nữa hơn nữa’ dần dần dày đặc, sân ga Hưng Yên dày đặc tuyết bị bỏ lại phía sau.

Sau khi hành khách tìm thấy chỗ ngồi của mình, đèn trong toa xe tắt lần nữa. Tàu hỏa tối tăm lái vào núi rừng bí ẩn, đất trời tối đen, ngay cả tuyết cũng bị nhuộm thành bóng đêm.

Gió lạnh như băng len lỏi từ cửa sổ vào toa xe, trong bóng tối thỉnh thoảng vang lên vài tiếng ho khan.

‘Cô gái tròn’ quấn kín mình trong áo khoác quân đội, nhưng không cảm thấy ấm áp. Cho dù trên chân mang giày vải, vẫn bị lạnh đến ré lên. Cô phải giậm chân liên tục, lại sợ quấy rầy đến người khác, mỗi khi đế giày sắp giẫm lên sàn tàu hỏa thì đều phải giảm tốc độ.

Bánh mì ba mẹ cho cô mang theo đã ăn hết sạch từ lâu, tiền trong túi cũng thấy đáy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.