Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ô Đào càng kinh ngạc, bé không hiểu, nhưng bé biết Diệp Uẩn Niên đang nói tiếng nước ngoài, còn nói rất lưu loát.
Diệp Uẩn Niên: “Đây là tự giới thiệu, sau đó là hỏi em tên là gì.”
Ô Đào vội nói: “Em, em tên Ô Đào.”
Đôi mắt bình tĩnh lại đen nhánh của Diệp Uẩn Niên liền nổi lên ý cười.
Ô Đào thấy vậy liền đỏ mặt.
Nếu là một người khác, lúc này cười, bé sẽ cảm thấy đối phương là khinh thường cô, cười nhạo bé không biết tiếng nước ngoài, nhưng Diệp Uẩn Niên cười rộ lên rất đẹp.
Đôi mắt tràn ngập ôn hòa, rất đơn thuần chỉ là vì cô bé cười, không có bất kỳ ý nghĩa khác.
Bé tò mò hỏi: “Anh là đi học học tiếng nước ngoài sao? Anh cũng sẽ biết viết chữ Quốc ngữ đúng không?”
Diệp Uẩn Niên: “Anh không phải đi học học được, vốn dĩ anh là năm kia đã đi học, nhưng không có chiêu sinh, anh liền không đi học được, có điều lúc anh còn nhỏ, ông nội của anh đã dạy anh đọc sách viết chữ, cũng dạy cho anh tiếng nước ngoài, cho nên không liên quan đến chuyện đi học, anh là tự mình ở nhà đọc sách.”
Ô Đào âm thầm tính toán, nghĩ Diệp Uẩn Niên so với bé lớn hơn một tuổi.
Chỉ lớn hơn bé có một tuổi, mà cậu ấy đã biết nhiều như vậy.
Bé lại nghĩ tới câu nói kia, nói tri thức có thể thay đổi vận mệnh, thuyết sách là cầu thang tiến bộ của nhân loại, bé nghĩ Diệp Uẩn Niên đoán chừng từ nhỏ đã tiến bộ, vừa sinh ra đã tiến bộ, nhưng không giống như bé, lớn như vậy chỉ biết nhặt lõi than.
Bé hâm mộ mà nhìn Diệp Uẩn Niên: “Ông nội của anh thật tốt, cái gì cũng dạy cho anh, anh có thể cùng ông nội của anh nói không, em có thể đi theo học ông nội anh không?”
Diệp Uẩn Niên có chút kinh ngạc, có điều cậu cũng nghiêm túc mà nghĩ nghĩ, sau đó nói: “Ông nội của anh hiện giờ rất bận, có lẽ sẽ không có thời gian.”
Ô Đào nghe vậy liền thất vọng.
Thật lúc này sau khi nói xong, bé liền hối hận, ông nội nhà người khác đương nhiên chỉ dạy cho cháu của người ta, thế nào lại dạy cho bé chứ.
Bé lại không có tiền trả cho người ta.
Diệp Uẩn Niên thấy trên mặt Ô Đào hiện lên vẻ mất mát, liền nói: “Em có thể cùng anh về nhà, hỏi ông nội của anh thử xem, có lẽ ông nói có thể dành chút thời gian dạy em.”
Nhưng mà Ô Đào biết, đó là không có khả năng, bé không có khả năng phiền toái người khác như vậy.
Bé lắc lắc đầu: “Bỏ đi, em chính là nói bừa thôi.”
Diệp Uẩn Niên nhìn bé, đề nghị nói: “Em có thể thử xem.”
Ô Đào cười khổ một tiếng: “Anh Uẩn Niên, em về nhà trước, người nhà em còn chờ em.”
Diệp Uẩn Niên chần chờ một chút, gật đầu: “Được.”
Ô Đào mang sọt tre lên lưng trở về nhà, thật ra bé rất thích Diệp Uẩn Niên, muốn cùng cậu ấy nói chuyện, có điều sự mất mát cùng thống khổ làm bé cũng không muốn nói thêm cái gì.
Hiểu biết càng nhiều, bé càng biết cuộc đời của mình u ám cỡ nào.
Bé cúi đầu xuống, chầm chậm mà đi về nhà, về đến nhà, phá lệ, Ninh Diệu Hương cũng không có bận việc, bà ấy đang ngồi trên chiếc ghế duy nhất ở trong nhà, trời đã có chút tối sầm, có điều bà ấy không bật đèn.
Ô Đào đi vào, yên lặng mà đi bỏ lò hôi vào một góc.
Ninh Diệu Hương đột nhiên nói: “Con thật sự muốn đi học sao?”
Trong lòng Ô Đào càng khó chịu hơn: “Vâng.”
Hai chữ ‘đi học’ này đã trở thành một cây kim châm, cứ mỗi khi nhắc tới liền nhẹ nhàng mà đâm vào tim bé.
Ô Đào im lặng mà đổ lò hôi ra, sau đó rửa tay.
Lúc bé đang rửa tay, Ninh Diệu Hương đột nhiên nói: “Đây là mười đồng tiền.”