Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Mẹ, mẹ có chuyện gì vậy?” Lâm Hiểu Tuệ cau mày, tuy gia cảnh của Trần Nham bình thường, nhưng đối với nông thôn mà nói, cô chắc chắn là gả cao, vậy ánh mắt họ tỏ ra thông cảm là có ý gì?
“Không sao, Hiểu Tuệ, tuy người này không hoàn hảo, nếu như con đã lựa chọn tới nội thành ăn thực phẩm cung cấp, sau này con không cần xuống đất đất, xem như tiến vào ổ hạnh phúc, cho nên phải đối tốt với Trần Nham, nghe rõ không?” Lý Xuân Lan thấm thía nói.
Lâm Hiểu Tuệ nghe xong lọt vào sương mù, lộn xộn gì đây, đối xử tốt với Trầm Nham là có ý gì?
“Đến cùng mẹ nghe thấy cái gì?” Lâm Hiểu Tuệ tò mò hỏi.
Trần Nham về đến nhà nhìn thấy sắc mặt sốt ruột của mẹ Trần thì cười gật đầu.
“Được rồi, con đi sang đại viện bên cạnh tìm bác Vương, để cho bác ấy chọn ngày lành, sau đó đi đến xưởng làm giấy kê khai kết hôn.”
Mẹ Trần giữ chặt Trần Nham, chỉ vào đồ vật trong giỏ hỏi: “Bây giờ đừng đi vội, những thứ này làm sao vậy?”
“Đây không phải là lúc con thân cận với Hiểu Tuệ, con nói là hoàn cảnh gia đình cô ấy không tốt cho nên bảo Hiểu Tuệ lấy, hôm nay trên đường đến nhà cô ấy, Hiểu Tuệ ngăn con lại, cô ấy chỉ lấy hai cân thịt và bánh ngọt trứng gà, còn những cái khác thì bảo con xách trở về, nói là để làm sính lễ sau này kết hôn với cô ấy.” Sắc mặt Trần Nham không chút thay đổi, tìm lý do khoái thác.
Mặc dù đây là lần đầu Trần Nham kết hôn nhưng mà bởi vì những chuyện cãi nhau trong tạp viện này thường xuyên xảy ra, cũng nghe được một chút đạo lý, không được quan tâm chuyện giữa mẹ chồng và nàng dâu, tốt nhất là đàn ông nên ít dính vào, ở trước mặt mẹ thì phải nói con dâu hiếu thuận với bà như thế nào, con ở trước mặt vợ thì bảo mẹ chồng nhớ cô như thế nào, có như vậy thì mẹ chồng nàng dâu mới có thể hài hòa, đàn ông mới có thể có được một khoảng thời gian bình yên.
Quả nhiên, sau khi nghe thấy mấy lời nói này thì mẹ Trần đặc biệt vui vẻ: “Là người sẽ sống cùng với con, sau này con phải đối xử với con gái nhà người ta tốt một chút, đi đi, đi muộn thì người trong xưởng cũng sẽ tan việc.”
“Muộn một ngày cũng không sao cả.” Tuy là nói như vậy nhưng mà Trần Nham vẫn nhanh chân hơn một chút.
Sân nhỏ ở bên cạnh tạp viện bọn họ chính là viện Đông Khóa, ban đầu là một hoa viên rất lớn, nghe nói thế hệ trước đã gieo trồng kỳ hoa dị thảo, mùa xuân vừa đến thì mấy loài hoa kia sẽ ghanh đua sắc đẹp, đáng tiếc hiện tại đã hoàn toàn bị phá đi để xây dựng phòng ốc nhà ở, bác Vương cũng ở bên đó.
Nghe thấy tiếng đập cửa, bác Vương liền từ trong buồng đi ra, nhìn thấy Trần Nham thì cười ha hả hỏi: “Sao Hồng Loan di chuyển, chúc mừng cháu, đối tượng đang làm gì?”
“Bác xem trước cho cháu.” Trần Nham đưa một tờ giấy tới, cũng không trả lời vấn đề của bác Vương.
Bác Vương nhận lấy tờ giấy, vừa nhìn thấy tên của Trần Nham và Lâm Hiểu Tuệ đều có chữ bát, đang lúc nhìn thấy chữ bát của Lâm Hiểu Tuệ thì bác Vương tràn đầy kinh ngạc, kỳ quái, rõ ràng là mệnh khác biệt, làm sao lại có thể kết hôn với Trần Nham được?
“Như thế nào, có vấn đề gì không?” Trần Nham nhìn thấy bác Vương nhìn chằm chằm vào chữ bát của bọn họ thì bất an hỏi.
Bác Vương nhìn nhìn Trần Nham, lại nhìn chữ bát của hai người, tuy nói là không phải do ông trời tác hợp cho, nhưng cũng sẽ suôn sẻ an khang, sau đó trả chữ bát lại cho Trần Nham cười nói: “Không có gì, ba ngày cuối tuần đều là ngày tốt, nếu xa hơn thì phải tận mười tám hoặc hai bảy tháng sau, cháu tự mình chọn đi.”