Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hai chị em Lâm Hiểu Tuệ định bắt xe về quê, Trần Nham bảo hai người đợi chừng mấy phút rồi lập tức chạy đi, một lát sau, anh mang theo một ít kẹo hoa quả và bánh bích quy đến.
“Hôm nay vội quá nên anh không chuẩn bị gì hết, những thứ này là do anh nhờ các công nhân gom góp lại, không nhiều lắm, các người mang theo để ăn trên đường nhé.” Trần Nham nhìn Lâm Hiểu Tuệ và dặn dò: “Có lẽ hai ngày nữa anh Hướng Đông sẽ đến thôn Sa Đường của các em, đến lúc đó em nói anh ấy mang tin tức đến cho anh.”
“Biết rồi, em nhận đồ rồi, anh mau quay về làm việc đi.” Lâm Hiểu Tuệ nhận đồ của anh không hề khách sáo, không lâu sau cô sẽ kết hôn với anh, nếu khách sáo quá lại tỏ vẻ hơi xa lạ, quan trọng nhất là cô cần mang thứ gì đó về để thuyết phục Lâm Tân Sinh bọn họ, trước khi đăng ký kết hôn, trong lòng cô không nỡ.
Trước khi lên xe, Lâm Chí Dũng dúi một gói Đại Tiền Môn cho bà mối Vương, tỏ vẻ lần sau bà ấy đến nhà thì họ sẽ tiếp đãi chu đáo. Lâm Hiểu Tuệ cũng lấy một vóc kẹo cho bà ấy, cảm ơn vì bà ấy đã giới thiệu một đối tượng tốt cho cô.
Bà mối Vương nhìn hai chị em rời đi thì không khỏi cảm thán, bà ấy còn nghĩ Lâm Hiểu Tuệ sẽ gả cho Lý Đại Tráng nhưng không cờ cô lại nhìn trúng Trần Nham. Bà ấy nghĩ đến gương mặt điển trai cùng với vóc dáng cao ráo của Trần Nham thì không còn cảm thấy lạ khi Lâm Hiểu Tuệ tình nguyện chịu khổ cũng muốn chọn anh.
Trên đường về nhà, Lâm Hiểu Tuệ dặn dò lại một lần, không được nhắc đến người lưng gù thứ hai và người ở cổng phía tây. Hoàn cảnh gia đình của hai người này rất tốt, vì vậy Lâm Tân Sinh và Lý Xuân Lan mặc kệ sự sống chết của con gái, không quan tâm đối phương có vấn đề hay không mà ép cô một hai phải gả cho bọn họ.
“Lý Đại Tráng nói thế nào?” Nói một cách khách quan, điều kiện của Lý Đại Tráng tốt hơn Trần Nham một chút.
“Chị nghĩ mẹ của Lý Đại Tráng rất ghê gớm, còn có hai người em trai, sức khỏe của mẹ Trần Nham không được tốt, sau này chắc chắn chị sẽ quản lý việc nhà, hơn nữa nhà anh ấy còn hai em gái, em cảm thấy ba mẹ sẽ chọn ai?” Vốn dĩ Lâm Hiểu Tuệ không định nói thật, đặc biệt phải giấu diếm tình hình bên phía mẹ Trần trước, đợi khi đăng ký rồi mới công khai trong thôn, hơn nữa phải công khai một cách rầm rộ loại bệnh giết người không phạm pháp này, để xem Lâm Tân Sinh và Lý Xuân Lan có gan đến nhà chồng của cô hay không.
Lâm Hiểu Tuệ càng nghĩ càng cảm thấy ý kiến này không tệ, không nhịn được mồm mép tung bay.
“Tại sao, chẳng phải anh ta lớn lên đẹp trai một chút thôi à? Anh ta chỉ là một người học việc, một phần tiền lương phải nuôi bốn miệng ăn, à không, có thêm chị nữa là thành năm miệng ăn rồi, cuộc sống sẽ rất túng thiếu, sẽ có ngày chị phải hối hận.” Lâm Chí Dũng thấy cô chị trước kia không tim không phổi của mình, bây giờ chỉ nhớ mong người đàn ông khác, hơn nữa sắp phải lấy chồng, trong lòng lập tức trở nên hụt hẫng.
Lâm Hiểu Tuệ nghiêng đầu nhìn cậu ấy: “Yên tâm đi, chắc chắn sẽ không chết đói.”
Đến thôn Sa Đường, hai người định luyện tập giải thích cho khớp với nhau thì thấy Lâm Tuệ Tuệ đã chờ ở đây.
“Sao em lại ở đây?” Lâm Chí Dũng tò mò hỏi.
“Mẹ kêu em đến xem hai người đã về hay chưa.” Lâm Tuệ Tuệ thấy đồ vật mà Lâm Chí Dũng đang cầm thì đôi mắt lập tức sáng lên: “Anh à, đó là gì vậy? Để em xách cho nha?”