[Thập Niên 60] Tiểu Tức Phụ Gả Vào Đại Tạp Viện

Chương 44: Chương 44: Gặp nhà vợ tương lai (4)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trần Nham liếc nhìn Lâm Tân Sinh đang lúng túng, cười nói: “Ở nhà máy cán thép có hơn mười ngàn công nhân, không biết bạn của chú làm ở bộ phận nào?”

Nhắc tới bạn của mình, bác cả Lâm rất kiêu ngạo, ông giống như một người ba tự hào về con, nói: “Ông ấy ở bộ phận đóng hàng, các người không cùng một bộ phận không biết cũng là chuyện thường. Sau này mọi người đều là họ hàng, nhất định phải đi thăm viếng nhau một chút.”

“Sau này con có cơ hội sẽ đi thăm viếng.” Trần Nham muốn nhanh chóng kết thúc đề tài này, nhưng anh lại nhớ tới lời dặn của Hiểu Tuệ, nên cố gắng trò chuyện thêm về công việc với bác cả Lâm.

Bác cả Lâm từng làm công ở nhà máy cán thép vài lần, nên ông biết chút chuyện về nhà máy. Mà Lâm Tân Sinh không biết gì nên không chen miệng vào được, chỉ thỉnh thoảng gật đầu, bày tỏ mình đang nghe. Mặc dù ông ta không được vui vẻ vì anh trai cướp quyền, nhưng nghĩ đến Trần Nham sẽ là con rể của mình thì ông ta lại đắc ý.

Lý Xuân Lan ngồi bên cạnh nghe rất chăm chú, bà ta có thể đi khoác lác bên ngoài về những chuyện này, tiếc rằng bà ta nghe được một chút thì Lâm Tân Sinh kêu bà đi xào thức ăn.

“Ôi Trần Nham, sao con tặng nhiều đồ như thế?” Thật ra từ lúc Lý Xuân Lan đã nhìn rõ đồ mà Trần Nham tặng, nhưng lúc đó xấu hổ nên không nói, nhân lúc Lâm Tân Sinh kêu bà ta đi nấu cơm, mới cố ý nói ra: “Trời nóng như vậy, thịt này không bảo quản sẽ hư, thím sẽ đi ngâm muối nó. Trần Nham, thím kêu con là tiểu Nham đi. Thím đi nấu cơm, con cùng bọn họ trò chuyện đi.”

“Vậy con làm phiền thím rồi.” Anh nhìn thấy Lý Xuân Lan kéo Hiểu Tuệ vào phòng bếp, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của cô nữa mới giả vờ như không thèm quan tâm chút nào mà thu hồi ánh mắt, cùng nói chuyện phiếm với bác cả Lâm.

“Chắc là hai cân rồi? Tuệ Tuệ, con đem cây cân tới đây.” Lý Xuân Lan nhìn cục thịt ba chỉ thì mặt tràn đầy vui vẻ, bà ta cân thịt thấy hai cân ba lạng thì càng vui vẻ hơn. Ngoài ra còn có bánh bông lan trứng, bà ta ngửi một hơi, sau đó bà ta đau lòng mà cắt hai ổ ra thành tám miếng nhỏ, để cho Lâm Hiểu Tuệ bưng ra mời bọn họ.

“Mẹ, cho con thêm một miếng, miếng này nhỏ quá.” Lâm Tuệ Tuệ vội vàng nói.

Lý Xuân Lan đánh một cái vào tay của Lâm Tuệ Tuệ, bà ta tự nói thầm nếu không phải hôm nay tiếp đãi khách, thì nhất định sẽ chừa lại để tết ăn.

Một ổ được chia thành bốn miếng nhỏ, Lâm Chí Quốc và Lâm Chí Dũng mỗi người một miếng nhỏ, Lâm Hiểu Tuệ một miếng nhỏ, còn bà với Lâm Tuệ Tuệ cùng nhau chia một miếng nhỏ ra.

“Mẹ thiên vị, tại sao chị và anh hai anh ba được chia như vậy?” Ba mẹ thiên vị anh trai thì không sao, nhưng bản thân và chị hai đều là con gái mà mẹ lại thiên vị chị, nên cô ấy không vui.

“Cái này là chồng của chị hai con đem tới, có bản lãnh con cũng tìm người đưa tới bánh bông lan trứng đi.” Lý Xuân Lan cắn một miếng nhỏ, cảm giác nó tan ngay trong miệng, vừa béo vừa thơm: “Đồ ngon như vậy, mẹ phải cho ông bà nội của các con một ổ, còn phải cho ông bà ngoại một ổ nữa. Còn ổ cuối cùng này…” Lý Xuân Lan khẽ cắn răng, chia thành phân nửa, gọi Lâm Chí Quốc: “Còn nửa ổ này, con ăn cơm xong thì đi cho Quyên Tử đi. Thuận tiện nói với nó, Hiểu Tuệ của nhà mình sắp gả vào trong thành phố, gia đình của mình sắp có cuộc sống tốt đẹp, nếu nó không biết hưởng phúc thì mẹ sẽ tìm người khác.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.